“Nếu trong công ty rất bận thì con về trước đi, Hựu Nhất bên này có ba lo rồi” Dù sao chuyện trong công ty cũng rất quan trọng, Thương Ly Viễn cũng không hi vọng công ty sẽ xảy ra chuyện gì vào lúc này.
Thương Đình Lập lắc đầu: “Không sao, đã giải quyết xong."
Chuyện công ty, anh cũng không muốn để ông già lo lắng. Dù sao sau khi tiếp nhận rồi, anh đã thâm quyết định nhất định sẽ dẫn Nguyên Thịnh sáng tạo một tương lai tươi sáng nhất.
Bây giờ anh làm vẫn chưa đủ, vẫn chưa mở rộng thị trường ra bên ngoài, sao anh lại có thể bị chút khó khăn này làm chùn bước được chứ. Thương Ly Viễn cũng không nghĩ đến con trai sẽ lừa ông, đương nhiên sẽ nghĩ rằng là chuyện nhỏ thật.
Lúc này, ông lại nhắc đến Sầm Dao.
“Không phải con đã nói Sầm Dao ở trong bệnh viện cùng với Hựu Nhất sao? Sao không thấy cô ta ở đây? Đừng nói là cô ta sợ bị truy cứu trách nhiệm nên đã bỏ chạy mất rồi” Ánh mắt Thương Ly Viễn vừa độc vừa sắc, rõ ràng càng thêm không hài lòng về cô.
Thương Đình Lập nhíu mày lại, lần này anh không có cách nào để giải thích cả. Đúng lúc này, y tá vừa chạy ra ngoài lúc nãy đẩy một chiếc xe nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng phẫu thuật. Sau khi lấy túi máu đến, đương nhiên không cần máu của Sầm Dao nữa.
Máu của cô mất đi hơn phân nửa, Trần Kha gọi Lư San đấy cô đến phòng bệnh thường. Thương Đình Lập và Thương Ly Viễn đang ngồi ngoài cửa im lặng nhìn nhau không nói gì vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lại thấy có một giường bệnh được đẩy ra lập tức cùng nhau chạy lên.
Nhưng khi nhìn rõ mặt của người đang nâm, sắc mặt hai người lập tức thay đổi. Thương Đình Lập nhìn mặt Sầm Dao không còn chút máu nào, mắt co rụt lại, lo lắng và sợ hãi nhìn y tá đứng bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này, vừa nãy cô ấy còn rất khỏe mạnh, sao bây giờ lại thành thế này” Lư San bị dáng vẻ này của anh dọa sợ. Ngay từ đầu cô ấy đã bị gương mặt điển trai của người đàn ông này hấp dẫn, không ngờ tính tình anh lại nóng nảy đến thể.
Cô ấy cố nén vẻ sợ hãi, nói thắng: “Cô ấy là vợ của anh đúng không, cậu bé cân máu, cô ấy chủ động yêu cầu lấy máu của cô ấy, chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo”
“Các người làm bác sĩ, vì sao lại phải nghe theo lời người nhà bệnh nhân chứ, bệnh viện của các người làm việc thế này sao?” Thương Đình Lập tối sầm mặt, vẻ tối tăm trong mắt làm người khác không dám nhìn thẳng. Lư San sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Nhưng Thương Ly Viễn đứng bên cạnh lúc này cũng không có vẻ mất kiên nhẫn như khi mới nhắc đến Sầm Dao, dù sao tuy rằng người phụ nữ này có gia thế không được tốt lãm, lại từng kết hôn một lần nhưng hiến nhiên vẫn là một người tốt bụng.
Nhưng ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hình như là nhớ đến điều gì đó. “Cô ta có phải là... người phụ nữ sáu năm trước không?” Thương Ly Viễn chờ y tá đẩy cô vào phòng bệnh bình thường rồi mới nắm chặt tay con trai đang định rời đi lại, đôi bàn tay dày rộng nằm chặt lấy tay Thương Đình Lập không hề nhúc nhích, ông không hề chớp mắt nhìn thẳng vào anh, sự khẳng định trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài.
Ngay lúc hai người vừa mới yêu nhau không phải ông chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù sao thì ông cũng từng xem qua tư liệu của cô, tuổi cô bằng với người phụ nữ đã hiến trứng kia. Nhưng ông nhớ rõ người phụ nữ kia không phải tên đó, cho nên mới không nghĩ về chuyện này nữa.
Bây giờ nhớ lại, tuổi và vẻ ngoài đều có thể thay đổi.
Cho nên khả năng cô chính là người phụ nữ đó gần như là trăm phần trăm. Thân là một người ba, Thương Ly Viễn không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ con trai của ông.
Nhưng cũng có thế coi như hiếu biết vài phân. Thương Đình Lập nhìn ánh mắt ông già nhà anh thì liền biết chuyện này không giấu được nữa.
Dứt khoát gật đầu. Anh nói: “Con định sau khi kết hôn rồi sẽ nói chuyện này cho mọi người, nhưng không ngờ đột nhiên sẽ xảy ra chuyện tai nạn giao thông, bây giờ ba cũng biết rồi, con cũng không gạt ba nữa, đúng vậy, Sầm Dao đúng là mẹ ruột của Hựu Nhất” “Con là vì con của con nên mới kết hôn với cô ta” Ông vẫn luôn hiểu rất rõ ý thức trách nhiệm của con trai, vì chuyện này nên mới kết hôn với cô cũng không phải là chuyện không thế.
Thương Đình Lập lắc đầu: “Ba, ba vẫn không hiểu con, con chảy dòng máu của ba, sự ích kỷ đã ăn vào xương rồi, sao có thể vì cái gọi là trách nhiệm mà chịu trách nhiệm cả đời với một người phụ nữ chứ, con cưới Sầm Dao chỉ vì cô ấy đã làm con động lòng, cảm giác này, con nghĩ ba cũng hiểu mà” Nói đến câu cuối cùng, Thương Đình Lập quay sang nhìn Kiều Dục Mẫn.
Thương Ly Viễn vờ như không nghe thấy con trai gián tiếp trào phúng ông, nhưng khi con trai nhìn về phía Kiều Dục Mãn thì theo bản năng nghiêng người lại, chặn ánh mắt của con trai.
Thương Đình Lập nở nụ cười châm chọc: “Ba, nếu ba sợ con làm tổn thương bà ta, vậy tại sao lại không cho bà ta danh phận đi, không lẽ ba cũng chỉ chơi đùa với bà ta thôi sao.”
“Con, thằng bất hiếu, dì Kiều của con từ đầu đến cuối đều là người vô tội” Thương Ly Viễn không hiểu nói thế nào mà lại kéo chủ đề lên người ông rồi.
“Đừng đánh trống lảng, nếu như cô ta là mẹ của Hựu Nhất, vậy tất cả mọi việc có phải con đều đã trải sẵn đường cho cô ta ngay từ đầu rồi không” Thấy ông già nhìn thấu ý nghĩ trong lòng anh như thế, trong lòng Thương Đình Lập cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Không phải từ đầu, chỉ từ lúc con bắt đầu yêu cô ấy thôi” Tất cả suy nghĩ của Thương Đình Lập bây giờ đều dồn lên người Sầm Dao, bước chân của anh bước từng bước một về hướng phòng bệnh kia. Thương Ly Viễn cũng đã nhìn ra nên không hỏi anh nữa. Dù sao thời gian còn rất nhiều, chờ người khỏe lại rồi hỏi cũng được.
Thương Đình Lập thấy ông già không hỏi nữa lập tức nhấc chân nhanh chóng chạy lại phòng bệnh, khi nhìn thấy người phụ nữ yếu ớt mặt trắng bệch như giấy nằm trong phòng, trong lòng anh cũng vô cùng đau đớn.
Anh ước gì tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều xảy ra trên người anh, anh không muốn nhìn hai người anh quan tâm nhất gặp phải khó khăn lớn như thế. Nhưng ông trời chưa bao giờ cho anh cơ hội đó. Bên ngoài phòng cấp cứu, Thương Ly Viễn còn đang chờ Hựu Nhất ra, Kiều Dục Mẫn ở cạnh ông.
Ông đột nhiên yên lặng hỏi: “Vì sao lúc trước kêu bà đi đăng ký kết hôn với tôi mà bà lại không muốn” Những lời này giấu trong lòng ông rất lâu rồi, con trai chỉ tưởng rằng ông tiếc nuối lợi ích của bản thân, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải là ý của ông.
Kiều Dục Mẫn yên tĩnh bị câu nói này làm hoảng sợ, bà cố đè cơn sợ hãi trong lòng xuống dịu dàng đáp: “Đã bao nhiêu năm rồi mà ông còn nhớ chuyện này à, chúng ta đều già cả rồi, cần danh phận gì nữa chứ, mấy thứ này chỉ là hư ảo thôi”
“Sao lại là hư ảo chứ, tôi muốn bà trở thành một nửa kia của tôi trên giấy đăng ký kết hôn, trở thành nửa kia của tôi trên sổ hộ khẩu, đây là thứ tôi mong chờ rất lâu, không lẽ bà chưa từng mong muốn điều này sao?” Thương Ly Viễn nghiêng người nhìn người phụ nữ đã sống với ông gần hai mươi năm trước mặt, cuối cùng cũng nói hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra.