Giọng điệu của Bộ Tử Ngang lập tức dịu đi một chút, hỏi: “Sao, tức giận? Anh đối với cô ta thế nào, đối với em thế nào, không phải trong lòng em nên hiểu rõ sao?”
“Không phải tức giận mà là tủi thân.”
Tiếng nói của Du Mộng Nhị yếu ớt, mặc dù là phàn nàn, nhưng nghe giọng điệu kia lại khiến người ta đau lòng: “Em là vì nhà họ Bộ mấy người, vì tranh giành cho anh mới đi cạnh tranh dự án kia với sầm Dao. Nếu không, em làm gì chẳng được, sao phải nhìn sắc mặt cô ta?”
“Anh biết em vì anh mới chịu tủi nhục này. Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa.” Bộ Tử Ngang dỗ dành Du Mộng Nhị.
Sau đó, hai người giống như hôn nhau.
Bộ Tử Ngang thớ hổn hến, nói nhỏ: “Đi vào bên trong. Mộng Nhị, nơi này không tiện.”
“Được.” Tiếng Du Mộng Nhị cũng rối loạn.
Hai người nói xong, tới gần phía toilet bên này.
Bên này, Thương Đình Lập nhíu mày, cúi người nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô giống như là đờ đẫn, mặt không biểu cảm. Nhưng bàn tay chống trên bồn rửa lại run nhè nhẹ, còn có lòng mi run rẩy đều tiết lộ cảm xúc lúc này của cô.
“Em muốn ở đây xem bọn họ biểu diễn?” Thương Đình Lập thấp giọng hỏi.
Lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, giương mắt, có chút mơ màng nhìn anh.
Thương Đình Lập bất đắc dĩ thở dài: “Đồ ngốc.”
Một tay anh giữ lấy eo cô, không nói lời nào đấy cửa phòng mẹ con ở một bên, dẫn cô vào.
Thương Đình Lập là một người cấn thận, ôm hờ cỏ bước thẳng vào phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đợi đến lúc Sầm Dao lấy lại tinh thần, hai người đang chen chúc trong căn phòng riêng nho nhỏ.
Tay của anh vẫn còn để trên lưng cô.
Bản thân thì gần như dán trên ngực anh.
Nơi chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người anh
Anh cao hơn một trăm tám lăm centimet, thân hình cao lớn, hoàn toàn ôm lấy cô ở trong ngực.
sầm Dao đứng thẳng bất động tại đó, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ vững vàng của trái tim trong ngực anh.
Mà nhịp tim đập của cô lại “thình thịch” rối bời, hoàn toàn không có nhịp.
Không gian nhỏ hẹp thế này quá nguy hiểm, khiến sầm Dao không có cách nào thản nhiên được.
Cô lùi về sau một bước giữ một khoảng cách với anh, đẩy cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng cô mới đi được một bước đã bị anh kéo trở lại.
“Suỵt!” Ngón tay thon dài của anh đặt trên môi cô.
Ngay sau đó, Sầm Dao lập tức nghe thấy tiếng cửa phòng mẹ con đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tiếp theo là tiếng thở dốc của nam nữ chính, âm thanh yêu kiều truyền đến.
“Tử Ngang… anh nhẹ thôi…”
Tiếng nói này đến từ Du Mộng Nhị.
Thở gấp, giọng điệu quyến rũ đến mức khiến đàn ông bình thường căn bản không thể khống chế được.
“Ưm, làm em đau…
Lại là một tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.
Sầm Dao nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy phía ngoài một nam một nữ hôn nhau say sưa, khó mà chia cách.
Hai chân người phụ nữ quấn trên lưng người đàn ông, quần áo trên người đã bị kéo lung tung, lộ ra hai vai trắng như tuyết.
Thân thế khó nhịn ngửa ra sau, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia tràn ngập xuân tình.
Từ hướng nhìn của Sầm Dao, chỉ có thế nhìn thấy bóng lưng của Bộ Tử Ngang. Nhưng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bị dục vọng đốt cháy đến Ồm Ồm của anh ta.
cả người Sầm Dao đều cứng đờ, trái tim giống như bị đánh một cái, có chút buồn bã và đau lòng.
Bình thường, nếu nhìn thấy cảnh tượng này, cô còn có thể duy trì vẻ ngoài tỉnh táo.
Nhưng hôm nay không giống…
Giờ phút này, đứng phía sau là Thương Đình Lập.
Tất cả chật vật của cô đều bị phơi bày trước mặt người đàn ông này.
“Đau không?” Sau lưng, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Thân thế sầm Dao ưỡn thẳng, siết chặt nắm đấm.
Rất lâu sau cô mới từ từ quay đầu lại, gượng gạo cong môi, ra vẻ bình tĩnh cười noi: “Không đau.”
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt chứa đựng một tia dịu dàng. Nhưng ánh mắt như vậy lại rất có lực xuyên thấu.
Giông như muốn nhìn thấu tất cả ngụy trang của cô vậy.
Sầm Dao có phần không chống đỡ được.
Cô muốn chạy trốn ngay lập tức!
Nhưng cảnh tượng xấu hổ bên
ngoài khiến cô một bước cũng không đi được.
Anh đột nhiên đưa tay, dưới sự ngạc nhiên của cô, bịt kín tai cô lại.
“Đau thì đừng có nghe.”
Một câu, nhẹ như mây gió.
Nhưng lại đâm trúng chính xác vị trí mềm mại nhất đáy lòng cô, hốc mắt cô đỏ lên, chóp mũi chua xót.
Cò sắp khóc.
Cô không phải vì loại cặn bã Bộ Tử Ngang này mà lãng phí hết cuộc đời của mình.
Thương Đình Lập nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, lòng mày tuấn tú chau lại, cánh tay dài ôm lấy cô kéo vào trong ngực.
“…Tói không có khóc.” Rõ ràng nói như vậy, nhưng tiếng nói lại nghẹn ngao.
Con người là động vật rất kỳ lạ.
Lúc không có người quan tâm, dù có đau khổ đau đớn cỡ nào, bạn cũng có thế yên lặng chịu đựng. Nhưng một khi vết thương của bạn bị người khác hỏi tới, dù đau rất nhỏ dường như cũng trở nên khó mà chịu đựng.
Nhưng Thương Đình Lập là một người đàn ông rất lịch sự, không vạch trần cô.
Cũng may cô không phải người dễ mất kiểm soát cảm xúc.
Chôn ở trước ngực anh, chẳng mấy chốc cô đã thu lại cảm xúc.
Nhận ra bản thân không biết lúc nào đã nhào vào trong ngực anh, cô quẫn bách, tránh ra không đế lại chút dấu vết.
Giống như là vì để giữa hai người không còn xấu hổ như vậy nữa, cô mở miệng nói đùa: “Anh nói xem, nếu bây giờ hai chúng ta lao ra bắt gian tại trận, vẻ mặt của hai người bọn họ có thế rất khó coi hay không?”
“Bắt gian?1‘ Anh tiêu hóa hai chữ này, ở trên cao nhìn cô, cười như không cười hỏi lại: “Vậy em định giải thích với bọn họ lý do hai ta trốn ở đây thế nào?”
Cô còn có tâm trạng đùa nghịch, xem ra, tâm tình không tính là rất tệ.
sầm Dao vốn không nghĩ về bản thân mình, anh vừa nhắc nhở, cô lập tức lấy lại tinh thần.
Hai người bọn họ lén lút như thế, trốn ở trong căn phòng riêng này, cho dù không làm gì nhưng ở trong mắt người ngoài tất nhiên là cái gì cũng làm rồi.
Nếu bị phát hiện thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“ôi… Tử ngang… đừng sờ chỗ đó nữa…” Đột nhiên, tiếng Du Mộng Nhị lại truyền tới.
Lần này càng phóng đãng hơn lần vừa rồi.
Tiếng rên rĩ vỡ vụn, đứt quãng. Âm cuối mang theo run rẩy làm người ta mơ màng.
Sầm Dao chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nhìn ra ngoài theo phản xạ có điêu kiện.
“Không thích anh sờ?” Bộ Tử Ngang thấp giọng hỏi một cách gian tà.
Du Mộng Nhị cắn môi, dường như thẹn thùng, nhưng lại lớn mật đáp: “Thích…’
“Chúng ta đổi tư thế đi.” Bộ Tử Ngang nổi hứng, đột nhiên buông cô ta ra, ngồi trên ghế salon phòng mẹ con, khàn giọng ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Vẻ mặt Du Mộng Nhị mơ màng, nghe lời quỳ trên mặt đất, ghé vào giữa hai chân người đàn ông.
Dùng thủ đoạn phóng đãng nhất lấy lòng người đàn ông này.
Bộ Tử Ngang ồ ồ thở gấp, ngửa người trên ghế salon, bàn tay giữ lấy gáy cô ta.
Trong nháy mắt, giống như sóng nhiệt bị chọt nổ, không khí cả phòng mẹ con đều nóng đến mức có thể bốc cháy.
Tình dục giống như không khí len lỏi ở mỗi một góc.
Mặc dù Bộ Tử Ngang cũng từng cố ý thể hiện trước mặt cô, nhưng đa phần đều chỉ là làm bộ, không súng thật đạn thật giống như bây giờ.