Mục lục
Truyện Lừa chủ tịch về nhà làm chồng - Sầm Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đang nghĩ gì thế?” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao bỗng nhiên mất hồn mất vía, lo lắng hỏi cô. Sầm Dao thu hồi suy nghĩ tán loạn, lắc đầu.

Bên kia, Thương Ly Viễn tới bên Kiều Dục Mẫn, thấy bà đang dùng khăn đắp lên tay, vội vã chạy tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao mới đi một lát thì bà đã bị thương.Ai làm?” Ông ta hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Dao đang lắng lặng đứng bên kia.

Thương Đình Lập rùng mình, tiến lên một bước chặn tầm nhìn sắc bén của ông ta. Kiều Dục Mẫn thấy vẻ mặt Thương Ly Viễn trở nên lạnh lùng, bà kéo tay ông ta, dịu dàng nói: “Là do tôi không cẩn thận, ngẩn người trong lúc uống trà. Ly Viễn, đã trễ rồi, chúng ta về thôi" Thương Ly Viễn bị bà lôi kéo, ánh mắt dịu dàng nhìn bà, miệng cứ dặn dò mãi: “Lân sau xem bà còn dám ngẩn người trong lúc uống trà hay không. Đi thôi, về nhà” Sau khi Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn đi, Thương Đình Lập kéo Sầm Dao ngồi xuống. Anh không hỏi vết thương trên tay Kiều Dục Mẫn có liên quan tới cô hay không. Trong lòng anh, bà là người xa lạ, không cần phải để ý nhiều tới vậy.


Ngược lại anh chờ không được mà muốn nói tin tốt của hai người với cô. “Dao Dao, anh đã thương lượng xong với ba rồi. Cuối tháng này, chúng ta sẽ kết hôn”

“A” Sầm Dao há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên. “Có phải nhanh quá rồi không?” Cô luôn cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ. Thương Đình Lập kéo cô nằm xuống đùi anh, nhiệt độ cơ thể của cả hai hòa lẫn.

“Cảm nhận được không? Nhịp đập hỗn loạn của trái tim anh” Anh đặt tay cô lên tim mình. Lông ngực nóng rực khiến Sầm Dao muốn rút tay lại.

“Nghe được, nghe được rôi. Nhưng Đình Lập, anh không đi làm sao?” Sầm Dao thật sự không chịu nổi nhiệt độ nóng rực của Thương Đình Lập, nói sang chuyện khác. Thương Đình Lập hiển nhiên đã nhìn thấu Sầm Dao, anh cũng không thúc ép cô.

“Anh phải đi thay đồ, buổi chiều phải tới công ty” Anh kéo tay cô đi vào phòng mình.

“Chờ chút, anh thay đồ thì kéo em theo làm gì?” Sầm Dao khó hiểu.

Đợi tới khi cô tận mắt nhìn thấy một buổi trình diễn cởi đồ thì mới hiểu được tác dụng của mình.

Cô cầm một chiếc cà vạt bạc, nhón mũi chân giúp anh đeo lên cổ. “Anh cúi thấp xuống chút” Cô thắt nửa ngày cũng không thất xong, mở miệng bảo.

“Tuân lệnh, vợ” Khóe miệng Thương Đình Lập nhếch cao, cố ý trêu ghẹo cô.

Sầm Dao đỏ mặt, ngực hơi ngộp, không để ý sức lực, cà vạt trong tay siết tới mức Thương Đình Lập xém chút không thở nổi. Đợi cà vạt thắt xong thì cả hai người đều đỏ bừng mặt.

Lúc xuống lầu, trên mặt thím Mạc vẫn còn ý cười không rõ. Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập đi rồi mới tới phòng Hựu Nhất, lắng lặng ngủ chung với cậu nhóc. Thương Đình Lập tới công ty, vừa nhìn chăm chăm ký túc xá ở chỗ anh vừa hỏi Dư Phi đang chờ bên cạnh: “Đã chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp chưa?” “Thưa ngài, đã chuẩn bị xong hết” Dư Phi ôm mấy chồng tài liệu, trong đó có một tài liệu được kẹp kỹ trong kẹp tài liệu đỏ.

“Rất tốt” Thương Đình Lập hài lòng gật đầu.

Lúc Thương Đình Lập tới phòng họp thì bên trong đã có rất nhiều người. Anh ngồi xuống chỗ trước giờ của mình, phát cho mỗi người một xấp tài liệu. Đám cổ đông đang ngồi tò mò mở ra, tới khi thấy tài liệu bên trong thì đều thay đổi sắc mặt.

Tài liệu được Thương Đình Lập cầm trong tay, là xấp tài liệu vốn nên đưa cho Điền Phong Tường. Nhưng ông ta không ở phòng họp, thật sự lãng phí một xấp tài liệu. Thương Đình Lập khoanh hai tay, cánh tay chống bàn, làm như không thấy ánh mắt phức tạp của mọi người. Mãi đến nửa tiếng sau. Bầu không khí càng lúc càng ngưng trọng. Cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, Điền Phong Tường từ ngoài xông vào. “Thương Đình Lập, sao cậu vẫn ngồi ở vị trí này? Cậu không biết gì sao? Hôm qua vị trí chủ tịch của cậu đã bị cố đông bỏ phiếu hủy bỏ rồi” Điền Phong Tường mỉa mai nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thường của Thương Đình Lập. Người trước mặt vốn là con rể ông ta nhìn trúng, nhưng anh lại ăn cháo đá bát đối với con gái ông ta.

Nếu anh đã tuyệt tình như vậy thì để ông ta nhìn xem khi mất đi công ty anh còn có thể có đủ khí thế không. “Phải không?” Vẻ mặt Thương Đình Lập không chút thay đổi. Anh đứng lên, vóc dáng trên một mét tám lăm trực tiếp chèn ép Điên Phong Tường, khiến bước chân ông ta bắt đầu không vững. “Những người ngồi đây đều có cùng ý kiến với chủ tịch Điền sao?” Anh rất hiếm khi cười, lúc này lại cười như gió xuân. Nhưng lúc này những người xem qua tài liệu đều Sợ run chân, trong lòng lạnh phân nửa.

Một cổ đông đã sớm nhìn Điền Phong Tường dẫn đầu đứng lên nói: “Chủ tịch Thương, anh hiểu lầm rồi. hôm qua vốn không có chuyện bỏ phiếu hủy bỏ tư cách gì đó, trái lại tôi cũng không biết” Có người dẫn đầu, những cổ đông khác cũng bắt đầu đổi chiều.

Vẻ mặt Điền Phong Tường trở nên khó coi, ông ta không hề nghĩ tới những người đã nhận rất nhiều lợi ích của ông ta lại dám phản bội mình.


Trong lòng khó chịu, xém chút không thở nổi. “Các người, cái đám người đê tiện này” Điền Phong Tường chỉ tay vào đám người đứng lên, ánh mắt âm trâm, ác độc. “Trợ lý Dư, đưa xấp tài liệu trên tay tôi cho chủ tịch Điền xem đi” Thương Đình Lập cầm tập tài liệu tiện tay đưa cho Dư Phi đứng cạnh. “Vâng” Dư Phi cung kính cầm tài liệu tới chỗ Điền Phong Tường, tràn đầy mỉa mai nhìn ông ta. Làm người chủ tích Thương tin tưởng nhất, anh nhìn những người muốn lật đổ chủ tịch Thương như nhìn đám châu chấu sau thu. Dù thế nào họ cũng không ngờ mỗi việc họ làm đều để lại bằng chứng. Có những tài liệu này thì chuyện tông bọn họ vào ngục cũng dễ như trở bàn tay. Dư Phi đưa xấp tài liệu cho Điền Phong Tường.


Vẻ mặt Điền Phong Tường vốn chẳng coi nó ra gì nhưng khi nhìn tới nội dung tài liệu, ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi.


Bên trong không những có bảng chứng chính xác việc trốn thuế của ông ta mà còn có từng khoản tiền mà mấy năm này ông ta hối lộ cấp trên. Thân thể mập mạp của Điền Phong Tường sau khi nhìn thấy tài liệu không chịu nổi ngã xuống. Tới khi nằm trên mặt đất, ông ta mới dữ tợn nhìn Thương Đình Lập.


Những cổ đông khác chạy tới nâng ông ta, Thương Đình Lập vẫn đứng ngoài, lạnh lùng nhìn ông ta. Dường như chẳng bao giờ xem ông ta ra gì. Bệnh viện. Thương Ngộ nằm trên giường bệnh riêng, ánh mắt hung ác không biết đang nhìn hướng nào. Lúc này, trong phòng VIP, trừ cậu ta ra cũng không có ai khác. Đột nhiên, cửa bị người từ bên ngoài dễ dàng đẩy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK