Nhưng mà cô cũng chưa từng nghe nói qua nhà họ Thương còn có một người đàn ông có tuổi xấp xỉ như Thương Đình Lập, hơn nữa người này còn là bạn chơi từ bé của cô nữa.
Cái này cũng quá trùng hợp rồi. Thương Vân gật đầu, hoàn toàn đánh vỡ chút hi vọng trong lòng Sầm Dao. “Dao Dao, chắc em còn nhớ rõ chuyện tôi đột nhiên biến mất lúc trước, lúc đó là bởi vì người nhà họ Thương tìm được tôi, không được sự đồng ý của tôi đã trực tiếp dân tôi đi mất” Nhắc đến chuyện lúc trước, giọng điệu của Thương Vân vẫn vô cùng bình tĩnh giống như là đang kể một chuyện không hề liên quan đến cậu.
Nhưng Sầm Dao lại có thể hiểu được cậu của khi đó. Cũng giống như Sầm Dao lúc còn nhỏ, mẹ đột nhiên biến mất, ba lại đi cưới người phụ nữ khác. Trong lòng cô vừa bất lực vừa khủng hoảng nhưng cô lại có thể làm được gì chứ, cô không hề có chút sức lực nào, không thể nào đấu tranh với người nhà được, bởi vì giống hệt như giữa voi và chuột vậy, chênh lệch quá lớn.
Trứng vĩnh viễn không thể chọi được đá. Cho dù cô có không muốn như thế nào, có giãy dụa như thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. “Vậy mấy năm qua cậu sống có tốt không?” Từ khi gặp lại đến giờ, Sầm Dao vẫn luôn không dám hỏi cậu câu hỏi này.
Nhưng lúc này cô lại không hề do dự mà đặt câu hỏi. Thương Vân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mát Sầm Dao chứa đầy vẻ lo lắng cho cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lần đầu tiên cậu tháo tấm mặt nạ mà chính cậu tự đeo cho bản thân ra.
Sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt, sao có thể không tốt chứ, người nhà họ Thương lúc tôi đến nhà của bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn tôi giống như đang nhìn một con súc vật hạ đẳng nào đó, nhưng mà đây cũng chả là gì cả, tôi cũng chưa từng xem bọn họ là người nhà của tôi, cho dù bọn họ có căm thù tôi như thế nào thì tôi cũng không quan tâm đến, nhưng mà người phụ nữ kia, người phụ nữ kia lại vì ba triệu, trực tiếp ném tôi ở nhà họ Thương” Sầm Dao hơi không đành lòng, khi còn nhỏ cô đã biết Thương Vân có một người mẹ rất xinh đẹp, nhưng thanh danh của bà không tốt lâm.
Sở dĩ cậu liên tục đánh nhau với người khác, cũng là vì những người đó dùng lời nói nhục nhã mẹ cậu.
Cho nên cho dù lần nào cậu cũng bị người ta đánh đến bầm tím sưng vù, nước mắt máu me giàn dụa, cô cũng chưa bao giờ sợ cậu. Bởi vì cô biết bọn họ giống nhau.
Họ đều yêu mẹ của mình. Nhưng cô lại không ngờ rằng tình cảnh cực kỳ giống nhau kia cuối cùng vẫn xảy ra trên người cậu. Bọn họ đều bị người mẹ mà mình yêu thương nhất vứt bỏ. Sầm Dao đột nhiên cũng không biết, là mẹ của cô không nói tiếng nào đã bỏ đi tốt hơn.
Hay là giống như mẹ của Thương Vân, vì lợi ích mà bỏ rơi cậu tốt hơn. Có lẽ đều không tốt. Đứa trẻ không có mẹ thì ai có thể sống tốt chứ.
“Sau đó thì sao” Sầm Dao vừa không muốn vạch ra miệng vết thương đằng sau Thương Vân, rồi lại cũng hy vọng cậu có thể tâm sự hết tất cả mọi chuyện cho cô. Sầm Dao đã hiểu, con người tao nhã lịch sự kia cũng không phải là con người thật của cậu.
Cậu giống như là một người sau khi bị tổn thương quá nhiều nên tự đeo lên cho bản thân một cái mặt nạ mà suốt đời cũng sẽ không cởi ra. Nhưng mà tổn thương cũng đã xảy ra từ lâu, cố kìm nén như thế, người tổn thương chỉ có thể là chính cậu.
Sầm Dao không hy vọng cậu sẽ biến thành người như thế. Cô hy vọng cậu mãi mãi là người bạn có vẻ vô cùng lạnh nhạt nhưng thật ra lại rất nhiệt tình như lúc xưa.
Thương Vân còn tưởng rằng dáng vẻ thế này của cậu sẽ làm cho cô sợ hãi, nhưng lại không ngờ Sầm Dao không những không bị dáng vẻ này của cậu dọa sợ, ngược lại càng thêm chân thành hơn so với lần gặp nhau lần trước nữa. Trong lòng cậu hơi mừng thầm. Xem đi, đây chính là người phụ nữ mà cậu luôn đặt trong tim.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm cậu thất vọng cả.
Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều sợ cậu, nhưng mà cô vẫn đối xử với cậu như lúc trước Trong lòng Thương Vân có chút vui vẻ lại có chút đau xót, cậu đột nhiên cảm thấy hối hận, lúc trước khi đã có được thực lực chống lại nhà họ Thương rồi, vì sao cậu không xuất hiện trước mặt cô sớm một chút chứ.
Thật ra trong lòng cậu hiểu rất rõ, đến giờ cậu mới xuất hiện, đã chậm rồi. Trong lòng cô sẽ không còn có cậu nữa.
Cho dù có, thì cũng không phải là vị trí nà cậu mong muốn.
Nhưng cậu vẫn muốn liều một lần. “Nhà họ Thương không thiếu người thừa kế, cho nên bọn họ tống tôi sang Mỹ, tôi một thân một mình sống sót ở nước ngoài, lúc không có tiền thì đi rửa chén cho người ta, quét dọn vệ sinh, sau đó thì cũng để dành được một chút tiên, làm vài vụ buôn bán nhỏ, mười mấy năm qua vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa các nước Anh, Pháp, Mỹ” Cậu ta mỉm cười, trong mắt hơi kiêu ngạo. Cậu rất tự hào, bởi vì cậu không hề đụng vào đống tiên nhà họ Thương cho mình. Cho dù khi cậu lang thang phải ngủ ở đầu đường, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc xài tiền của nhà họ Thương cả.
Cũng may, cậu đã kiên trì chịu đựng qua những năm đó, bây giờ nhớ lại, rốt cuộc là thứ gì đã làm cho cậu kiên trì lâu như thế chứ.
Đầu lưỡi ấm áp đặt lên hàm răng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Sầm Dao, nghĩ thầm, lý do, cậu nghĩ cậu đã tìm được rồi. Sầm Dao nghe xong vài ba câu đơn giản của Thương Vân, mũi hơi chua xót, trong mắt cô bây giờ đã chứa đầy nước mắt đau lòng. Cho dù lúc trước liên tục bị Bộ Tử Ngang liên tục sỉ nhục, cô cũng chưa bao giờ khóc.
Nhưng mà bây giờ cô lại nhịn không được. Cô khóc không phải bởi vì Thương Vân đã sống một cuộc sống gian nan vất vả ở nước ngoài. Cô chỉ nghĩ, cậu kiên trì như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Nhưng mà cô lại chỉ biết nhẫn nhịn, mãi đến khi mất hết tất cả mọi thứ. Nếu như lúc trước cô cũng kiên cường giống như cậu, không cân dựa vào một đồng một cắc của nhà họ Sầm, không dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Bộ, bước đi cẩn thận từng bước một, có lẽ cô sẽ trải qua cuộc sống càng vui vẻ hơn nữa. Cũng may bây giờ vẫn chưa trễ, cô đã có công ty của riêng mình.
Sau này, cô sẽ kiên định bước từng bước một, cho dù con đường phía trước có gian nan, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước. “Em lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè nữa à, thật là” Thương Vân dở khóc dở cười nhìn Sầm Dao khóc không ngừng, thò tay vào túi lấy ra một túi khăn giấy, rút một tờ đưa cho cô. Sầm Dao vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: “Cậu thì biết cái gì, tôi chỉ bị cảm động lây thôi” Ngoài phòng bệnh, Sầm Hoàn đẩy cửa ra, một tay cầm di động len lén chụp lại cảnh này của hai người.
Ngay lúc còn đang mừng thầm có thể lấy được điểm yếu của Sầm Dao, một bàn tay đột nhiên cướp mất di động của cô ta. “Cô đang làm gì đó?” Thương Đình Lập dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô.
Sầm Hoàn đang định quay đầu lại mảng †o lập tức hoảng hốt lùi về phía, cô ta vỗ ngực giống như bị dọa, thở hắt ra một hơi nói: “Anh Thương, anh đột nhiên xuất hiện như vậy làm tôi giật cả mình đấy” Sau đó cô ta giống như nhớ đến chuyện gì, lưng dán chặt lên cửa, đang định che đi những thứ ở đằng sau cánh cửa kia.
Ánh mắt Thương Đình Lập vốn đang dần mất kiên nhẫn theo bản năng nhìn sang đó.