Mấy ngày gần đây bận quá, toàn bộ suy nghĩ của Thương Đình Lập gần như đều đặt lên người Sầm Dao và những chuyện xảy ra gần đây, hôm nay biết được sắp đến sinh nhật của ông cụ Ngôn, trừ việc nhớ ngày hôm đó phải dẫn theo Dao Dao và Manh Manh đi chính thức giới thiệu với mọi người ra, cũng không suy nghĩ quá nhiều về những chuyện khác.
Hơn nữa trong mắt anh, Ngôn Phong và Khương Oánh Oánh đã quen biết với nhau bao lâu rồi chứ, làm gì có người nào sẽ vì bọn họ đi cùng nhau mà hiểu lâm.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chuyện này anh có chút thiếu sót.
Thương Đình Lập vươn bàn tay to rộng ôm Sầm Dao vào lòng, ánh mắt nghiêm túc nhìn đôi mắt trong suốt của cô, xin lỗi: "Dao Dao, xin lỗi, anh không có nghĩ đến chuyện này, nhưng anh có thể thề với trời, anh thật sự không có cố ý"
Sầm Dao hơi kinh ngạc nhìn anh, thật ra cô cũng không phải muốn nghe anh xin lỗi cô, chỉ cố ý nói vậy thôi.
Sầm Dao tin tưởng từng câu nói của anh, cho nên lúc anh nghiêm túc xin lỗi cô, trong lòng Sầm Dao không khỏi ngượng ngùng.
Lấy tay anh ra, sau đó vỗ lên mu bàn tay anh nói: "Bỏ đi, bỏ đi, em tha thứ cho anh đó"
Bởi vì hiểu lầm này, Sầm Dao cũng không tiện tự quyết định thay cho Oánh Oánh nữa, hơn nữa cô vẫn còn nhớ rõ người đàn ông đi cùng Oánh Oánh lần trước.
Chắc hắn ngày đó Oánh Oánh cũng không thiếu bạn trai đi cùng.
Mấy ngày sau lại cực kỳ yên bình, Sầm Dao dậy sớm thay cho Manh Manh bộ quần áo vừa mới mua được, lập tức về phòng của cô tìm quần áo thay.
Bởi vì là tiệc sinh nhật của người lớn tuổi nên Sầm Dao không tính ăn mặc quá sặc sỡ, cô mặc một bộ đầm không tay màu xanh nhạt, khoác thêm một cái áo khoác nhỏ màu trắng, dưới chân váy có đường viên hoa, trông vừa xinh đẹp vừa đầy khí chất thần tiên.
Thương Đình Lập cũng hiếm khi thay bộ vest đen của anh ra, đổi thành một bộ vest màu xanh nhạt cùng tông với Sầm Dao.
Lúc hai người bước xuống lầu, thím Mạc nhìn thấy bọn họ lập tức mở miệng khen ngay: "Cậu chủ và cô chủ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi"
Còn giơ ngón cái lên khen.
Manh Manh cũng khoa trương woa lớn: "Hôm nay mẹ đẹp quá"
Sầm Dao nghe vậy, cố ý khoanh tay lại, làm mặt xấu cong lưng hỏi: "Không lẽ ngày thường mẹ xấu lắm à?"
Manh Manh vốn khen mẹ đẹp theo bản năng, gương mặt tươi cười lập tức đờ ra.
Cũng may đúng lúc này Hựu Nhất mặc một bộ vest thiếu nhi màu hồng nhạt cực kỳ lả lơi bước đến nắm tay Manh Manh, trả lời giúp cho Manh Manh: "Mẹ của chúng ta đương nhiên là đẹp nhất thế giới rồi, đúng không"
"Con đó"
Sầm Dao hơi bất đắc dĩ cười cười.
Hựu Nhất càng lớn thì càng giỏi ăn nói hơn.
Cậu bé không làm cho mối quan hệ giữa bản thân và ba giống như một thùng thuốc nổ, vừa đụng vào là nổ mạnh giống với ba mình.
Cậu bé dẻo miệng, lúc nịnh người khác, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn vào họ, làm cho người ta cảm giác lời cậu bé nói ra chính là ý nghĩ thật sự trong lòng cậu.
"Mẹ đương nhiên là đẹp nhất rồi, vậy ba thì sao"
Thương Đình Lập sửa lại cổ áo hơi nhăn, không nhanh không chậm hỏi.
Giọng điệu thả lỏng giống như cực kỳ tự nhiên hỏi.
Hựu Nhất lại cảm thấy da đầu tê rần.
Mặc dù cậu bé rất giỏi ăn nói, nhưng đối mặt với ông bà già dầu muối không ăn này, cậu bé cũng bó tay không có cách nào.
Vội vàng tìm đại một cái cớ rồi kéo Manh Manh chạy ra khỏi phòng khách.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập ra đến cửa, phát hiện trời hôm nay lại đổ mưa.
Cái áo khoác nhỏ vốn chỉ là một món đồ trang trí lập tức bị Thương Đình Lập kiên quyết bắt cô mặc lên.
Hựu Nhất và Manh Manh ngồi trong xe của chú Phó, Thương Đình Lập lại dẫn theo Sầm Dao tự lái một chiếc xe mới.
Một chiếc Wiesmann màu bạc, thân xe uyển chuyển lại xinh đẹp.
Những màu sắc khác sẽ có hơi khoe khoang, màu bạc lại làm cho người ta có cảm giác vừa khiêm tốn lại xa hoa.
Lúc Sầm Dao ngồi vào còn có hơi chần chừ, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Thương Đình Lập lái chiếc xe này, đương nhiên cho rằng đây là chiếc xe cao cấp nhất của anh.
Cô cũng không biết đây là thương hiệu gì, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy nếu hai người bọn họ lái chiếc xe này đến chắc chắn sẽ không khiêm tốn được nữa.
Thương Đình Lập đã ngồi vào xe từ lâu thấy Sầm Dao mở cửa xe ra rồi nhưng lại không chịu ngồi xuống, vừa nhìn thấy gương mặt cô hình như đang suy nghĩ điều gì đó, lập tức hiểu ra cô đang nghĩ cái gì.
"Đừng nhìn nữa, sắp đến giờ rồi"
Thương Đình Lập cũng không có nói cho cô biết thật ra chiếc xe này chẳng phải thứ cao cấp gì cả, chỉ yên lặng nhìn cô mặt mày căng thẳng *À à"
Sầm Dao cảm thấy bây giờ xe không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là hôm nay đi dự tiệc cô phải ứng xử như thế nào.
Trong trí nhớ cũng không có việc tham gia tiệc sinh nhật, Sầm Dao chỉ có thế đi bước nào tính bước đó.
Lúc xuống xe, Sầm Dao nhìn tòa cao ốc văn phòng trước mặt, trong lòng có hơi lo, nhưng sau khi nhìn thấy Hựu Nhất và Manh Manh đã xuống xe, lập tức lấy lại lòng tin.
Thương Đình Lập bước xuống xe trước Sầm Dao, sau khi anh bước xuống rồi, lập tức chạy sang bên ghế ngồi của Sầm Dao, nhẹ nhàng mở cửa xe bên cô ra.
Sau đó vươn tay về phía cô.
Ánh mắt Sầm Dao hơi thẹn thùng, sau khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thương Đình Lập, cuối cùng vẫn kiên định đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Bởi vì địa vị của ông cụ Ngôn, tuy đây là một bữa tiệc sinh nhật rất lớn nhưng lại không có bất cứ phóng viên nào trà trộn vào được.
Dù sao người trong quân đội cũng không phải chỉ nói chơi.
Trong một góc khuất nào đó, đội bảo vệ cứ mười mét một hàng âm thầm giấu trong chỗ tối, tất cả đều là những bộ đội ở trong quân nhiều năm về hưu.
Lúc Sầm Dao kéo tay Thương Đình Lập đi đến, phát hiện người ở bên trong không quá nhiều, nhưng người nào cũng là người quen.
Ngôn Phong hiếm khi mà mặc vest, trên mặt cũng không còn nụ cười tùy ý như lúc trước nữa, cái đầu đỏ chót từng thấy ở lần gặp trước cũng đã được nhuộm đen lại.
Lúc mỗi một vị khách bước vào.
Anh ta đều lễ phép dẫn người đó ngồi vào ghế.
Chắc là đã nhìn thấy bọn họ, hai mắt Ngôn Phong đột nhiên sáng rực lên.
Sau đó Sầm Dao lập tức nhìn thấy người đàn ông cô vừa khen ngợi kia nâng tay đặt lên vai Thương Đình Lập, kề vai sát cánh, lập tức bại lộ tính cách thật sự.
Gần như là ngay lúc Ngôn Phong đặt tay lên vai anh, Thương Đình Lập nhanh chóng kéo tay Sầm Dao tránh khỏi tay anh ta.
Giỡn à, bây giờ mà đi kề vai sát cánh với anh ta thì đúng là tự làm xấu tiếng tăm của bản thân, anh cũng không muốn chơi cùng với anh ta đâu.
Ngôn Phong thấy thế bĩu môi, cũng may mà anh †a còn nhớ ra rằng đây là lúc nào, quăng cho lão Thương một ánh mắt cậu cứ chờ đấy rồi lập tức quay về đóng giả bé ngoan.
Bởi vì quan hệ giữa Thương Đình Lập và ông cụ Ngôn cũng không tệ, đương nhiên là phải đến phòng riêng thăm ông rồi.
Lúc dẫn theo hai đứa con và Sầm Dao đi đến phòng của ông cụ Ngôn, bên trong cánh cửa lớn đang khép chặt kia loáng thoáng truyền ra tiếng ông cụ Ngôn vui vẻ kêu lớn ăn.
Sầm Dao còn tưởng rằng ông cụ Ngôn đang ăn món gì ở trong đó, kéo tay Thương Đình Lập, nói:"Ông cụ còn đang ăn uống gì đó, bây giờ chúng ta đi vào cũng không tốt lắm đâu."Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao còn chưa biết bản thân cô đã hiểu lầm, trong mắt có chút vui vẻ.