Vừa mới đưa Hựu Nhất vào trường xong thì gặp phải Sầm Hoàn, Sầm Dao bất an nhìn về phía chiếc Hummer ở phía xa xa, cô không nhìn thấy rö gương mặt của người đàn ông trong xe, nhưng cô biết anh nhất định đang nhìn về phía này.
"Sao chị lại đến đây?"
Sầm Hoàn thấy Sầm Dao không để ý mình, mà lại nhìn về phía chiếc xe ở xa xa thì không khỏi cau mày.
"Sao chị và chủ tịch Thương lại đi cùng nhau?"
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Sầm Dao không biết nên xoay sở thế nào, cô không biết lúc này nên trả lời Sầm Hoàn thế nào.
"Dao Dao"
Quả nhiên, người đàn ông trên xe không chịu hành động theo lẽ thường, bây giờ cứ thế qua đây, không phải vừa hay chứng tỏ hai người họ có quan hệ à? "Chủ tịch Thương, sao anh lại đi cùng chị em?"
Sầm Hoàn lúc này đã bị lửa giận làm mờ mắt, vốn không còn để ý người đàn ông trước mặt là cấp trên của mình.
"Chúng tôi cùng đưa Hựu Nhất đi học."
Thương Đình Lập lạnh nhạt nhìn Sầm Hoàn, đáp.
"ý của em là anh và chị em có quan hệ gì."
Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Thương Đình Lập, Sầm Hoàn không khỏi trở nên giận dữ.
"Cái này thì cô nên hỏi Dao Dao"
Thương Đình Lập nhìn người phụ nữ trước mặt cười nói, anh không hiểu cô ta có tư cách gì mà chất vấn mình.
"Dao Dao?"
Sầm Hoàn lặp lại lời của Thương Đình Lập, quay sang nhìn Sầm Dao: "Chị, chị không cảm thấy chị nên giải thích một chút với em sao?"
Cô ta vô cùng giận dữ nhìn Sầm Dao.
Cái gì mà mình không phải gu của Thương Đình Lập, cái gì mà Thương Đình Lập đã có vợ chưa cưới, cái gì mà sợ mình bị tổn thương, thì ra tất của những nguyên nhân này chẳng qua là vì Sầm Dao đã ở bên cạnh Thương Đình Lập rồi.
"Sầm Hoàn."
Sầm Dao muốn giải thích gì đó, nhưng lại phát hiện mình không biết nên giải thích thế nào, cô cũng đã từng khuyên Sầm Hoàn tránh xa Thương Đình Lập, nhưng mà hiện tại mình lại trở thành người phụ nữ của Thương Đình Lập, vậy thì cho dù cô có giải thích thì Sầm Hoàn cũng làm sao mà tin cô được.
"Sao hả? Không nói được gì phải không?"
Sầm Hoàn cười lạnh nhìn Sầm Dao.
Sau đó quay sang nhìn Thương Đình Lập: "Chủ tịch Thương biết chị của em là người đã từng ly hôn chứ?"
"Tôi biết"
Thương Đình Lập không phải là kẻ ngốc, anh đương nhiên biết tâm tư của Sầm Hoàn, nhưng trong lòng anh chỉ có một mình Sầm Dao mà thôi, hơn nữa lúc này anh nên để Sầm Dao tự giải quyết, vì đối phương dù sao cũng là em gái ruột của cô.
"Anh biết?"
Sầm Hoàn sững sờ nhìn người đàn ông mình ái mộ trước mặt, vì sao anh có thể thay đổi nhanh như thế? Rõ ràng người anh thích là mình mà, không phải sao? "Nếu như trước đây có làm gì khiến cho cô hiểu lầm thì tôi rất xin lỗi, quan tâm cô chỉ vì cô là em gái của Dao Dao, không có ý gì khác."
Thương Đình Lập liếc người con gái nhỏ bé trong lòng anh, anh biết sự tình thế này đối với mà nói có chút khó xử, cho nên mình giúp cô một chút, nhưng chuyện thế này cuối cùng vẫn cần cô tự mình giải quyết.
"Chị, cho nên chị và chủ tịch Thương đã ở bên nhau từ lâu rồi?"
Sầm Hoàn cũng không phải kẻ ngốc, nếu như Thương Đình Lập đã nói quan tâm mình chẳng qua là gì mình là em gái của Sầm Dao, vậy thì có thể họ đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Nhưng mà đã là như vậy, vì sao cô cứ giấu mình, vì sao lúc cô ta nói với cô mình thích Thương Đình Lập thế nào, cô còn có thể làm như không liên quan mà giáo huấn mình.
A, Sầm Dao, chị thật là đồ đạo đức giả mà.
"Sầm Hoàn, sự tình không phải như em nghĩ đâu, chị và anh ấy.."
Sầm Dao muốn giải thích gì đó, nhưng không cần biết là nói gì, đều trở nên vô nghĩa, cô và Thương Đình Lập thật sự đã ở bên nhau rồi, không cần biết là trước đó có xảy ra quan hệ hay không, hai người vần luôn dây dưa với nhau.
"Sầm Dao, chị không cần giải thích nữa, tôi không ngờ chị lại giả tạo tới như vậy, trước đây khi chị chưa ly hôn với Bộ Tử Ngang, tôi đã khuyên chị thế nào, tôi một lòng một dạ muốn tốt cho chị, nhưng mà chị lại cướp người tôi thích."
Sầm Hoàn căm ghét nhìn Sầm Dao nói.
"Dao Dao."
Thương Đình Lập kéo góc áo Sầm Dao, cô gái nhỏ này sao có thể chịu đựng được đây? Rõ ràng cô mới là chính thất.
"Chắc chủ tịch Thương biết, chị của em lúc đầu dụ dỗ Bộ Tử Ngang như thế nào chứ? Lẽ nào chủ tịch Thương không sợ mình sẽ trở thành một Bộ Tử Ngang khác sao? Chờ đến khi người đàn ông có sức quyến rũ hơn anh xuất hiện, chị của em sẽ cảm sửng anh giống như đã từng đối xử với Bộ Tử Ngang vậy."
Sầm Hoàn nhìn Thương Đình Lập, lúc này cô ta không còn chút lý trí nào, cô ta chỉ một lòng hủy hoại Sầm Dao, Thương Đình Lập vốn là của cô †a, dựa vào cái gì mà một đôi giày rách bị người ta vứt bỏ như Sầm Dao lại có thể ở bên Thương Đình Lập.
"Sầm Hoàn, tốt nhất cô nên giữ mồm giữ miệng, tôi để cho cô cơ hội đứng trước mặt tôi nói chuyện hoàn toàn là vì nghĩ đến cô là em gái của Dao Dao, bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến công ty nữa"
Thương Đình Lập nói xong thi đưa Sầm Dao rời đi.
"Sầm Hoàn chỉ là nhất thời hồ đồ, bởi vì nó rất thích anh cho nên.."
Sầm Dao muốn nói giúp Sầm Hoàn vài lời tốt đẹp, nhưng Thương Đình Lập hoàn toàn không cho cô cơ hội nói hết.
"Dao Dao, sao em có thể lăn lộn trên thương trường được vậy? Cô em gái này của em vốn không đơn thuần như em nghĩ đâu."
Thương Đình Lập dùng vẻ mặt hận sắt thể rèn thành thép nhìn Sầm Dao, xem ra cô gái nhỏ này thật sự cần mình bảo vệ thì mới được rồi.
"Sầm Dao, con về nhà ngay cho ba"
Thương Đình Lập vừa đưa cô về nhà thì Sầm An đã gợi điện thoại đến, quả nhiên Sầm Hoàn mới là viên ngọc quý trên tay họ.
"Con không có thời gian, con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi."
Lúc này Sầm Dao không muốn đối mặt với họ, thật ra cô biết tất cả mọi người đều sẽ nghĩ cho Sầm Hoàn, cô vốn không là gì trong cái nhà đó.
"Bà chủ..."
Từ sau khi Sầm Dao dọn đến, Thương Đình Lập đã bảo tất cả mọi người đổi lại cách xưng hô với Sầm Dao, anh nói Sầm Dao chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cho nên về sau mọi người đều gọi cô là bà chủ, tuy rằng Sầm Dao cũng có từ chối nhưng không thể thẳng được sự bá đạo của Thương Đình Lập.
"Tôi không sao."
Sự quan tâm của quản gia đối với Sầm Dao mà nói thật sự rất đáng quý, từ nhỏ Lục Lị Lị đã đối với cô không nóng không lạnh, đến khi trưởng thành thỉnh thoảng có đối xử tốt với cô thì chắc chắn cũng là muốn lấy được lợi ích gì đó từ cô, nhưng quản gia đối với cô thì là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, lất nữa tôi hầm canh cho cô, để cô bồi bổ."
Quản gia thật lòng thích Sầm Dao, tuy rằng cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, bà phát hiện Sầm Dao thật sự là một đứa trẻ tốt, hơn nữa tiên sinh và lão phu nhân cũng không để ý quá khứ của cô, một người làm như bà càng không để ý, chỉ là phía lão gia thì hơi khó giải quyết, chỉ hy vọng có ngày Sầm Dao có thể bớt chịu khổ.
"Được, vậy làm phiền dì rồi."
Sầm Dao nói xong thì đi lên phòng ngủ trên lầu hai, bây giờ cô thật sự không khỏe, hôm qua bị Thương Đình Lập quấy rối cả một đêm, hôm nay mới sáng sớm lại gặp phải Sầm Hoàn nữa.
"Sầm Dao đâu."
Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thấy giọng nói bén nhọn vang lên.
Sầm Dao bất giác cau mày, hai mẹ con này thật sự là không để cho người ta thảnh thơi một phút này.
"Mấy người là ai?"
Quản gia không thể ưa được loại người cậy mạnh lấn tới này, hai người trước mặt vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành ghim tính cách yếu đuối như bà chủ của mình chắc chắn bị hai người họ ức hiếp.