Đây là chắc chắn là một việc vừa khó chịu vừa chua xót.
Sầm Dao yên lặng ngồi trên sân thượng, ánh mắt nhìn về phía hai anh em đang lôi kéo nhau dưới lâu nhưng thật ra trong mắt lại không hề có tiêu điểm, rõ ràng đã thất thần từ lâu.
Cô đã xa Thương Đình Lập một tuần rồi.
Sự nhớ nhung lúc trước chưa từng có, hiện tại cô đã cảm nhận được.
Rõ ràng là còn chưa chính thức yêu nhau, nhưng sự mong nhớ của cô đối với anh tựa như cá không thể thiếu không khí vậy.
Rời đi không khí một ngày, cá sẽ mất đi sinh mệnh.
Cô có chút muốn gặp anh, trong lòng vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ muốn về nước.
"Đang nhìn gì vậy?"
"Là anh"
Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Sầm Dao hoảng sợ.
Cô quay đầu lại mới phát hiện là A Vân, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy gần đây quá nhàm chán"
"Vậy à? Anh còn tưởng em đang nhớ anh ta"
Lời này của Thương Vân có chút hùng hổ nhưng lại khiến cô phải nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng.
Sầm Dao thấy cậu ta biết cả rồi nên không gạt nữa, gật đầu: "Phải, tôi hơi nhớ anh ấy, có chút muốn về nước"
Từ sau khi biết thân phận thật sự của mình, Sầm Dao không chưa từng hỏi Thương Vân vì sao lại giấu giếm thân phận của cô.
Có thể là cậu đã che giấu một số chuyện, nhưng điều này cũng không thể phủi sạch tất cả những gì cậu đã làm cho cô từ trước đến nay.
Điều duy nhất mà cô có thể làm là không đụng vào nó, không để cho sự tin tưởng đã bắt đầu vỡ vụn để hoàn toàn trở thành tro bụi.
Từ lúc Thương Đình Lập xuất hiện bên cạnh Sầm Dao, Thương Vân cũng đã đón được sẽ có ngày này.
Thật ra, ba năm làm bạn lại không chiếm được một chút tình yêu mà cậu mong muốn, dưới đáy lòng không phải không có cảm giác thất bại và thất vọng.
Nhưng cậu luôn cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng cô sẽ tiếp nhận cậu.
Đến lúc đó thì mọi việc đều là đáng giá.
Chỉ cần nghĩ vậy thì thất bại nhiều hơn nữa cũng sẽ trở thành sự vui sướng ngọt ngào.
Thế nhưng, hiện tại cậu đã hiểu, cậu sẽ không chờ được tới ngày đó.
Người không yêu cậu, dù cho cậu bỏ ra tất cả vì cô thì cũng sẽ không nhận được một chút tình yêu.
Nên buông tay thôi, cậu âm thầm nói với mình.
"Trở vẽ đi"
Cậu đột nhiên nói.
Ngay lúc Sầm Dao quay đầu, khó tin nhìn cậu thì Thương Vân lại sờ đầu cô, mỉm cười nói: "Tuy anh yêu em, nhưng anh càng mong em hạnh phúc.
Em không thích anh, anh cũng không có cách khiến em động lòng.
Ba năm qua, anh vẫn luôn bảo vệ em cạnh mình, muốn nhìn xem có thể chờ tới ngày em thích anh, muốn ở cạnh anh không.
Nhưng mà, em không có.
Dao Dao, anh biết, kiên trì thêm nữa thì anh sẽ làm tổn thương em.
Anh không muốn làm chuyện tốn thương em.
Vì vậy, anh lựa chọn từ bỏ"
"Không, anh rất tốt, là do tôi không tốt"
Sầm Dao lắc đầu, hơi khàn giọng nói.
Họ ở chung lâu như vậy, sao có thể không có chút tình cảm chứ.
Nhưng trong lòng cô, từ trước đến nay vẫn luôn coi cậu là bạn bè, là anh trai, chỉ không xem cậu như người yêu.
Ân tình cô nợ cậu, có lẽ không còn cơ hội để trả.
"Có thế thấy em khóc vì anh thì anh đã hài lòng."
Thương Vân lấy tay lau nước mắt cho cô.
Sầm Dao vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ đau thương và cầu xin của cậu thì lại không lùi lại.
Lần này, rốt cuộc cũng tiếp nhận cái tốt của cậu.
Lúc Hựu Nhất dẫn Manh Manh đứng ở cửa nhìn cảnh này thì cậu không cảm thấy không vui như trước.
Sau đó, nhóc ấy lén chụp một bức ảnh khiến ba mình không vui.
Cậu nhóc trưởng thành hơn trước, đã học được đứng ở góc độ khác mà suy nghĩ.
Cũng hiểu được chuyện tình cảm không thể để người khác xen vào.
Huống chi, chuyện tình địch bỏ cuộc này vẫn là đừng nói với ba, để ba sốt ruột thêm chút không phải càng tốt sao.
Nhưng Manh Manh nhìn thấy chú Thương tới thì lập tức buông tay Hựu Nhất, chạy tới ôm đùi cậu: "Chú Thương, mấy ngày rồi chú không tới, có phải đã quên Manh Manh rôi không?"
Giọng nói của Manh Manh lộ rõ vẻ không vui, khiến Thương Vân mềm lòng.
Cậu ôm Manh Manh vào lòng, an ủi: "Sao có thế chứ? Chú Thương quên ai thì cũng sẽ không quên Manh Manh"
"Vậy là tốt rồi"
Manh Manh là một người vô tư, vừa nghe Thương Vân nói vậy đã lập tức vui vẻ.
Vì Sầm Dao chuẩn bị về nước nên đương nhiên cần phải chuẩn bị một số thứ.
Thương Vân và Hựu Nhất ở dưới lầu chơi với Manh Manh, cô thì một mình thu dọn đồ đạc.
Lúc dọn dẹp gần xong thì điện thoại trên giường đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong lòng Sầm Dao thoáng qua vẻ, rồi lại rất nhanh chuyển thành ảo não.
Cô không thích tâm trạng của mình phụ thuộc vào người khác, nhưng lại không thể khống chế được.
Bởi vì tâm trạng phức tạp trong lòng nên khi nhận điện thoại, giọng nói của cô trở nên rất lạnh nhạt: "Anh Thương đột nhiên gọi đến như vậy, có chuyện gì sao?"
Ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh ở bệnh viện, nghe giọng nói truyền đến từ phía điện thoại, cho dù xưng hô của cô với anh vẫn không đổi nhưng vẫn khiến anh cảm thấy an ủi đôi chút.
"Anh nhớ em"
*.."
Bốn chữ nhẹ nhàng của anh, nở thành một đóa hoa chua xót trong lòng Sầm Dao.
Sầm Dao vốn định đối xử lạnh lùng với anh lại chuyển thành dịu dàng như nước: "Chuyện ở trong nước của anh xử lý ra sao rồi?"
Cô nói sang chuyện khác rất cứng ngắc, người đối diện hiển nhiên đã nhận ra, trong giọng nói tựa hồ còn có ý cười: "Đã xử lý gần xong rồi, chẳng qua mấy ngày này có rất nhiều chuyện cân tôi, có lẽ phải một thời gian lâu sau mới về Italia được"
"Ô"
Tuy trong lòng Sầm Dao có chút không vui, nhưng cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Chỉ là bây giờ cô cũng không định nói chuyện mình định về nước cho anh biết.
Hai người đều không phải người biết nói chuyện, nhưng khi nói chuyện với nhau lại giống như có rất nhiều thứ để nói.
Thương Đình Lập nói tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi anh về nước, nói chuyện công ty anh, thậm chí còn nói sự nhớ nhung của anh dành cho cô.
Nhưng tới cuối cùng, anh lại chỉ mỉm cười.
Bởi vì người nghe điện thoại không biết đã ngủ từ khi nào.
Mã anh không cúp điện thoại, cứ như vậy nghe tiếng hít thở chậm rãi của cô, lắng lặng bình tĩnh nhắm mắt lại.
Mãi tới lúc chạng vạng, Hựu Nhất tới phòng gọi Sầm Dao ăn tối thì cô mới phát hiện ra cô vậy mà lại dựa vào rnépÐ giường ngủ mất, trong tay vẫn cầm điện thoại.
Điện thoại tới giờ vẫn chưa cúp máy.
"Anh vẫn đang nghe ư?"
Sầm Dao hỏi thử một câu.
"Ừ"
Thương Đình Lập ở phía bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó đáp lại.
"Tôi ngủ rồi, sao anh còn không cúp máy?"
Sầm Dao rất ảo não.
Cô vậy mà chỉ nghe một cuộc điện thoại cũng có thể ngủ mất.
"Anh muốn nghe hơi thở của em.
Chỉ cần không cúp điện thoại thì vẫn có thể cảm giác em đang ở cạnh anh, trong lòng anh sẽ trở nên yên ổn"
Một câu nói nhẹ nhàng của anh, trực tiếp bắt được lòng của Sầm Dao.
Sầm Dao đè lại trái tim đang đập nhanh của mình, vội vàng nói: "Tôi xuống lầu ăn cơm, cúp đây"
Thương Đình Lập phía bên kia nhìn cuộc gọi kết thúc, bất đắc dĩ mỉm cười.