Sáng sớm hôm nay, các nữ nhân viên đều trang điểm đẹp đẽ. sầm Hoàn ôm một đống tài liệu, thở không ra hơi chạy đến, vừa nhìn thấy họ mặt liền biến sắc: “Mọi người làm gì vậy! Mỗi người đều trang điểm thành thế này.”
Nữ đồng nghiệp cũng không khách khí: “Cô không phải cũng vậy sao? Chiếc váy hôm nay mới mua à? cổ áo xẻ sâu như vậy, còn không phải là để chủ tịch Thương nhìn.”
“Tỏi là để chủ tịch Thương nhìn đó. Đó là bởi vì lát nữa tòi phái lên báo cáo, chủ tịch Thương có thế nhìn thấy tôi. Các người đến cả phòng họp cũng không được vào, chủ tịch
Thương đâu có nhìn thấy các người, các người không phải phí công trang điểm à?”
“Chúng tòi thích vậy đấy, cô quản được chắc?”
sầm Hoàn cẳn mòi. Đối thủ cạnh tranh của cô cũng hơi nhiều quá rồi đó.
“Chủ tịch Thương, mời bên này!” Đúng lúc này, giọng nói của phó tống chi nhánh Nguyên Kính Chi vang lên. Anh dẫn một nhóm người vào phòng họp.
Người đàn ông bị đoàn người vây quanh khiến cho tất cả nữ nhân viên đều nín thở.
sầm Hoàn si mê nhìn người đàn ông, tim đập nhanh chưa từng thấy.
Từ lần trước đến tống công ty báo cáo gặp được anh, cỏ liền chắc chắn bản thân đã điên cuồng yêu anh rồi.
Người đàn ông đã trầm ổn bước vào phòng họp, dường như không hề phát hiện ánh mắt điên cuồng của nữ nhân viên. Những người tham gia cuộc họp khác lần lượt theo sau anh vào phòng họp, Sầm Hoàn ôm tài liệu lo lắng ngồi xuống.
Ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế chủ trì.
Anh đang chăm chú xem tài liệu, lúc cô không có phòng bị, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng cỏ: “Có việc?”
Giọng điệu có chút không vui, mặt Sầm Hoàn liền đỏ lên: “Không… không có…”
Chỉ có hai từ, đáp cũng không trôi chảy.
Người đàn ỏng gật gật đầu, lại hỏi một câu: “Cô là sầm Hoàn?”
sầm Hoàn trợn mắt.
Có chút không dám tin đối phương đang hỏi mình, càng không dám tin anh có thế gọi ra tên của mình.
Tim Sầm Hoàn đập nhanh đến muốn văng ra ngoài, cổ họng cử động mấy lần, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Phải, em là Sầm Hoàn. Chủ tịch Thương… sao anh biết tên em?”
Thương Đình Lập không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hờ hững đáp: “Biểu hiện cho tốt.”
“Cảm ơn chủ tịch Thương.” Sau một hồi kinh ngạc, là kích động.
Bốn chữ này tuy rất đơn giản, nhưng với Sầm Dao là sự khích lệ rất lớn.
Cò vui sướng đến không chịu nổi nữa rồi.
Trong ngàn vạn nhân viên còng ty, vậy mà chủ tịch Thương lại gọi đúng tên cô! Điều này chứng minh cái gì?
Cô càng nghĩ tim càng đập nhanh.
Suốt cá cuộc họp, cứ trì độn như vậy, một câu cũng không nghe vào tai. Đến cuối cùng khi lên bục báo cáo, cỏ phải ổn định cảm xúc mất một lúc lâu mới miễn cưỡng hoàn thành bài báo cáo.
Bên này.
Sầm Dao vừa đến phòng làm việc, Lê Thanh đã đến.
Cô đóng cửa, hỏi: “Giám đốc sầm, tối qua cô không sao chứ?”
sầm Dao lắc đầu: “Không sao.”
Lê Thanh cũng không hỏi nhiều. Hai người chỉ bàn công việc.
Sầm Dao hỏi: “Bên Lư Đỏng Hưng đã trả lời chưa? Có nói khi nào sẽ ký hợp đồng không?”
“Sáng sớm hôm nay chủ tịch Lư đã gọi điện thoại đến, nói là không gọi được cho cô, nên mới gọi đến chỗ tôi. Bảo cò đến công ty thì gọi lại cho ông ta. Nhưng trong điện thoại không nhắc nửa lời đến hợp đồng, tôi hỏi thì ỏng ta chỉ đáp vòng vo.”
“Không sao, tòi sẽ gặp ông ta. Cô ra ngoài trước, kiểm tra lại hợp đồng một lần đi.”
“Được.” Lê Thanh gật gật đầu, ra ngoài.
Sầm Dao cầm điện thoại gọi cho Lư Đông Hưng, sau một hồi hàn huyên, Lư Đông Hưng trực tiếp đi vào vấn đề: “Giám đốc sầm, tôi không giấu cò, Nhật An chúng tôi gần đây luôn muốn liên hệ với Nguyên Thịnh, nhưng khổ nỗi tìm không được họ. Tối qua nhờ có giám đốc sầm, tôi mới có cơ hội gặp mặt chủ tịch Thương một lần. Giám đốc Sầm, thế này đi, chúng ta không bằng mỗi bên đều lấy được thứ mình cần. cỏ giúp tôi hẹn chủ tịch Thương ăn cơm, bên chúng tòi cũng sẽ sòng phẳng, chỉ cần hẹn được người, hợp đồng lập tức ký. Những điều kiện khác chúng ta đều không cần bàn, thế nào?”
Lư Đông Hưng này đúng là một lão cáo già.
Cũng biết không thế mua ông ta chỉ bằng một bữa cơm.
Đối phương vẫn đang tiếp tục: “Cỏ xem nha, quan hệ của cô và chủ tịch Thương tốt như vậy, mời chủ tịch Thương ăn cơm, chỉ nói một câu là được. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, được không?
Giúp đỡ lẫn nhau?
Vấn đề này, cò tuyệt đối không muốn có dính líu gì với Thương Đình Lập nữa.
sầm Dao nghĩ nghĩ: “Thế này, để tỏi thử một chút. Chủ tịch Thương là người có tính cách kỳ quái, tôi không chắc sẽ hẹn được.”
“Có lời này của cỏ thì tôi yên tâm rồi, He he, tỏi nhìn ra được, chủ tịch Thương đối xử với cỏ khác với người khác.”
Sầm Dao chỉ tùy tiện cười hai ha ha với Lư Đông Hưng rồi không nói nhiều nữa.
Cúp điện thoại rồi, lại nhớ lại lời Lư Đông Hưng nói.
Thương Đình Lập đến cùng là có ý gì với cô?
Trước cô, anh chưa từng đưa
người phụ nữ nào về Tính Viên, tại sao lại được cô về?
sầm Dao nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Lắc đầu, ném hết mấy ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu óc.
Mặc kệ anh muốn gì! Người đàn ông đó là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thịnh, suy nghĩ của anh, cô làm sao mà đoán được? Nói không chừng, chỉ là một lúc bốc đồng mà thôi!
Chỉ là, hiện tại Lư Đông Hưng để mình hẹn anh, làm sao hẹn đáy?
Đến số điện thoại của anh cỏ cũng không có.
Thật đau đầu.
Nghĩ đến đây, điện thoại lại đổ chuông.
Liếc nhìn màn hình, vừa mở máy tính vừa nghe điện thoại.
“Chị! Chị! Em xúc động quá!” Giọng nói của Sầm Dao xuyên qua điện thoại, đập thắng vào màng nhĩ cô.
Sầm Dao đưa điện thoại ra xa, chờ cho cảm xúc của cô dịu lại, mới đáp: “Em bình tĩnh chút đi. Bánh từ trên trời rơi xuống à?”
“Trên trời không có rơi xuống bánh, nhưng mà rơi xuống cho em một anh đẹp trai! Chị nói xem em có thể không kích động không?”
Sầm Dao có chút bất lưc: “Sầm Hoàn, bây giờ chị rất bận, nếu em không có việc gì, chúng ta nói chuyện sau.”
“Chị, em cảm thấy chủ tịch Thương của bọn em thích em.” Sầm Hoàn căn bán là đợi không nối nữa, khó che giấu kích động nói hết câu.
“…Em nói cái gì?” sầm Dao đang muốn cúp điện thoại vội dừng lại: “Em nói chủ tịch Thương nào?”
“Còn có thế là chủ tịch Thương nào? Chính là ỏng chủ của bọn em, anh Thương!”
“Sầm Hoàn, em… có phải là có hiểu lầm gì không?”
“Chị, ý của chị là sao?” Vào lúc này bị tạt một gáo nước lạnh, giọng điệu của Sầm Hoàn có hơi lạnh lại: “Ý chị là em không đủ tốt, trong mắt chị, không có khả năng có người thích em sao?”
“Chị không có ý này.” sầm Dao đáp: “Theo chị biết, trong cuộc sống của Thương Đình Lập chưa từng có người phụ nữ nào được anh ta đối xử đặc biệt. Chị chỉ lo em nhất thời kích động, sau này lại không thế thoát ra, đến cuối cùng người bị tổn thương sẽ là chính em.”
Sầm Hoàn vẫn chỉ là một cò gái tâm tư đơn thuần, Sầm Dao không hy vọng Sầm Hoàn bị tổn thương trong sự mập mờ này.
“Chị, chị nói không sai, anh ấy đúng là chưa từng đối xử đặc biệt với phụ nữ, nhưng mà, em không giống như vậy! Anh ấy đối xử đặc biệt với em.”