Những lời này nói ra làm bước chân trở về phòng làm việc của Sầm Dao khựng lại.
Lê Thanh và những người khác trong phòng đều quay lại nhìn.
Phản ứng của họ khiến Du Mộng Nhị rất vừa ý, cuối cùng cò ta nở một nụ cười thuộc về người chiến thắng: “Công việc lúc trước, cực khố cho mọi người rồi. vẫn phải làm phiền cô Lê Thanh phải không?”
Cô ta nghiêng đầu nhìn Lê Thanh: “Phiền cỏ đem tất cá tài liệu về hạng mục với Y Liệu Nhật An gửi
vào hộp thư của tôi, cảm ơn.”
Lê Thanh nhìn cỏ, rồi lại nhìn Du Mộng Nhị, không dám đáp lại.
Du Mộng Nhị bước trên đôi giày cao gót, quay đầu rời đi như một người chiến thắng.
Cỏ ta vừa đi, bên này đã bàn luận sỏi nổi, tiếng oán than dậy đất.
“Hạng mục này kỳ trước chúng ta đã hoàn thành cả rồi, cực cực khổ khổ tăng ca cả một tháng vẫn mong nhận thưởng cuối năm đó!” “Nhận thưởng cái gì chứ, vốn dĩ là làm còng không cho người ta!”
“Người phụ nữ này ở đâu ra vậy? Thật có thủ đoạn! Chủ tịch Bộ cho cò ta mặt mũi cũng thôi đi, chủ tịch hội đồng quản trị cũng thiên vị cô ta. Không phải hạng mục của chúng ta sau này đều cho cô ta chứ?”
Mọi người anh một câu tòi một câu, khiến lòng quân không yên.
Sầm Dao phải đối mặt với nhiều thay đổi, cuối cùng, chỉ quả quyết nói: “Mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình đi, hạng mục này vẫn tiếp tục.”
Cò nói rồi đưa túi hô sơ cho Lê Thanh, sau đó bước lên phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.
Mọi người nhìn nhau, lửa giận lúc đầu đã tan đi rất nhiều. Trong công việc, giám đốc Sầm rất mạnh mẽ và quyết đoán, điều này ai cũng biết. Bây giờ cô đã đảm bảo, vậy việc lấy lại hạng mục này có lẽ không thành vấn đề.
Phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.
Bộ Minh Viễn đang lật tài liệu, cửa phòng làm việc bỗng mở ra.
“Chủ tịch, giám đốc sầm muốn gặp ỏng, tôi không ngăn được.”
Bộ Minh Viễn ngước nhìn cò con dâu đứng sau lưng thư ký, chỉ phất tay với thư ký: “Ra ngoài đi.”
“Ba, hạng mục Y Liệu Nhật An con không thể bỏ được.” Sầm Dao kéo cửa, không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Ngồi xuống trước đi.” Bộ Minh Viễn vẫn luôn là một trong số ít những người trong nhà thích sầm Dao, lúc này cũng không có gì không vui, chỉ đáp: “Dự án trong tay con nhiều như vậy, bỏ cái này cũng không có vấn đề gì. Mẹ chồng con còn mong con sớm ngày sinh cháu trai cho bà ấy, hiện giờ giao dự án này cho người khác, con không phải sẽ có nhiều thời gian sao?”
“Ba, hạng mục này không giống những cái khác. Hạng mục này bọn con đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chỉ đợi thời cơ đến thòi. Bây giờ ba giao hạng mục này cho Du Mộng Nhị, nhân viên của con đều không phục. Một đám nhân viên thất vọng với còng ty, không có sĩ khí, sau này có dự án mới, con rất khó bảo họ nhiệt tình hăng hái làm.”
“Ba cũng biết chuyện này bên con sẽ có ý kiến. Nhưng mà… con cũng biết rõ, Tử Ngang vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với cô ta.”
Sầm Dao đang ngồi trên ghế, lưng bỗng cứng lại.
Bộ Tử Ngang lại chỉ hổ thẹn với mình Du Mộng Nhị sao? Phụ nữ bị anh ta phụ bạc còn rất nhiều đó!
“Ba, chuyện này con sẽ không đồng ý. Nếu như cò ta thật sự muốn cướp hạng mục của con, con sẽ thôi việc.” Sầm Dao đứng dậy.
“Con đừng kích động như vậy!” Bộ Minh Viễn nói.
“Con sẽ gửi đơn thôi việc đến bàn làm việc của ba!”
sầm Dao là cánh tay đắc lực của công ty, hạng mục do cô phụ trách, tiến độ công việc đêu luôn rất tốt. Bộ Minh Viễn đương nhiên không thế vì Du Mộng Nhị mà để mất đi một nhân viên giỏi như vậy.
“Thế này…” Bộ Minh Viễn ngăn cô lại: “Hạng mục này hai người cùng làm đi. Ai lấy được thì tính cho người đó. Con không phải nói các con đã nắm chắc rồi sao? Vậy thì thử đi! Nếu như các con thành công, cũng coi như cho Du Mộng Nhị biết tay, thế nào?”
Tối đó.
Sầm Dao đích thân dẫn theo người, ngựa không ngừng vó mời chủ tịch Lư của Y Liệu Nhật An ăn cơm, vẫn là ở Bách Hoa Tân Hội.
Cô bị cảm sốt rất nghiêm trọng, nhưng vẫn cố chống đỡ. Nhìn những bình rượu trên bàn, mọi người đều sững sờ.
Đầu óc quay cuồng.
Lê Thanh nghiêng mặt qua hỏi: “Giám đốc, cô chịu được không?
Tôi thấy sắc mặt cô khó coi lắm.”
“Tôi không sao.” sầm Dao phẩy tay.
Chỉ nghe chủ tịch Lư bên kia nói: “Buổi trưa đã gặp mặt cò Du của công ty các cô, tỏi thấy phương án của cô ấy rất giống cô ấy, xinh đẹp, cùng cỏ ấy cũng bàn bạc gần xong rồi, chỉ chưa ký hợp đồng thôi.”
Sầm Dao tự tay rót rượu cho đối phương, mỉm cười hỏi: “Vậy anh có muốn xem phương án của chúng tôi không? Một bản còn thích hợp hơn, ổn thỏa hơn.”
Đối phương liếc cũng không thèm liếc nhìn phương án của cô, chỉ cười: “Cô Du đó là một người không tầm thường, nghe cô ấy nói, cô ấy và chủ tịch Thương của Nguyên Thịnh giao tình không tệ.”
Sầm Dao vừa nghe đã hiểu rồi.
Trong giới này ai mà không muốn tạo quan hệ với Thương Đình Lập, chỉ là không có đường dây thôi. Y Liệu Nhật An đã sớm muốn tìm Thương Đình Lập, bọn họ cũng biết roi.
Bất luận Du Mộng Nhị có thổi phồng hay không, cỏ ta có thể nghĩ ra cách này, cũng xem như thông
minh.
Sầm Dao cười cười: “Cô Du vừa về nước, nói về giao tình, chỉ sợ không thế bằng được giao tình của tôi và chủ tịch Thương.”
“Sao cơ, cô Sầm cũng biết chủ tịch Thương?”
Lê Thanh lập tức nói: “Giám đốc của chúng tôi là người có danh tiếng, sao lại không quen biết với chủ tịch Thương chứ. Mấy ngày trước còn cùng nhau ăn cơm kìa.”
Trên bàn ăn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Lê Thanh cũng không phải không biết đạo lý này.
Chủ tịch Lư lập tức cười tươi, thái độ không còn như vừa nãy nữa: “Cò Sầm, giám đốc Sầm! Cô đã quen biết chủ tịch Thương, không bằng hỏm khác tôi mời khách, mời cô và chủ tịch Thương cùng ăn cơm?”
Sầm Dao có chút đau khổ. Chủ tịch Lư này cũng không phải đèn cạn dầu.
Ngoài mặt cò chỉ có thể cười đáp: “Việc đó đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà, chủ tịch Lư, phương án của chúng tòi…”
“Tòi sẽ xem xét phương án này cẩn thận!” Đổi phương liền nhận lấy, giao cho trợ lý bên cạnh.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra. Người chủ tịch Lư mang theo từ bên ngoài bước vào: “Chủ tịch Lư, chủ tịch Thương đang ở phòng bên cạnh!”
“Cái gì?” Sầm Dao và Lê Thanh đều biến sắc. Gặp quỷ thật rồi! Bình thường muốn gặp Thương Đình Lập đều không thấy được mặt mũi anh ta, bây giờ anh ta lại trùng hợp đến rồi?
Chủ tịch Lư lập tức phấn khích đứng lên: “Thật à? Thật sự là chủ tịch Thương, không có nhìn sai chứ?”
“Tuyệt đối không sai! Chính là anh ấy! Tôi đã đặc biệt hỏi phục vụ, anh ấy đang dùng bữa bên cạnh!”
“Vậy còn chờ gì nữa! Giám đốc Sầm, chúng ta cùng nhau qua đó đó chào hỏi đi! Cậu cầm tiền, mau đi thanh toán hóa đơn của chủ tịch Thương!” Câu cuối cùng, là chủ tịch Lư nói với trợ lý bên cạnh mình. Anh ta vội cầm ví tiền đưa cho bên kia.
Nói xong, người trong phòng đều bước ra ngoài.
Sầm Dao cảm thấy đầu càng lúc càng đau. Lê Thanh cũng vô cùng lo lắng, hạ giọng hỏi: “Giám đốc, bây giờ phải làm sao?”
Sầm Dao cũng không biết phải làm sao.
Cô nào có quen biết Thương Đình Lập? Sầm Hoàn là nhân viên của anh ta mà cũng mới nghe qua giọng nói của anh ta thỏi. Hơn nữa, Thương Đình Lập nổi tiếng là không thích bị móc nối quan hệ. Bản thân qua đó tìm anh ta, chắc chắn sẽ bị ngăn lại từ bên ngoài.