Lúc đi qua Sầm Hoàn, anh ta không nhịn được mà nhìn Sầm Hoàn thêm vài cái, ánh mắt dường như rất tự hào về Sầm Hoàn, ngay cả ông chủ cũng có thể thu hút được.
Sầm Hoàn bị nhìn đến đỏ cả mặt, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, tim đập càng nhanh, lại có chút mật ngọt khó tin.
“Chủ tịch Thương.” Cô ta nhẹ nhàng chào hỏi, nhìn một cái liền chuyển tầm nhìn đi, không dám nhìn nhiều, lông mi rủ xuống.
“Ngồi đi.” Thương Đình Lập thờ ơ nói.
Sầm Hoàn ngồi xuống đối diện anh, hai người cách nhau một cái bàn, Sầm Hoàn chỉ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.
Hai tay người đàn ông khoanh lại đặt trên bàn, tầm nhìn của cô ta rơi vào ngón tay anh, ngón tay thon dài đẹp mắt, thật sự khó có ai sánh được.
“Cô và Thương Ngộ rất thân sao?”
“A?” Anh đột nhiên hỏi như vậy khiến Sầm Hoàn sực tỉnh. “Anh nói tiểu Thương tổng?”
“Theo như tôi biết, tối qua hai người uống rượu cùng nhau.”
Môi Sầm Hoàn khẽ hé ra.
Cô ta không dám tin, sao chủ tịch lại biết hành tung của cô ta?
“Sao chủ tịch Thương lại biết tối qua em ở cùng cậu Thương?”
“Tôi tự có cách để biết.” Thương Đình Lập thờ ơ đáp.
Nhưng cách trả lời này rơi vào tai Sầm Hoàn lại có ý khác.
Trong lòng cô ra nở hoa, đáp: “Em và cậu Thương thật ra không thân. Tối qua là chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng sẽ không có lần sau đâu! Em không phải người thích uống rượu. Không, phải nói là, thật sự thì bình thường em đến một giọt rượu cũng không uống.”
Sầm Hoàn khẩn thiết nói.
Nói đến cuối cùng, mới phát hiện tâm tình có chút kích động, cô ta nhẹ giọng cười nói: “Xin lỗi, chủ tịch Thương, em nói nhiều quá.”
“Được vậy là tốt nhất.” Thương Đình Lập nhìn cô, sắc mặt từ đầu đến cuối đều giữ vẻ dịu dàng: “Sau này, hy vọng cô có thể cố gắng duy trì khoảng cách với Thương Ngộ.”
Lúc Sầm Hoàn ra khỏi phòng làm việc thì gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng. Cả người đều lơ lửng như ở trên mây, mọi cảm giác đều trở nên không thật.
Nguyên Kính Chi nhìn thấy cô ta đi ra mới tiến vào.
Anh ta mỉm cười: “Anh làm gì con gái nhà người ta vậy? Lúc đi vào còn tốt đẹp như thế, ấy vậy mà lại đỏ mặt đi ra thế kia.”
“Bớt nói nhảm đi.”
“Tôi không nói nhảm. Trước đây đâu có thấy anh nói chuyện riêng với nhân viên nào chứ. Sao hả? Anh thích kiểu con gái như vậy à?”
Thương Đình Lập đập tay lên đầu anh ta: “Tôi không có hứng thú với mấy cô gái kiểu đó.”
“Thích loại nhiệt tình à?”
Thương Đình Lập không đáp, nhưng trong lòng lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phong tình kia.
Cô là kiểu người thành thục à?
Thật ra cũng không phải.
Thỉnh thoảng cũng có chút ngây thơ. Nhưng trong mắt anh, kiểu ngây thơ này rất đáng yêu.
“Này! Nhớ ai vậy?” Nguyên Kính Chi huơ tài liệu trước mặt anh.
Anh sực tỉnh, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đây, có chuyện liên lạc thì sau.”
“Này! Vậy là hôm nay anh đến chỗ tôi chỉ là vì tìm cô gái kia à? Còn nói bản thân không thích kiểu như vậy, lừa ai chứ!”
Thương Đình Lập không giải thích với anh ta, chỉ đi ra khỏi phòng làm việc.
…
Sầm Dao ra khỏi khách sạn, đến đồn cảnh sát báo án.
Sau khi hỏi một số tình tiết cơ bản, lại biết được cô không bị thương tích hay mất mát gì, liền để cô đi.
Sầm Dao hơi bực mình cách làm việc của họ, nhưng cũng không có cách nào khác.
Về đến nhà, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đúng giờ uống thuốc, thân thể mới khỏe hơn một chút.
Hơn năm giờ một chút, Sầm Hoàn gọi điện thoại đến.
“Chị, tối nay em mời chị ăn cơm, coi như cảm ơn tối qua chị đã đến đón em.” Giọng điệu của Sầm Hoàn rất vui vẻ.
Sầm Dao lại không vui nổi chút nào: “Được, em chọn địa điểm đi, lát nữa chị đến.”
Sầm Hoàn gửi địa chỉ nhà hàng cho Sầm Dao.
Sầm Dao thay quần áo rồi bắt xe qua đó. Xe của cô, từ ngày đi tìm Nhậm Minh Huyên thì vẫn luôn đậu ở nhà họ Bộ, cô cũng không có đi lái về.
Nghĩ lại, chiếc xe đó cũng là ba chồng Bộ Minh Viễn tặng cô.
Hôm nay nếu đã quyết định ly hôn thì cũng không cần mang xe về nữa.
Lúc Sầm Dao đến nhà hàng thì thấy Sầm Hoàn vẫy tay gọi cô. Sầm Hoàn gọi đồ ăn, cái này cũng muốn cái kia cũng muốn.
Sầm Dao ngăn cô ta lại: “Chúng ta chỉ có hai người, gọi nhiều lãng phí.”
“Không sao, hôm nay em vui.”
“Hôm nay có chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy.”
Sầm Hoàn cười nói: “Chị, chị biết không? Hôm nay chủ tịch Thương của bọn em cố ý đến chi nhánh công ty bọn em tìm em đấy.”
“Thương Đình Lập?” Sầm Dao cũng bất ngờ.
“Ừm.”
“Anh ta tìm em làm gì?”
“Anh ấy rất quan tâm em, không cho em và Thương Ngộ, chính là chủ tịch nhỏ Thương Ngộ của bọn em tiếp xúc. Chị, anh ấy vậy mà còn biết chuyện tối qua ở quán bar của em và Thương Ngộ.”
Sầm Dao cũng không hiểu sao Thương Đình Lập lại tìm Sầm Hoàn nhắc nhở chuyện đó.
Nhưng nếu nói Thương Đình Lập nhìn trúng Sầm Hoàn thì Sầm Dao cũng không cảm thấy vậy.
Cô phản ứng chậm hai nhịp rồi mới nhớ ra: “Em nói, tối qua em uống rượu với Thương Ngộ?”
“Đúng vậy! Nhưng anh ta hẹn em xong thì lại không thấy đâu.”
Sắc mặt Sầm Dao trở nên nghiêm túc: “Chủ tịch Thương của các em nói đúng, sau này em tránh Thương Ngộ càng xa càng tốt! Tối hôm qua bọn họ cho chị uống rượu có bỏ thuốc, nếu không có người cứu chị, chỉ sợ hiện giờ chị vẫn còn ở bệnh viện.”
Sầm Hoàn nghe xong rất sửng sốt: “Thuốc gì?”
“Xuân dược.”
Sầm Hoàn là một cô gái nhỏ, không có kinh nghiệm trong chuyện này, miệng há to: “Thì ra Thương Ngộ lại bẩn thỉu như vậy?”
“Ừm.”
“Chị, vậy chị không sao chứ? Tối qua… không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sầm Dao lắc đầu: “May mắn gặp được người tốt. Không sao.”
Tuy rằng trước đây Thương Đình Lập từng vô số lần ra tay với cô, nhưng tối qua lại rất quân tử, không hề thừa nước đục thả câu.
Sầm Hoàn nghe cô nói vậy mới thở phào.
Sầm Dao lại không yên tâm: “Chị thấy em cũng đừng đi làm nữa, em về nhà đi.”
“Em không muốn!” Sầm Hoàn thẳng thừng cự tuyệt. Lại lầm bầm: “Em mà về nhà làm, thì sau này thật sự không thể gặp được chủ tịch Thương nữa.”
Sầm Dao cảm thấy đau đầu. Sao lại càng lún càng sâu vậy chứ?
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên có một quả bóng đập vào chân cô. Cô nhặt quả bóng và ngẩng đầu lên.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn làm cô giật mình.
Cậu nhóc mang cặp sách, đứng đó nhìn cô.
Dường như nhóc cũng không ngờ đến sẽ là cô, cũng đứng yên tại chỗ.
Là Thương Hựu Nhất.
“Chị, sao thế?” Sầm Hoàn hỏi. Theo hướng nhìn của cô thì nhìn thấy một cậu bé rất đáng yêu, cô hỏi: “Chị quen à?”
Sầm Dao không trả lời.
Thương Hựu Nhất quay người bỏ đi, sắc mặt lạnh lùng. Kiếm Hiệp Hay
Tim Sầm Dao đau đớn, liền đứng dậy.
“Hựu Nhất.” Thân ảnh đang chạy đi của nhóc bị một đôi tay kéo lại.
Giọng nói này.
Là Điền Điềm.
Sầm Dao cảm thấy bản thân thật kỳ quái.
Vì cái gì mà lại để ý Điền Điềm như vậy? Cùng lắm chỉ là trong điện thoại nghe qua giọng cô ta hai lần thôi, cô lại nhớ kỹ như vậy.
Hựu Nhất khó có khi ngoan như vậy, Điền Điềm giữ nhóc, nhóc cũng không vùng vẫy.
“Sao lại không vui rồi?” Điền Điềm dịu dàng xoa đầu cậu bé.
Dáng vẻ đó, dịu dàng như nước, đúng thật là dáng vẻ của mẹ ruột.