"Con không thấy bác trai con đang giận à?"
Vương Di Quân hạ giọng thì thầm, chỉ sợ ông Thương nghe thấy.
Thương Nghệ đánh mắt về phía hai cha con ở đối diện, khit mũi, lại cầm đũa lên: "Bác trai đang dạy dỗ anh, không phải con."
Lúc này, Thương lão gia lại gầm lên: "Con có thể nhịn mà! Biết rõ Dược Nghiệp Sáng Doanh là người của Triệu Ông Hoa, vậy mà con còn dám đánh loại, con làm vậy không phải là cố gây thù chuốc oán với Triệu Ông Hoa à?"
Ông Thương nhìn chằm chằm con trai mình.
Thương Đình Lập ngước mắt: "Chuyện công ty, trong lòng con tự có tính toán."
Ông Thương lại đập bàn: "Tính toán cái con khỉ! Đừng tưởng rằng ba không ở công ty thì không biết gì hết.
Con loại Sáng Doanh, còn không phải là bởi vì người đàn bà đó à! Chỉ vì một người đàn bà hỗn loạn, gây thù chuốc oán với cổ đông, con nghĩ cái gì vậy hả?"
Thấy chồng càng lúc càng tức giận, Kiều Dục Mẫn vội rót một ly nước mát đưa cho ông, vừa nhẹ nhàng lên tiếng khuyên giải: "Ông bớt giận đi, Đình Lập không bốc đồng vậy đâu.
Nếu như đã quyết đoán loại bỏ Sáng Doanh như vậy thì nhất định là có cách nhìn của nó.
Con nó sẽ không làm theo cảm tính đâu."
Ông Thương hừ một tiếng: "Không làm theo cảm tính? Tôi chỉ sợ nó điên rồi, bị một người phụ nữ đã từng kết hôn mê hoặc đến không biết đông tây nam bắc gì rồi!"
Kiều Dục Mẫn bất ngờ khựng lại: "Đã từng kết hôn?"
"Đã từng kết hôn thi sao?"
Cuối cùng Thương Đình Lập cũng đặt đũa xuống, uể oải ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua Kiều Dục Mẫn đến ba mình: "Lúc đầu, khi hai người ở bên nhau, ba con cũng đã từng kết hôn, không phải sao? Như người ta nói, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Hai người làm gương cho con mà, bây giờ cần gì phải làm ầm ï lên như vậy chứ?"
Giọng điệu của Thương Đình Lập nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng lại khiến sắc mặt của Kiều Dục Mẫn tái xanh, hai tay nắm chặt trên bàn.
Không khí càng lúc càng căng thẳng.
"Mày, thằng bất hiếu! Mày không chọc tao tức chết thì không được hả!"
Ông Thương giận đến trợn trừng mắt.
Chộp lấy cái đĩa trên bàn ném về phía Thương Đình Lập.
Kiều Dục Mẫn muốn cản cũng không cản kịp.
Thương Đình Lập giơ tay cản lại, chiếc đĩa đập mạnh vào cổ tay, tím xanh một mảng.
Sau đó "xoảng"
một tiếng, chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Vương Di Quân sợ đến hít thở không thông, chỉ giữ chặt tay Thương Ngộ.
"Đình Lập, không sao chứ? Quản gia, mau gọi bác sĩ đến xem xem!"
Kiều Dục Mẫn quan tâm muốn kiểm tra tay của Thương Đình Lập.
Nhưng khi mới vươn tới tay Thương Đình Lập, Thương Đình Lập đã lạnh lùng rút tay lại rồi đứng dậy.
Anh lấy khăn ăn, nhẹ nhàng lau miệng nói: "Mọi người từ từ ăn, con no rồi."
Động tác ưu nhã, nhưng lời lẽ thì lại lạnh nhạt.
Đặt khăn ăn xuống, mặt anh không chút biểu cảm xoay người rời đi.
Kiều Dục Mẫn còn muốn giữ lại: "Đình Lập..."
"Mặc kệ nó! Không biết tốt xấu, bà đối tốt với nó, nó có vui vẻ với bà bao giờ đâu."
Ông Thương đau lòng vợ, vội kéo Kiều Dục Mẫn lại.
Kiều Dục Mẫn thở dài: "Tôi không muốn vì quan hệ của tôi mà ảnh hưởng đến ba con ông."
Thương Ngộ ở bên cạnh lên tiếng: "Bác, bác đừng phí sức lấy lòng anh con nữa, anh con xấu tính như vậy đấy.
Càng muốn lấy lòng anh ấy, anh ấy càng không thèm để bác vào mắt.
Ngược lại cái kiểu không để anh ấy vào mắt, thì anh ấy lại cưng chiều như bảo bối.
Cứ so với Sầm Dao đó đi, anh con không ngại đắc tội với ông Triệu để lấy lòng cô ta, thật làm con bất ngờ đấy."
Vừa nghe nhắc đến Sầm Dao, chân mày ông Thương càng cau chặt lại.
Vương Di Quân kéo Thương Ngộ một cái, ngầm nhắc anh ta đừng châm dầu vào lửa nữa.
Trong khi đó, trên mặt Kiều Dục Mãn lại gợn lên những tia sóng khác thường: "Con nói, cô gái đó tên gì?"