“Vâng.” Sầm Dao gật đầu, lão Phó liền cầm điện thoại sang một bên nghe điện thoại.
Bên này, Thương Hựu Nhất nghiêng cái đầu nhỏ hỏi cô: “Tiểu Dao, lúc nãy cô nói không về nhà, Cô muốn đi đâu?”
“Cô ấy à, chắc là về công ty.”
Thương Hựu Nhất vừa nghe liền than thở.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, cô sao lại Côn phải về Công ty chứ! cỏ về nhà đi, cháu cũng về với Cô.”
Sầm Dao cười khổ, lắc đầu: “Cô không có nhà.”
Thương Hựu Nhất chau mày: “Mỗi người đều có nhà, Cô sao lại không co chứ?”
“…” Sâm Dao bị cậu nhóc hỏi đến cũng cảm thấy bản thân hình như rất đáng thương.
Năm mẹ cô bỏ đi cô chỉ mới bốn tuổi, sau đó thì mẹ kế Lục Lị Lị tới.
Bà cùng ba cô xây dựng một gia đình mới, chẳng bao lâu thì có Sầm Hoàn, mà cỏ thì phái tự mình độc lập.
Dường như với ai cũng có quan hệ, mà dường như với ai cũng không thân cận.
“Tiểu Dao, hay là cô cùng cháu vê nhà đi?” Thương Hựu Nhất nhìn dáng vẻ hiu quạnh của cô, nhiệt tình lương thiện mời: “Sau này nhà của cháu chính là nhà của cô, cô không cần khách sáo với cháu.”
Lời nói của cậu nhóc, tuy thật ngây thơ, nhưng thời khắc này lại làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Cười cười gõ đầu cậu nhóc: “Ba cháu không nói với cháu, không thế tùy tiện đưa người bên ngoài về à? Rất nguy hiểm đó.”
“Cô thì không sao.” Đôi mắt to của Thương Hựu Nhất mở to nhìn cỏ: “Ba cháu cũng đưa Cô về, Côn để cô ngủ trên giường của ba, cô không hề nguy hiểm.”
sầm Dao bổi rối. Sao lại cảm thấy câu này nghe rất kỳ quái.
Còn đang nghĩ phải nói gì, lão Phó đã nghe điện thoại xong quay lại: “Cô Sầm, bà chủ vừa gọi điện thoại nói nhờ Cô chăm sóc tiểu thiếu gia một đêm.
Bà chủ?
Là bà nội của Thương Hựu Nhất, mẹ của Thương Đình Lập?
Sầm Dao chóng mặt: “Ba của nhóc ấy đâu?”
“Cậu chủ đi công tác rồi, tối nay không về.” “Nhưng mà, tòi cũng phải về công ty”
Lão Phó có thể hiếu sự khó xử của cô, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Tiểu thiếu gia, e rằng tối nay cậu phải đi Sơn Thủy Biệt Uyển ở một đêm rồi.”
Thương Hựu Nhất vừa nghe, đầu mày đã không vui cau lại: “Tại sao chư?”
“Hiện giờ bà chủ đang đi khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ, cỏ sầm lại phải về công ty, cho nên không có cách nào khác. Bây giờ tỏi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ, gửi cậu qua đó.
“Không muốn!” Vừa nghe thấy vậy, cậu nhóc liền trốn sau lưng Sầm Dao. Hai tay nhóc ôm chặt lấy chân Sầm Dao: “Cháu không muốn đến chỗ ông nội.
Cậu nhóc dùng toàn bộ sức mạnh để từ chối.
Lão Phó rất khó xử: “Cô sầm, hay là Cô thuyết phục tiểu thiếu gia đi?
Tuy ông chủ có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng thật ra cũng là muốn tốt cho tiểu thiếu gia.”
Sầm Dao nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thương Hựu Nhất: “Hựu Nhất.”
“Cháu không đi! Cháu không thích bà nội mới, bà nội mới cũng không hoan nghênh cháu. Mỗi lần cháu đến, bà ấy đều không vui.” Cậu nhóc lầm bầm.
Dường như sợ Sầm Dao khuyên nhóc, nên bàn tay nhỏ bé cứ co lại, không cho cỏ kéo.
Nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh lại có chút cô đơn tổn thương của nhóc, Sầm Dao nhớ lại hôm đó vợ của Peter nói chuyện cậu nhóc không có mẹ, trong lòng bỗng cảm thấy đau xót.
Thương Hựu Nhất là một đứa trẻ nhạy cảm lại thiếu thốn tình thương.
Cho nên, cái người gọi là bà nội mới chỉ sợ đã để lại ám ảnh tâm lý cho nhóc.
Nếu như có mẹ, tuổi thơ của cậu nhóc này nào có cần phải sống nhờ nơi khác?
Cô lại nhớ tới những chuyện bản thân đã trải qua, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cậu nhóc vào lòng: “Cháu không muốn đi vậy thì không cân phải đi.”
“Cháu không muốn đi!” Cậu nhóc lại một lần nữa gật đầu xác nhận.
“Nhưng mà, tiểu thiếu gia không muốn đến chỗ chỗ lão gia, vậy có thể đi đâu đây?” Lão Phó cũng rất khó xử: “Tôi đem cậu ấy về cũng không được. Tiếu thiếu gia bị bệnh hen suyễn, không khí không tốt một chút, cậu ấy cũng không chịu được. Nhà tôi lại không lớn, không khí cũng không thông thoáng, chỉ sợ tiểu thiếu gia ờ lại lỡ như có việc
Đứa trẻ này quý báu như vậy, không thể có chút nguy hiểm nào.
Sầm Dao cũng không thể đưa nhóc về công ty.
Sớm sáng ngày mai thức dậy, bị phát hiện trong phòng làm việc có một đứa trẻ, trên dưới công ty sẽ lan truyền tin đồn gì, thật sự không dám nghĩ tới.
Sầm Dao nghiêm túc suy nghĩ: “Như vậy đi, tỏi cùng cậu nhóc trở về. Tối nay tôi sẽ chăm sóc tốt cho nhóc.”
“Thật sự được như vậy thì tốt quá rồi.” Lão Phó vui mừng.
Thương Hựu Nhất cũng nhảy cẫng lên: “Tiểu Dao, quả nhiên cháu không có thích nhầm người.”
“Được rồi, cháu đừng nhảy nữa, tránh lại té ngã đâu đó.” Sầm Dao ôm cậu nhóc hiếu động lại: “ừm, cô có thế về với cháu, nhưng mà, cháu có chắc chắn là ba cháu sẽ không quay về không?”
“Cháu không gạt cô đâu!”
Lão Phó cũng gật đầu: “Cậu chủ chắc chắn là đi công tác rồi.”
Như vậy Sầm Dao mới yên tám. Thương Hựu Nhất cười hỏi Cô: “Tiểu Dao, cỏ thật là không có tiền đồ. Ba của cháu cũng đâu phải là cọp chứ, cỏ sợ như vậy làm gì?”
Lời nói của cậu nhóc, khiến Sầm Dao nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng nghỉ của sân golf, mặt có chút đỏ lên.
Tuy anh không phải là hổ, nhưng theo chiều hướng phát triển của ngày hòm đó, cô thật sự sợ mình sẽ bị anh ăn thịt.
“Không phải cô sợ anh ấy. Tóm lại, anh ấy không ở đó, cô mới đến.”
“Cô yên tâm đi, cỏ sầm. Cậu chủ nhất định không ở đó đâu.” Lão Phó lại đảm bảo một lần nữa.
Trong lòng thầm mặc niệm cho cậu chủ nhà mình.
Người ưu tú như vậy, hơn nữa Côn chưa từng động lòng với người phụ nữ nào, lúc này lại bị người ta đấy ra ngàn dặm.
Thật đáng tiếc, quá đáng tiếc!
Thương Hựu Nhất đặc biệt vui vẻ. ôm cặp sách ngồi lên ghế sau, hai chân vui vé đá qua đá lại.
Một lát sau lại rút một cây kẹo mút từ túi ra đưa cho Sầm Dao.
Sầm Dao vừa đưa tay lấy, cậu nhóc lại thu tay về. Động tác lúng túng lại cẩn thận bóc vỏ kẹo giúp cô, rồi mới đưa lại: “Cô ăn đi.”
Hành động nhỏ đó làm tim sầm Dao cảm thấy ấm áp.
Sau này cậu nhóc này lớn lên thì không ổn! Xem ra nhóc sẽ giống ba mình, người thích nhóc cũng sẽ xếp hàng ra tới biển mất.
“Tiếu Dao, sao cô lại nhìn cháu như vậy?” Thương Hựu Nhất bị cô nhìn đến đỏ cả mặt.
sầm Dao tỉnh lại, cười cầm lấy cây kẹo mút, nếm thử một cái, vị ngọt đó từ môi chạy thẳng đến tim.
“Thật ngon.”
“Thật không?”
“ừm.”
“Ba không thích ăn chút nào.”
“Anh ấy không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Không thích.” Thương Hựu Nhất dấu mòi: “Ba nói chỉ có con gái mới thích mấy thứ này. Nhưng mà cháu thích.”
Sầm Dao chớp mẳt: “Cô cũng thích. Chứng tỏ là ba cháu không biết thưởng thức đồ ngọt.”
Thương Hựu Nhất càng vui vẻ hơn vì tìm được sở thích giống cô, mắt lấp la lấp lánh: “Vậy sáng ngày mai, chúng ta nhờ thím Mạc làm bánh pudding cho chúng ta, được không ạ?”
“Được, vậy cháu muốn ăn bánh ngọt Cô làm không?”
“Cô biết làm bánh ngọt sao?”
“Biết chút chút. Nhưng mà, nhìn có vẻ không đặc biệt ngon. Nếu cháu không chê thì để cô làm thử cho cháu.”
“Được! Cháu muốn ăn! Bảo đảm sẽ không chê!” Mặt Thương Hựu Nhất tràn đầy mong đợi.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu nhóc, tâm trạng vốn nặng nề của Sầm Dao cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Có lẽ là do đồng cảm với nhóc nên cô luôn muốn dỗ dành nhóc, muốn khiến nhóc vui vẻ, muốn nhìn thấy nhóc hạnh phúc.
Cảm giác này thật thần kỳ.
Có lẽ đây chính là tình mẫu tử trời sinh.