Cô chỉ xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: "Chờ mẹ nhớ lại mọi chuyện, Hựu Nhất muốn phạt mẹ thế nào cũng được."
"Thật ư?"
Cậu nhóc hơi liếc mắt, có vẻ không tin lắm.
"Mẹ sẽ không gạt Hựu Nhất"
Sầm Dao nghiêm túc nói.
Hựu Nhất cười: "Ha ha"
Con tin mẹ mới lạ đấy.
Lúc Thương Đình Lập công Manh Manh đã thức xuống thì thấy Sầm Dao ngày thường dịu dàng đang vén tay áo lấy điện thoại của Hựu Nhất, chẳng biết đang làm gì.
Hựu Nhất dựa cả người lên vai cô, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cậu nhóc nói: "Mau, mau, đánh chết anh ta.
Ai da, anh ta cướp Boss kìa, tranh thủ hạ lệnh treo thưởng anh ta"
Khoa tay múa chân, không chút hình tượng.
"Đang làm gì vậy?"
Thương Đình Lập đặt Manh Manh ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi với chất giọng trầm khiến hai người đang đảm chìm trong trò chơi kia hoảng sợ, nhanh chóng hoàn hồn.
Đối với Sầm Dao còn đang mất trí nhớ, Thương Đình Lập đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Là vợ mình, dù thế nào cũng phải cưng chiều.
Nhưng con trai thì lại không có đãi ngộ này.
"Hựu Nhất, đưa điện thoại của con đây"
Thương Đình Lập vừa cầm một cái ly rót sữa đưa cho Manh Manh vừa lạnh giọng nói với Hựu Nhất.
Hựu Nhất không di chuyển, trong lòng thầm mắng bất công, ánh mắt lại nhanh chóng nổi lên hơi nước, nhìn Sầm Dao với bộ dạng như sắp khóc.
Sầm Dao lập tức không chịu nổi, che chở cậu nhóc, đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nói: "Tôi tò mò game trên điện thoại của Hựu Nhất nên bảo nó dạy tôi thôi.
Nếu anh muốn trách thì trách tôi đi, không phải lỗi của Hựu Nhất"
Thương Đình Lập nhìn Hựu Nhất như tìm được ô dù mà trốn sau lưng Sầm Dao, cười lạnh trong lòng.
Sau đó, lúc đối diện Sầm Dao, anh cũng nhếch miệng, nói: "Em không biết game nào thì có thể hỏi anh, đứa nhỏ như nó thì biết cái gì"
"Anh cũng biết chơi game?"
Sầm Dao đáng giá anh, trong mắt lộ rõ vẻ một lời khó nói, lại thấy Thương Đình Lập híp mát.
"Sao nào, anh biết chơi game thì lạ lắm à?"
Trong mắt anh rõ ràng viết, chỉ cân cô dám nói không thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Sầm Dao lập tức lúng túng lắc đầu: "Sao có thể chứ.
Anh Thương đây nhìn rất thông minh, đương nhiên là cái gì cũng biết"
Thương Đình Lập thoải mái tiếp nhận lời khen của cô.
Trò chơi gì đó đều là những thứ anh đã chơi qua hơn mười năm.
Chút việc nhỏ đó, vốn dĩ không làm khó được anh.
Buổi tối, vì đã biết quan hệ giữa hai bên, Thương Đình Lập và Hựu Nhất đương nhiên qua đêm ở nhà Sầm Dao.
Sầm Dao ôm Manh Manh nằm trong chăn ngủ, nhìn đôi mắt không có chút buồn ngủ của cô bé, cười híp mắt hỏi: "Hôm nay Manh Manh sao vậy, trễ vậy rồi còn chưa ngủ, có phải muốn mẹ kể truyện cổ tích cho con không?"
Manh Manh ôm cánh tay của mẹ cô bé, dùng giọng trẻ con giòn giã hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay chú Thương nói chú ấy là ba con.
Mẹ, chú Thương thật sự là ba con ạ?"
Tuy Manh Manh còn nhỏ nhưng cô bé đã biết suy nghĩ.
Giống như lúc trước chơi đùa bên ngoài, thấy những đứa nhỏ bằng tuổi đều có ba mẹ dẫn ra ngoài.
Cô bé lại được mẹ và chú Thương dẫn đi.
Lúc đó cô bé còn tưởng chú Thương là ba cô bé.
Dù sao thì lúc trước chú Thương vẫn luôn ở cùng với cô bé.
Hiện tại lại xuất hiện thêm một chú Thương, cũng nói là ba của cô bé.
Manh Manh lập tức cảm thấy không hiểu nổi.
Cô bé nghĩ nên hỏi mẹ thử xem, rốt cuộc ai mới là ba của cô bé.
Vì vậy, cô bé đã nhịn rất lâu rồi mới hỏi câu này.
Sầm Dao nghe xong, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa chua xót.
Con cái nhà ai ở tuổi này sẽ nghĩ xem ai là ba mình như Manh Manh chứ.
Mọi chuyện đều phải trách cô lúc trước, còn có những người hại cô.
Nếu như mọi chuyện không xảy ra thì Manh Manh của cô chắc chắn sẽ có được gia đình hạnh phúc nhất.
Giờ phút này, cô hận thấu xương cái kẻ đã hại mình.
Cô vuốt tóc Manh Manh, cẩn thận giải thích: "Manh Manh là bảo bối của ba mẹ, cho dù có chuyện gì thì tình yêu của ba mẹ với con cũng sẽ không đổi.
Manh Manh chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày thì ba mẹ sẽ vui theo.
Vì vậy, Manh Manh à, bây giờ con nên chuẩn bị đi ngủ thôi"
"Tuân lệnh"
Manh Manh giơ tay, chào theo kiểu quân đội một cách xiêu vẹo, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tuy Thương Đình Lập định ở cùng Sầm Dao tới lúc cô khôi phục trí nhớ rồi mới về nước.
Đáng tiếc mọi chuyện luôn có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Thương Đình Lập nhận một cuộc gọi vang lên nửa đêm, lúc nghe tin dữ đối phương nói thì nhíu chặt mày, nói: "Nam Vũ, cậu ở chỗ đó quan sát trước đi, mọi chuyện chờ tôi về nước rồi nói Sau khi cúp điện thoại, nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài phòng, tâm trạng của anh trở nên trầm trọng hiếm thấy.
Thương Đình Lập mặc vào quần áo đặt bên cạnh, chưa lấy gì cả đã vội vàng ra ngoài.
Lúc đi tới của phòng của Sầm Dao, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Sầm Dao vốn đang chuẩn bị ngủ tức khắc tỉnh táo chút.
Cô mặc áo khoác, xuống giường, mở một khe cửa.
Khi nhìn thấy Thương Đình Lập, cô thầm thở phào, nhưng sau khi thấy quần áo anh mặc thì lại nhíu mày, lo lắng hỏi: "Anh ăn mặc như vậy là do cần phải về hay là do đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thương Đình Lập cũng không gạt cô, nói thẳng: "Người anh em tốt nhất của tôi xảy ra chuyện nên bây giờ tôi phải về nước một chuyến.
Ngày nghỉ của Hựu Nhất vẫn chưa kết thúc, em cũng ở đây, nên anh để nó lại cho em"
"Vậy khi nào anh về?"
Cô không rõ mọi chuyện nghiêm trọng tới đâu nhưng trong lòng cũng lo lắng cho anh.
Thương Đình Lập đương nhiên nhận ra.
Anh đột nhiên nắm cổ tay cô, chỉ kéo nhẹ một cái đã mang cô từ trong cửa ra ngoài.
Anh đè cô trên tường, thân hình to lớn từ trên cao nhìn cô.
Ngay lúc Sầm Dao đang hoang mang rối loạn, anh đột nhiên cúi đầu.
Anh khẽ hôn chóp mũi trắng mịn của Sầm Dao, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
"Không cần lo cho anh, anh về nước sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.
Em cũng không cân sợ anh sẽ bỏ lại em, dù sao cũng còn con tin ở chỗ em mà.
Nhưng quan trọng là, lúc anh không có mặt thì em phải chăm sóc cho mình thật tốt.
Nếu như, em có thể về nước, anh..."
Dường như nhớ ra gi đó, anh bỏ qua vấn đề này, chỉ nói: "Chờ anh"
Sau đó, anh vội vã xuống lầu, chỉ để lại bóng lưng rời đi của mình, nhưng bóng dáng đó cũng nhanh chóng biến mất trong không khi.
Sầm Dao vuốt chóp mũi nóng rực như bị lửa đốt của minh, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhìn về phía cửa chính, rất lâu cũng chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi cảm nhận được gió lạnh thổi vào từ chiếc cửa sổ chưa đóng chặt thì cô mới tỉnh táo lại, quay vẽ phòng mình.