Sau khi đưa Khương Oánh Oánh về nhà, Thương Đình Lập và Sầm Dao cũng về đến Tĩnh Viên, anh lập tức bất cô nằm lên giường, chăm sóc cô như bệnh nhân, còn cố ý lấy một cái chăn thật dày ở phòng ngủ khác về đắp lên cho cô.
Sầm Dao đẩy ra, ngáp dài nói: "Em chỉ bị thương ở trán, không bị liệt nửa người, có cần đến mức này không?"
Thương Đình Lập vừa đắp chăn lại, vừa vén phần tóc mái ra phía sau tai cho cô nói: "Tất cả bệnh nặng đều bắt đầu từ những chứng bệnh vặt vãnh, bây giờ em không được ra gió, nếu không sẽ bị uốn ván, đắp nhiều chăn dù sao cũng tốt, hơn nữa bác sĩ cũng nói em bị cảm nhẹ, có phải lần trước em bị cảm còn chưa khỏe hẳn không"
Nghe Thương Đình Lập lải nhải, Sầm Dao hơi mất kiên nhẫn, che đầu lại nhét cả cơ thể vào trong chăn.
Thấy động tác Sầm Dao giống như con nít, Thương Đình Lập bất đắc dĩ cười cười, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, không khỏi có chút giận chó đánh mèo đối với người nhà họ Khương, cô gái nhỏ mà anh không nỡ làm bị thương, lại bị thương ngay dưới mí mắt của anh.
Cho dù có là ba mẹ của Khương Húc Đông cũng không thể buông tha, không phải bọn họ thích gây chuyện sao? Vậy thì làm lớn chuyện đi.
Bây giờ ba mẹ Khương Húc Đông đều là giáo sư, dù sao từ thế hệ ông nội của Khương Húc Đông nhà họ Khương đã bắt đầu tẩy trắng, đương nhiên sẽ không để cho ba của Khương Húc Đông tiếp nhận chuyện của Phi Dực Môn và công ty.
Ông Khương và bà Khương đều là giáo sư ngành khảo cổ, cho nên thường xuyên đi khắp trời nam đất bác.
Tuy rằng hai người rất thân mật nhưng cũng có không ít chuyện xấu xa.
Vừa lúc trong tay Thương Đình Lập có được một điểm yếu của ông Khương.
Mấy hôm sau, trên Teiba của ngành khảo cổ trường đại học Nghĩa Thành đột nhiên có một tin nóng, nói rằng giáo sư ngành khảo cổ của khóa 33 có hành vi mờ ám đối với một học sinh trong khóa của ông ta.
Lúc đầu ở dưới comment cũng không có quá nhiều người tham dự đề tài này.
Mãi đến khi chủ topic bắt đầu đưa ra từng chuyện sự thật.
Ếch xanh ăn mồi: Woa, giáo sư mà chủ topic muốn 818 kia sao giống giáo sư chỗ tôi quá vậy, gần năm mươi, vóc người được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa cũng có một bà vợ thuộc khoa khảo cổ, chủ topic khai thật đi, có phải lớp XXX của bọn tôi không.
Mùa xuân vô dụng: Bạn học nữ chủ topic nói tôi cũng có ấn tượng, tôi còn tận mắt nhìn thấy giáo sư đưa bạn đó về trường học nữa nè.
Từ từ, tôi muốn ăn dưa: Woa woa lớn quá, cứ tiếp tục bổ sung đi.
Từng comment được bình luận lên, topic này cũng nhanh chóng được đẩy lên đầu, cặp vợ chồng đều là giáo sư ngành khảo cổ, hơn nữa còn rất nổi tiếng thì chỉ có vợ chồng nhà họ Khương.
Gần như là lúc tin tức này vừa xuất hiện, vợ chồng nhà họ Khương đã bắt đầu cãi nhau không có hồi kết.
Bầu không khí cứng đờ vì con trai không chịu về nhà lại càng trở nên xấu hổ hơn.
Mãi đến cuối cùng, bà Khương trực tiếp bỏ ra nước ngoài, không biết đã đi đến đâu.
Sau khi bà đi, ông Khương cũng nhanh chóng đuổi theo.
Biểu diễn một vở theo đuổi vợ phiên bản người già.
Rất nhiều người bảo hâm mộ, thật lãng mạn.
Thật ra ông Khương cũng chỉ có thế làm như thế.
Trường đại học Nghĩa Thành ông đang giảng dạy cũng không phải là loại trường nhỏ không có danh tiếng gì, ngược lại ngôi trường này đã có lịch sự dạy và học trên trăm năm.
Có thể nói đã từng dạy dỗ ra không ít thiên tài, ngay cả những người đang tiếp tục theo học ở trường cũng không thiếu những người có đầu óc nhanh nhạy.
Vợ chồng nhà họ Khương đi rồi, đương nhiên sẽ không có ai làm khó dễ Khương Oánh Oánh, mặt nặng mày nhẹ với cô ấy nữa.
Cuối cùng Sầm Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì không để cho Khương Oánh Oánh ôm bụng to làm lễ kết hôn nên lễ đính hôn của Khương Oánh Oánh và Cố Hi được sắp xếp vào nửa tháng sau.
Hôm nay Sầm Dao và Khương Oánh Oánh cùng nhau đến tiệm thử đồ cưới, váy cưới trắng tinh xöa tung mặc lên người có cơ thể thướt tha như Khương Oánh Oánh, nhìn vừa vui mừng vừa đáng yêu.
Mặt Khương Oánh Oánh vốn khá bầu bĩnh giống con nít, nếu không phải dáng người cô rất đẹp, chỉ sợ mặc bộ áo cưới cổ cao không đẹp được.
Khương Oánh Oánh ngồi ở bàn hóa trang, Sầm Dao cầm voan trùm đầu, hơi tò mò mò hỏi: "Oánh Oánh, chị đội thử voan trùm đầu lên cho em được không?"
"Được chứ, chị đội đi"
Khương Oánh Oánh cười nhìn Dao Dao trong gương, trên mặt Khương Oánh Oánh chỉ mới phủ một lớp má hồng nhạt, nhìn rất hồng hào động lòng người.
Sầm Dao căng tấm lụa mỏng ra, cố gắng không làm hư kiểu tóc vừa mới làm xong của Oánh Oánh.
Khương Oánh Oánh thông qua mặt gương nhìn thấy Dao Dao cẩn thận như thế, bật cười thành tiếng: "Dao Dao, chị đừng căng thẳng như vậy, em chỉ đi thử áo cưới sẵn chụp một bộ ảnh cưới thôi, không phải kết hôn đâu"
Sầm Dao cuối cùng cũng đội khăn voan trùm đầu lên cho cô xong, hài lòng cười cười, sau khi nghe Oánh Oánh nói thế lập tức không vui nói: "Oánh Oánh, sao em lại không xem trọng việc chụp ảnh cưới chứ, chị nói cho em biết, chuyện quan trọng nhất của phụ nữ chính là cầu hôn, chụp ảnh cưới, kết hôn, tuần trăng mật"
"Tuy rằng còn chưa biết Cố Hi cầu hôn với em kiểu gì, nhưng vừa nhìn là biết anh ta có tính tình rất trẻ con, chỉ sợ cũng không sắp xếp được tốt, cho nên Oánh Oánh à, bây giờ là lúc em mặc áo cưới chụp ảnh, nhất định phải giành lấy sân nhà đó"
Khương Oánh Oánh cũng bắt đầu thấy căng thẳng vì những lời của Sầm Dao.
"Vậy Dao Dao, chị xem thử em trang điểm vậy được chưa"
Khương Oánh Oánh ôm mặt nhìn vào gương, thấy cũng chẳng có gì khác, lo lắng còn có chỗ thiếu sót nào cô không phát hiện ra, vội quay sang Sầm Dao xin giúp đỡ.
Sầm Dao vươn tay nâng cảm Oánh Oánh lên, làm động tác như đang đùa giỡn con gái.
Sau đó chậc chậc hai tiếng, nhìn gương mặt căng thẳng của Oánh Oánh, Sầm Dao cười tươi như hoa: "Đẹp ngây người luôn"
Vì để hình dung cực kỳ đẹp, Sầm Dao còn giơ ngón tay cái khẳng định.
Lúc này Khương Oánh Oánh mới hài lòng gật đầu.
Bởi vì buổi tối Cố Hi còn phải đến Thiên Thượng Nhân Gian đi làm, buổi sáng đương nhiên là phải nghỉ ngơi.
Chờ đến khi anh ta đến, Sầm Dao và Khương Oánh Oánh đã thay vài bộ đồ, trong lúc đó, Khương Oánh Oánh còn cố ý chuẩn bị quần áo phù dâu cho Sầm Dao.
Tuy Sầm Dao là người đã có chồng, không thế làm phù dâu cho Khương Oánh Oánh được, nhưng đối với một người không hề mê tín như Khương Oánh Oánh mà nói, cô cực kỳ dứt khoát nhét quần áo vào lòng Sầm Dao, khí phách nói: "Dao Dao ngoan, chị đi thay đi, coi như là cho em xem"
Thay quần áo luôn là chuyện phiền phức ngọt ngào đối với chị em phụ nữ, trong lúc không hề hay biết, hai người đã thay hết tất cả trang phục áo cưới và phù dâu rồi.
Cổ Hi đẩy cửa vào, thấy Khương Oánh Oánh đang mặc áo cưới mệt mỏi nắm nhoài ra ghế sofa, theo bản năng nhìn vào trong tiệm áo cưới, trong mắt hơi khó hiểu, rồi lại nhanh chóng giấu đi toàn bộ thay đổi trên mặt, cong lưng hỏi: *Oánh Oánh, không phải em nói Sầm Dao đến cùng em sao? Sao chỉ có mình em thế?"
Khương Oánh Oánh chống tay làm cơ thể đang nằm nhoài dựa vững vào ghế sofa, giơ tay tùy ý chỉ vào phòng thay đồ ở phía sau nói: "Còn đang thử đồ phù dâu đó, hôm nay bọn em thử đồ muốn ói luôn rồi.”