Tuy rằng chỉ hơi giật khẽ một cái rồi thôi không nhúc nhích nữa, vì vậy hai người bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phát hiện ra. Thương Đình Lập thấy cô kích động như thế, đành đè lửa giận trong lòng xuống chỉ sang bên cạnh.
“Cảm ơn” Sầm Dao lập tức cảm ơn Thương Đình Lập.
Tuy rằng cô rất thắc mắc vì sao Hựu Nhất lại ở cùng phòng bệnh với cô, nhưng cô không thể nghĩ nhiều đến thế, cô lập tức muốn bước xuống giường. Thương Đình Lập kéo chặt tay cô nhíu mày nói: “Em còn đang truyền dịch, Hựu Nhất cũng không chạy được, em nằm yên cho anh, nếu em không nghe lời thì anh sẽ kêu người dọn em sang phòng bệnh khác ngay lập tức.”
Sầm Dao nghe anh nói thì sửng sốt, may mà cô còn coi như khá hiểu tính của Thương Đình Lập, cũng biết những lời này của anh không phải đang nói đùa, anh chắc chân có thể làm được chuyện này.
Lập tức không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm yên đó, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Hựu Nhất, nhìn chăm chăm không chớp mắt như là sợ cậu bé sẽ biến mất vậy. Không khí trong phòng bệnh dần yên Tĩnh lại, nhưng lại có cảm giác ấm áp lạ thường.
Nhưng thường thì những chuyện ấm áp đều dùng để phá vỡ. Thương Đình Lập nghĩ đến Sầm Hoàn đã bị lão Phó đưa đến đồn cảnh sát, hỏi ý kiến của Sầm Dao: “Sâm Hoàn định lái xe đâm em, chuyện này em tính thế nào” Sầm Dao đang đặt toàn bộ tinh thần lên người Hựu Nhất, nghe anh nói vậy sắc mặt lập tức trâm xuống.
Cô yên lặng không nói tiếng nào.
Thương Đình Lập còn tưởng rằng cô không muốn truy cứu trách nhiệm của Sầm Hoàn, nhíu chặt mày lại. “Làm theo đúng quy trình đi” Một lúc lâu sau, Sầm Dao mới nghẹn ngào nói. Khi nói ra những lời này, Sầm Dao phát hiện trong lòng lại bình tĩnh như một mặt gương, không hề có hồi ức khi xưa nào xuất hiện cả.
Cô không phải thần thánh, lần đầu tiên bị hãm hại, cô ta không thành công cô còn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, lựa chọn tình cảm chị em hơn hai mươi năm bọn họ. Nhưng Sầm Hoàn lại chưa từng hết hận cô, cô ta vì tư dục của riêng mình mà còn có thể làm ra loại chuyện giết người này, Sầm Dao không thể hiểu được cái suy nghĩ cố chấp không thể chiếm được thì phải hủy diệt một người của cô ta. Nhưng cô sẽ không tha thứ cho cô ta.
Bởi vì cô hiểu, trên thế giới này không phải bạn tha thứ cho họ, người khác cũng sẽ lập tức xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Bọn họ sẽ càng thêm ngông cuồng, bởi vì họ không nhận được sự trừng phạt thích đáng. Thương Đình Lập hơi thả lỏng.
Anh đáp: “Được” Chuyện Hựu Nhất bị tai nạn giao thông không giấu được bao lâu, đến chiều tất cả họ hàng thân thích đều kéo đến đây.
Cũng may là trước khi bọn họ bước vào phòng bệnh, Thương Đình Lập đã nói rõ mỗi lần chỉ có một người được vào thăm. Những người vốn chỉ đến cho có tụ đương nhiên sẽ để lại quà thăm rồi đi về. Đến cuối cùng khi bước vào phòng bệnh chỉ còn lại mình lão phu nhân.
Bà vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Sầm Dao và Hựu Nhất mỗi người đang nằm trên một giường bệnh, lập tức ngồi xuống cái ghế ở giữa, lo lắng nói: “Hai đứa các con đúng là nhiều tai nạn thật, chờ đến khi xuất viện nhất định phải đi bái phật với mẹ mới được” Lão phu nhân Thương thờ Phật giáo, xem trọng nhân quả. Sầm Dao gật đầu, dù sao cũng là ý tốt của người lớn, cô không thể từ chối được.
Huống chỉ là vì muốn cho vận mệnh của Hựu Nhất tốt hơn một chút, cho dù trước kia cô là một người theo chủ nghĩa duy vật cũng có thế thỉnh thoảng đến cúi lạy Phật Tổ. Người già đều khá thích người nghe lời, mặc kệ là người lớn hay là con nít. Lão phu nhân Thương thấy Sầm Dao đồng ý ngay mà không hề có chút do dự nào. Trong lòng đương nhiên càng yêu thích cô hơn.
Còn chút khó chịu vì người chủ mưu lần này là em gái của cô, hơn nữa Hựu Nhất là vì cứu cô mới xảy ra chuyện cũng đã giảm đi rất nhiều. Lão phu nhân Thương cũng không phải là người không nói lý lẽ, chuyện này nếu truy cứu đến cùng thì cũng không thể không liên quan đến thằng con trai thích hái hoa ngắt cỏ của bà. Cơ thể của lão phu nhân Thương mấy năm nay cũng đã không còn khỏe khoản như trước nữa, cho nên ở lại suốt buổi trưa, trò chuyện với cô một lát rồi lập tức đi về.
Chờ đến khi lão phu nhân về rồi, thấy Thương Đình Lập lại ngồi xuống một lần nữa, suốt hai ngày Sầm Dao chưa hề cười, đột nhiên lại “phụt” một tiếng cười ra tiếng. Cô che miệng đè thấp tiếng cười lại, nhưng nhìn cơ thể không ngừng run rẩy của cô cũng biết ngay cô đang nhịn cười.
Thương Đình Lập đương nhiên biết cô đang cười cái gì. Lúc nãy khi ngồi bên cạnh, chính tai anh nghe thấy mẹ đã kể lại chuyện anh bị ông già dùng chổi đánh trong hôn lễ. Trong lòng không khỏi buồn bực, mặt mũi suốt bao năm qua của anh đều mất sạch rồi.
Cũng không biết là tên nào kể chuyện xảy ra trong hôn lễ ra ngoài nữa. “Đừng cười, còn cười nữa anh sẽ cho rằng em đang cảm thấy rất vinh hạnh về chuyện em đã đào hôn đó” Anh trầm mặt xuống, nhìn sơ qua có vẻ đang rất không vui, nhưng mà nụ cười bất đắc dĩ trên khóe môi anh lại có thể nhận ra được sự cưng chiều của anh dành cho cô.
Mặc kệ anh giận cô đến cỡ nào, cuối cùng người lùi bước đều là anh. Chuyện này làm anh không biết làm sao nhưng rồi không thể không thừa nhận, khi đối mặt với Sầm Dao thì tất cả bình tĩnh, lạnh nhạt đều không cần thiết. Sầm Dao bị lời nói của anh làm sắc, cô trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cái gì mà đào hôn chứ, em bị người ta cướp hôn đó? Nếu không phải..."
Sầm Dao đang nói thì đột nhiên ngừng lại, nhìn thoáng qua Hựu Nhất còn đang ngủ say, trong mắt toàn là vẻ đau lòng: “Nếu không phải Hựu Nhất cứu em, có lẽ vợ của anh bị đổi thành người khác mà anh còn không hề hay biết” Câu nói cuối cùng cô cố ý làm ra vẻ nghịch ngợm một chút. Nhưng mà cô rõ ràng cũng không vui vẻ gì, khóe môi cũng không cong lên nổi.
Ngược lại bắt đầu nước mắt rưng rưng, khóc không ngừng. Cô lải nhải: “Chừng nào Hựu Nhất mới tỉnh lại vậy, nếu bé không tỉnh lại thì em phải làm sao đây, em rất buồn, rất đau lòng” Cô che ngực, cô có thể cảm nhận được cơn đau ở ngực rất rõ ràng, đau đến mức cô không thở nỗi.
Cả đời này cô chưa bao giờ đau đớn đến thế. Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao yếu ớt như thế, lập tức ngồi xuống cạnh cô, vươn tay ôm lấy vai cô vỗ vỗ an ủi: “Hựu Nhất sẽ tỉnh lại thôi, chờ bé tỉnh lại rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, đền bù lại tuần trăng mật chưa kịp bắt đầu kia, Dao Dao, em nói xem vậy có được không” “Được, em cũng đang muốn nói với anh đây, sau này chúng ta đi đâu cũng đừng bỏ cậu bé lại một mình, Hựu Nhất rất thích vui đùa, biết được chuyện này nhất định sẽ rất vui” Sầm Dao nín khóc bật cười, xoa nước mắt dính trên lông mi, nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của Hựu Nhất cười nhạt, đẹp hệt như một bức tranh. Hựu Nhất nằm trên giường bệnh, sắc mặt cũng không trắng bệch vì mất máu như ngày đầu tiên nữa, cậu bé nhầm mắt, gương mặt múp míp hơi phồng lên, giống hệt như mấy lần giả bộ ngủ để đùa dai như lúc trước.
Nhưng đôi mắt không hề rung động kia lại làm người ta thấy được giấc ngủ của cậu bé thật sự sâu quá rồi.