Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức hai người đang ngủ ngon trên giường. Sầm Dao còn chưa mở mát, bàn tay giấu trong chăn đã theo bản năng vươn ra sờ soạng bên cạnh. Tới khi lấy được điện thoại trên cạnh tủ đầu giường, tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
Nhìn thoáng qua tên người gọi rôi nghe máy. “Dao Dao, xảy ra chuyện lớn rồi. Chị lên hot search rồi”
Bên đầu kia, Khương Oánh Oánh lớn tiếng kêu la.
Sâm Dao vốn chưa tỉnh nghe được câu này, đầu óc rối bời một lát, sau đó mở bừng mắt, trợn tới sáng loáng. "Oánh Oánh, em nói rõ ràng chút đi, sao chị lại lên hot search?”
Tuy sau khi tỉnh, Sâm Dao có phút chốt hoảng hốt nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô tự hỏi, cô không có chút liên quan gì tới giới giải trí, sao có thể lên hot search được.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thương Đình Lập từ sau nghiêng người dựa vào cô, vòng tay ôm eo cô, tiếng nói trầm thấp vang bên tai Sầm Dao và Khương Oánh Oánh.
Bên đầu kia, Khương Oánh Oánh không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, cô sốt ruột nói với Sâm Dao: "Dao Dao, em cúp máy trước. Chuyện đó chờ chị tới công ty rồi nói sau”
Sâm Dao hơi buôn bực nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng đồng ý: “Được”
Cúp điện thoại xong, nhìn Thương Đình Lập lười biếng dựa vào người mình, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt trơn bóng của anh, đấy anh ra, cười nói: “Mau thức dậy đi, em phải tới công ty”
“Ngủ thêm lát nữa đi” Đột nhiên bị đẩy ra, Thương Đình Lập lập tức không vui. Hôm qua anh buồn bực một hồi, tới khuya mới ngủ, bây giờ đầu vân hơi khó chịu. Nhưng anh không muốn đế cô đi, đương nhiên muốn kéo cô cùng ngủ.
Trong lòng Sầm Dao vẫn nhớ tới chuyện Khương Oánh Oánh nói, lập tức lấy quần áo bên cạnh mặc vào. Tới khi mặc xong, đang định xuống giường thì đột nhiên bị ôm chặt eo.
“Đợi tôi một lát, anh đưa em đi” Sầm Dao quay đầu, không biết sao lại thấy được vẻ ấm ức trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thương Đình Lập.
Hai tay vốn định tránh khỏi anh chợt nhẹ nhàng, dùng lời nói nhỏ nhẹ thương lượng với anh: “Đình Lập, em thấy anh nghỉ ngơi không tốt, anh vẫn nên ngủ thêm đi”
Bị uyển chuyển từ chối như vậy, Thương Đình Lập cũng nhanh chóng có tinh thần. Đôi mắt vốn bị bao phủ bởi hơi nước lập tức trở nên thanh tỉnh.
Anh buông eo cô ra, tay nhanh chóng mặc quần áo.
Cuối cùng, Sâm Dao cũng không thẳng anh, ngồi xe Porsche của anh tới công ty. Có lẽ do rốt cuộc cũng có thân phận rõ ràng, lúc Sầm Dao xuống xe, Thương Đình Lập còn đòi cô hôn chào buổi sáng.
Sau một hồi lưu luyến không rời, hai người tự đi tới công ty của mình. Sâm Dao tới công ty, quả nhiên thấy Khương Oánh Oánh đang ngồi trên ghế làm việc chăm chú nhìn gì đó.
Sầm Dao tưởng răng cô ấy rốt cuộc chịu chăm chỉ, bắt đầu xem tài liệu. Sau khí tới mới phát hiện cô đang nhìn điện thoại, trong lòng cô chợt thấy bất đắc dĩ. “Dao Dao, chị tới rồi”
Nghe thấy tiếng giày cao gót, Khương Oánh Oánh đang trầm mê hóng chuyện ngẩng đầu lên, thấy nhân vật chính của tin đồn xuất hiện, lập tức đi tới đón.
Khương Oánh Oánh cầm điện thoại, vội vã đưa Sầm Dao xem. “Đây là cái gì?”
Sâm Dao liếc nhìn qua, không quá đế ý. Nhưng lúc gần rời mắt lại phát hiện hình ảnh trong điện thoại của Oánh Oánh không hiểu sao nhìn quen, cô lập tức giật mình, phục hồi lại tinh thần. Không để ý tới lễ phép hay không lễ phép, cô đoạt lấy điện thoại, mở ra. Chỉ thấy bên trong ngoại trừ ảnh của cô, phía dưới còn có một đống bình luận.
Đam mê hóng chuyện: “Anh trai họa sĩ rốt cuộc có chị gái xinh đẹp. Thấy anh ấy FA lâu như vậy, không hiểu sao lại vui vẻ”
Bé yêu mê vẻ đẹp của họa sĩ: “Hu hu hu, thất tình, đã nói sẽ làm thiên sứ nhỏ của đối phương mãi mãi vậy mà anh ấy lại lén thoát kiếp FA”
Quần chúng ô hợp: “Bé yêu phía trên đừng khóc, họa sĩ Thương không yêu bé thì còn có chú nè. Mau nhào vào lòng chú Ô Hợp nào”
Sầm Dao nhìn xuống tiếp, bình luận thật ra không có lời gì không tốt, nhiều nhất là một đống chúc phúc và tuyên bố thất tình. Nhưng lời chúc phúc này, Sâm Dao hoàn toàn không cần. Cô muốn tìm nguyên nhân của chuyện này. Nhẹ nhàng nhấn vào đường link. Phát hiện xuất hiện đầu tiên là một tấm hình kèm một câu nói do Weibo tên “Thương Vân rời đi' đăng.
Ngày đẹp nhất cùng với cô gái xinh đẹp nhất. Không có bất cứ lời mập mờ nào, lại nhanh chóng biến phân bình luận trở thành một tràng hóng hớt.
Khương Oánh Oánh nhìn vẻ mặt có chút lạnh lùng của Sãm Dao, trong lòng thầm nghĩ, Dao Dao và Thương Đình Lập sao càng ngày càng giống, quả nhiên ở chung lâu sẽ có tướng phu thê. “Dao Dao, chị không sao chứ?”
Khương Oánh Oánh hơi lo lắng. Hai người quen biết lâu như vậy, cô ấy biết Dao Dao không thích nhất là bại lộ trước công chúng. Dao Dao luôn thích khiêm tốn. Chuyện này lộ ra, sợ rằng trong lòng Dao Dao sẽ không thoải mái. Sầm Dao trả điện thoại lại cho Khương Oánh Oánh, hồi lâu không nói một câu. Khương Oánh Oánh muốn tới an ủi cũng không biết nên nói thế nào. Mãi tới khi có một cuộc gọi gọi tới. “Dao Dao, xin lỗi. Tôi không biết tùy tiện đăng Weibo sẽ có hậu quả lớn như vậy” Vừa bắt máy, câu xin lỗi đã nhanh chóng truyền tới.
Giọng nói của Thương Vân chứa đây áy náy và luống cuống, hiển nhiên cũng không ngờ tới tình huống này. Sầm Dao kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Không sao. Nhưng A Vân, cậu có thể xóa bài đăng đó không?”
Dù biết bài đăng đó đã phát tán rất rộng nhưng Sầm Dao vẫn mong có thế từ đâu mà xóa bài đăng.
Thương Vân vừa nghe, bật cười nói: “Lúc thức dậy tôi đã xóa bài đăng đó rồi. Dao Dao, tôi đã đăng một bài khác giải thích tấm hình đó.”
“Ửm, vậy thì tốt” Cô luôn bận làm việc, rất ít lướt Weibo, không hiểu lãm những việc này. Nếu A Vân đã xin lỗi, cũng giải thích rõ mọi chuyện, cô đương nhiên tha thứ cho cậu. Dù sao thì cậu cũng không cố ý.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Sâm Dao hơi do dự. Cô muốn gọi cho Thương Đình Lập, nói cho anh biết chuyện này. Nhưng cô lại lo lắng anh vốn không biết chuyện này. Nếu cô chủ động nói cho anh biết, có thế sẽ biển khéo thành vụng hay không.
Suy nghĩ hồi lâu, Sầm Dao mới ra quyết định. Điện thoại mới vang một tiếng chuông đã bắt máy. “Đình Lập, anh đang họp à?”
Lúc anh bắt máy, trái tim Sầm Dao đập nhanh hơn, lúc nói cũng nhỏ giọng lại vì cô nghe thấy bên chỗ Thương Đình Lập hình như đang nói gì đó. Thương Đình Lập nghe máy, giơ tay ý bảo tạm dừng rồi đi ra cửa phòng họp, đóng cửa lại rồi mới trả lời: “Vừa mới họp, bây giờ ra ngoài rồi. Sao vậy vợ, nhớ anh à”