Sâm Dao liếc nhìn số điện thoại, liền bắt máy.
Giọng của Khương Oánh Oánh truyền ra từ điện thoại: “Đại tiểu thư, chị dọa chết em rồi! Em tìm cả buổi tối cũng không thấy chị đâu, còn cho rằng chị bị Bộ Tử Ngang bắt cóc lên trời luôn rôi chứ”
“Chị không sao, điện thoại hết pin”
“Chị đang ở đây vậy?”
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Khương Oánh Oánh vừa nghe hai chữ này, giọng nói cũng cao lên mấy phần: “Sao thế?
Có chuyện gì không?”
Sầm Dao kể chuyện xảy ra tai nạn xe với Bộ Tử Ngang, Khương Oánh Oánh nghe xong thì líu lưỡi: “Chị thật sự không sao chứ? Có chụp hình gì không? Bây giờ có cần em qua đó với chị không?”
“Được rồi, em đừng lo lắng. Bây giờ chị có thể nói chuyện điện thoại với em, có chỗ nào không khỏe chứ?”
Khương Oánh Oánh than thở: “Em cũng rất bất ngờ đó. Chị nói cái tên Bộ Tử Ngang này nghĩ gì chứ, trước đây không phải không ít lần chế nhạo sao? Bây giờ chị muốn bàn chuyện ly hôn với anh ta, anh ta lại làm thế với chị. Dao Dao, chị nói, có phải con người đều là như vậy, đến khi mất đi mới biết trân trọng không?”
“Anh ta nghĩ gì chị cũng không biết, nhưng chị biết rất rõ chị nhất định phải ly hôn với anh ta”
“Cách nghĩ này của chị rất đúng đó! Ly hôn xong lập tức đi tìm mùa xuân thứ hai, em thấy cái vị Thương tiên sinh đó cũng không tệ. A-” Khương Oánh Oánh bây giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Chút nữa thì quên mất, Dao Dao, tối nay Thương Đình Lập mang theo con trai đến nhà chúng ta đấy.”
“Hai người họ đến?”
“Đúng đó! Đội mưa mà đến. Hai người họ đều ướt sũng, nhìn rất đáng thương. Vừa nghe nói chị không có ở nhà, hai người họ liền mất mát rời đi. Đáng thương nhất là cậu bé đó, nhìn thấy mà khiến người ta đau lòng. Em mời họ vào nhà, nhưng bọn họ không có vào mà đi luôn.”
Sầm Dao nghe xong, trong lòng có chút bất an. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt mất mát của nhóc.
“Oánh Oánh, em cúp trước đi. Chị phải gọi điện thoại”
“Được”
Khương Oánh Oánh rất biết điều mà cúp máy.
Sâm Dao ấn số điện thoại của cậu nhóc, ấn nút tắt âm, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ có lẽ mình chỉ có thể đi mua cho nhóc một cái bánh kem, tặng quà cho nhóc.
Hỏng rồi!
Vòng tay cô mua đâu rồi.
Sầm Dao lập tức thu lật tung đồ đạc của mình ở đầu giường.
Trong đám đồ đạc vỡ nát, cái vòng bình an vẫn còn nguyên vẹn, chỉ bị dính chút máu.
Sâm Dao vội đem đi rửa. Bên kia điện thoại vẫn chưa có tiếng người bắt máy.
“Alô, xin chào.” Lúc cô cho rằng mình sắp cúp máy, thì điện thoại đột nhiên được kết nối.
Một giọng nữ truyên đến từ trong điện thoại.
Sầm Dao ngây người.
Hơi hoảng loạn.
“Tôi gọi nhầm số rồi sao?”
“Đây là số điện thoại của tiểu Hựu Nhất. Cô tìm thằng bé à?”
“Ừm. Cô là?”
“Tôi họ Điền”
Họ Điền.
“Điền Điềm?” Sầm Dao thầm nghĩ.
“Cô quen tôi à?”
Đến khi tiếng của Điền Điềm truyên đế, Sầm Dao mới biết thì ra mình đã đem lời nghĩ thâm trong lòng nói ra rồi.
Thì ra thật sự là cô ấy.
Xem ra tối nay có người ở cùng cậu nhóc rồi.
“Cô Điền, tôi tìm Hựu Nhất cũng không có việc gì, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt”
“Được, tạm biệt”
Đối phương đáp một tiếng, Sâm Dao liền cúp máy.
Cô ngồi trên sô pha, bàng hoàng ngồi một lúc lâu, trong đầu có chút hỗn loạn.
Trong lòng vô cớ có chút trống rỗng.
Nói không ra được là có tư vị qì.
Giống như mất mát.
Nhưng cô mất mát cái gì chứ?
Kỳ thực, không phải cô rất may mắn sao?
May mà cô không có đi. Bằng không, cô chạy qua đó, đã có cô Điền, không phải cô sẽ trở nên dư thừa sao?
Xem ra, lời đồn đều là hiểu lầm rồi.
Cái gì mà Thương Đình Lập không gần nữ sắc, vị Điền tiểu thư này và anh ta quan hệ không đơn giản.
Sâm Dao đem đồ đạc thu dọn được một nửa, bỏ xuống.
Bây giờ đi cũng không làm được gì.
Bên này.
Tĩnh Viên.
Điền Điềm đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau vẫn còn nhìn vào hai chữ “Tiểu Dao”, nhìn đến xuất thần.
“Cô Điền, trà của cô đây” Thím Mạc mang trà đến. Dừng lại xem đám người làm dọn dẹp đống hỗn độn: “Tối nay tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia không vui vẻ mấy, còn tức giận đến đẩy đổ cả bánh kem. Còn chưa dọn dẹp xong, để cô chê cười rồi”
“Rõ ràng là mở tiệc, sao lại tức giận đến như vậy?”
“Cãi nhau mấy câu với bạn học”
Điền Điêm đem quà của mình đặt lên sô pha, nghĩ gì đó, lại hỏi: “Có phải vì cô Sâm mà thằng bé rất thích không đến không?”
“Cô Điền cũng biết cô Sầm à?”
Điền Điềm cười đáp: “Nghe người khác nhắc tới thôi. Đúng rồi, ba con Đình Lập đi đâu rồi?”
“Có lẽ sẽ vê nhanh thôi”
Đang nói, khóe mắt đã thấy đèn xe từ ngoài cửa chiếu vào. Thím Mạc nhìn ra bên ngoài: “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến rồi. Cô Điền, tiên sinh và tiểu thiếu gia về rồi”
Điền Điềm vội đặt tách trà xuống, đứng dậy.
Thương Đình Lập từ trên xe bước xuống, Thương Hựu Nhất không vui theo bên cạnh anh.
“Quay về rồi sao?” Điền Điềm ra đến cửa cười đón.
Thương Đình Lập nhìn cô ta, đưa dù cho thím Mạc: “Cô về nước lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước” Điền Điêm đáp.
hương Đình Lập nhìn con trai: “Chào cô đi”
“Cô Điềm Điềm”
“Ngoan” Điền Điềm xoa đầu nhóc: “Ướt hết rồi, mau lau khô đi, đừng để cảm lạnh. Thím Mạc, lấy cái khăn đến lau đầu cho thằng bé đi”
“Dạ” Thím Mạc đáp một tiếng, đi lấy khăn lông.
Thương Hựu Nhất cởi áo khoác, lau lau cái đầu nhỏ thành một cái ổ quạ, mới nhúc nhích miệng: “Cô Điềm Điềm, con lên lầu ngủ trước”
Điền Điềm gật đầu: “Tắm rửa trước rôi ngủ”
“Dạ. Ba ngủ ngon” Cậu nhóc chúc ngủ ngon, liên lên lầu.
Thương Đình Lập nhìn Điền Điềm một cái: “Thời gian không còn sớm, tôi bảo lão Phó đưa cô về”
Rất trực tiếp ra lệnh tiễn khách.
Nhưng Điền Điềm cũng không có ý ở lại, gật đầu: “Được”
Từ nhỏ đã quen biết Thương Đình Lập, cô ta quá hiểu người đàn ông này. Càng dính lấy, càng biểu hiện thẳng thắn, chỉ bị anh đẩy ra càng xa.
Ngược lại cứ không gần không xa thế này, không nóng không lạnh, duy trì khoảng cách vừa phải, mới là cách chung sống tốt nhất.
Trên lâu.
Cậu nhóc cầm điện thoại của mình lên, tìm số tiểu Dao.
Tức giận, nhãn vào nút “xóa” trên màn hình.
Nhưng xóa xong lại càng buồn chán hơn!
Hôm sau.
Sầm Dao thức dậy, trước tiên làm thủ tục xuất viện, rồi đi tìm bác sĩ chữa trị của Bộ Tử Ngang.
Bộ Tử Ngang đã tỉnh rồi, xuất huyết não cũng đã ngừng, đã an toàn rồi.
Sầm Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật lòng, nếu như Bộ Tử Ngang thật sự vì vô mà xảy ra chuyện gì, chuyện ly hôn, cô thật sự không thể mở miệng nói ra nữa.
Bây giờ, ít nhất không cần phải cảm thấy tội lỗi.
Sầm Dao rời khỏi bệnh viện, lúc định gọi xe thì Sâm Hoàn gọi điện thoại đến: “Chị, chị cũng đã xuất viện rồi, mang sạc điện thoại đến công ty cho em đi. Lát nữa em cần dùng”