Liếc nhìn dãy số trên màn hình, cô liền bắt máy.
"Chủ tịch Sầm, nghe lão Lưu nói, vừa rồi chủ tịch Thương tìm cô."
Người nói chuyện bên kia điện thoại là Lư Đông Hưng.
Ông ta đúng là một người tinh quái.
Lư Đông Hưng vội vàng hỏi: "Chuyện đấu thầu, chủ tịch Thương hỏi cô rồi chứ?"
"Có tin tức gì tôi sẽ nói với ông.
Chủ tịch Lư, tôi còn có việc, cúp máy trước đây."
Sầm Dao chỉ đáp ngắn gọn một câu liền cúp điện thoại.
Lư Đông Hưng dù rất gấp gáp như đã nhờ Sầm Dao giúp đỡ thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Sầm Dao quay về công ty.
Buổi chiều, cô hơi phân tâm trong lúc họp, thường xuyên thất thần.
Khương Oánh Oánh cũng cảm thấy cô không ổn, thúc nhẹ cô hai cái: "Dao Dao, chị sao thế? Nghĩ gì vậy?"
Lúc này Sầm Dao mới sực tỉnh, ho khan: "Không có gì.
Nói đến đâu rồi."
"Đang nói đến chuyện sắp xếp hội chợ sản phẩm mới.
Chị xem có gì cần bổ sung không"
Sầm Dao "ừm"
một tiếng, hướng mắt về ánh đèn chiếu lập lòe trước mặt, cố gắng bắt bản thân tập trung vào công việc.
Thế nhưng trong lòng lại cứ thấp thỏm không yên.
Không biết bây giờ anh đã tỉnh chưa? Tình hình thế nào rồi? Có phải bị viêm phổi thật rồi không? Tan ca, Khương Oánh Oánh lái xe, Sầm Dao ngồi bên ghế trợ lái.
Lần thứ ba Khương Oánh Oánh liếc nhìn Sầm Dao.
Sầm Dao không thể không ngồi thẳng lưng, nhắc nhở: "Em lái xe cẩn thận đi.
Kỹ năng lái xe vốn đã không ra làm sao, còn cứ nhìn chị."
"Em phát hiện nha, hôm nay sau khi chị đến Nguyên Thịnh thì cả người đều trở nên không ổn."
Khương Oánh Oánh cười hắc hắc: "Dao Dao, có phải chị gặp chủ tịch Thương rồi không?"
"Ừm, anh ấy bị bệnh, đã nhập viện rồi.
Bây giờ cũng không biết tình hình thế nào nữa"
Sầm Dao hướng mắt nhìn ra cửa xe, thì thâm: "Lúc đố nhìn có vẻ rất nghiêm trọng."
Khương Oánh Oánh bừng tỉnh đại ngộ: "Em nói mà, hôm nay sao chị lại bồn chồn như vậy chứ.
Chuyện này còn không đơn giản à, đến bệnh viện thăm anh ấy không phải là được rồi sao? Nói đi, là bệnh viện nào?"
"Không biết"
"Vậy chị gọi điện thoại hỏi đi"
Thấy cô không cử động, Khương Oánh Oánh sốt ruột giục: "Hừm, em nói này, chị cứ gọi điện thoại đi! Cứ lo lắng thế này cũng không có được câu trả lời mà, đúng không?"
Cuối cùng Sầm Dao cũng không lấy điện thoại ra, chỉ nói: "Chúng ta ăn tối ở bên ngoài đi, buổi trưa chị không có ăn gì, bây giờ có hơi đói rồi."
".."
Khương Oánh Oánh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng không nói gì.
Sầm Dao tự nhiên có cách nghĩ của mình, cô ấy không thể miễn cưỡng được.
Phòng bệnh VIP.
Lúc Thương Đình Lập tỉnh lại thì bên đầu giường đã chật cứng người.
Dư Phi, bác sĩ Lâm, Thương lão gia, Thương phụ nhân đến Vương Di Quân mẹ của Thương Ngộ, Điền Ông Hoa, Điền Điềm, tất cả đều có mặt.
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Chị dâu, Đình Lập tỉnh rồi!"
Vương Di Quân là người đầu tiên lên tiếng.
Bà ta vừa gọi, lão phu nhân liền vội vàng bước lên.
"Con trai, con không sao chứ? Con dọa mẹ sợ chết khiếp!"
Lão phu nhân khóc nức nở: "Con đã lớn thế này rồi, đang yên đang lành, sao lại làm cho mình ra nông nỗi nào chứ?"
"Mẹ, con không sao."
Thương Đình Lập chống người muốn ngồi dậy.
Điền Điềm đi qua, kê gối sau lưng anh, dịu dàng nói: "Mọi người đều rất lo cho anh, đã chờ ở đây rất lâu rồi."
Thương Đình Lập liếc cô ta một cái, lại nhìn xung quanh, chỉ thì thầm: "Cảm ơn."
Hai người nhẹ nhàng nhạt nhẽo, không nghe ra chút tình cảm dư thừa nào.
"Lão Lâm nói rồi, lần này con ở lại bệnh viện vài ngày đi.
Con phải nghỉ ngơi đàng hoàng cho mẹ, không cần đến công ty."
Thương Đình Lập gật đầu thuận theo: "Dạ"
"Con đã hứa rồi thì không cho phép nuốt lời!"
Bà Thương quay đầu nhìn Dư Phi: "Tiểu Dư, ta giao nó cho cháu, cháu trông chừng kỹ nó cho ta.
Nếu nó lại chạy đến công ty, không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại xảy ra chuyện gì thì ta chỉ có thể tìm cháu thôi"
"Con trai bà đã ba mươi tuổi rồi, còn cần bà để ý chăm sóc à?"
Ông Thương ở một bên lẩm bẩm.
Bà Thương ho một tiếng: "Ba mươi thì vẫn là con trai của tôi.
Ông làm cha người ta, bao nhiêu năm này đều bỏ mặc không lo, đương nhiên là không biết quan tâm rồi."
"Phải, là tôi bỏ mặc không lo, vậy thì bà cố gắng mà lo cho con trai chúng ta đi."
Ông Thương khịt mũi một tiếng thật lớn.
"Cũng không dám mong ông đau lòng cho con trai chúng ta.
Bây giờ toàn bộ tâm tư của ông đều đặt lên người phu nhân nhà ông, hôm nay có thể đến đã khiến tôi tôi bất ngờ lắm rồi."
Sắc mặt ông Thương trầm xuống: "Đang yên đang lành, bà nói chuyện chúng ta thì cứ nói.
Sao cứ phải kéo người khác vào?"
"Tôi nói cô ta thì ông đau lòng, tôi cũng lười nói."
Bà Thương quay đi, lưng căng cứng hướng về phía ông Thương.
Tuy rằng miệng không nói ra, nhưng lại mặt lại thể hiện rõ sự khó chịu.
Ông Thương nhìn bóng lưng đó, môi mấp máy, muốn nói gì đó, Thương Đình Lập đã nhẹ nhàng lên tiếng: "Được rồi.
Đây là bệnh viện, bây giờ con là người bệnh, hai người cãi nhau khiến con nhìn là thấy đau đầu rồi.
"Đúng đó, đừng nói nữa."
Vương Di Quân cũng lên tiếng theo.
Đánh mắt về phía Điền Ông Hoa và Điền Điềm, ý bảo đừng để người ngoài cười chê.
Ông Thương chắp tay sau lưng, không nói gì nữa.
Phòng bệnh huyện náo một trận, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Điền Điềm vốn muốn ở lại nhưng Thương Đình Lập nói mệt rồi, muốn nghỉ ngơi không thể tiếp được, Điền Điềm cũng chỉ đành lưu luyến rời đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Dư Phi.
"Anh uống nước rồi chứ gì."
Dư Phi đưa nước cho anh đến tận giường bệnh.
Thương Đình Lập uống một ngụm, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Ai cơ?"
Dư Phi nhất thời không phản ứng kịp.
Thương Đình Lập cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.
Dư Phi cuối cùng đã hiểu ý rồi: "Anh nói cô Sầm à? Cô Sầm chỉ đưa anh lên xe, không theo đến bệnh viện."
Đôi môi mỏng của Thương Đình Lập mím chặt, rất lâu cũng không nói gì.
Dư Phi nhìn ra anh không được vui, vội nói thêm: "Thật ra cô Sầm rất lo lắng, chỉ là không muốn gây phiền phức cho anh"
"Vậy sao?"
Hai chữ này thật lạnh lùng.
Thương Đình Lập nặng nề đặt cốc nước xuống, vẻ mặt căng thẳng không giảm đi chút nào.
Cô gái nhỏ này, dường như không để ý đến anh nhiều như anh mong đợi đâu nhỉ! Bên này, hai người Sầm Dao và Khương Oánh Oánh ăn tối xong mới về nhà.
Sầm Dao tắm rửa xong, nằm trên giường, nhìn thời gian thì đã là tám giờ rồi.
Do dự một lúc, lấy điện thoại trên đầu giường, mở weixin lên.
Ngón tay ấn vào hình đại diện của "Hựu Nhất", gửi tin nhắn "Hựu Nhất, cháu ngủ chưa?"
Cô chờ một phút, không thấy hồi đáp.
Có chút khó chịu.
Ngồi dậy khỏi giường, lật tài liệu ra xem.
Nhưng tâm trí lại luôn đặt ở điện thoại.
Lễ nào cô gửi tin nhắn cậu nhóc đọc không hiểu? Sầm Dao cần nhắc, mình có phải nên đổi thành gửi tin nhắn thoại không? Mới cầm điện thoại lên thì đúng lúc này, điện thoại rung một cái.
Cô vội mở lên.
"Vân chưa ngủ ạ! Tiểu Dao, cô nhớ cháu rồi à?"