Cô muốn cũng không thoát được. . ngôn tình hay
Sầm Dao chỉ có thể liều lĩnh bước ra ngoài.
Một người phục vụ đứng bên cạnh ngay trước cửa căn phòng. Sầm Dao mới đi đến, chưa giải thích ý định, đối phương đã ngăn cô ở ngoài cửa: “Xin lỗi cô, chủ căn phòng này không tiếp người khác.”
Có thể tưởng tượng sự thận trọng và lạnh lùng của đối phương. Cho dù cô có vào cũng sẽ bị đuổi ra.
sầm Dao quay đầu nhìn chủ tịch Lư: “Chủ tịch Lư, chủ tịch Thương là người như vậy đấy. Tôi lo lắng nếu chúng ta nhiều người như vậy cứ tự tiện vào, cuối cùng chỉ sợ làm cho mọi người đều không vui vẻ. Cũng sẽ để lại ấn tượng xấu cho chủ tịch Thương.”
Nghe cô nói vậy, quả nhiên đối phương bèn cấn thận xem xét. Nhưng liền nói: “Chúng ta vào chào hỏi. Chào xong thì ra ngay.”
Cho nên, ỏng ta quyết tâm phải móc nối quan hệ với Thương Đình Lập.
Nụ cười trên mặt Sầm Dao có chút cứng ngắc, chỉ gật đầu: “Vậy tôi thử xem.”
Cô lấy ra một cây bút, lại nhờ phục vụ lấy một tờ giấy, viết lên vài chữ.
“Chủ tịch Thương, chào anh. Tòi là Sầm Dao của Bộ Thị, bây giờ đang đứng trước cửa phòng của anh, hy vọng có vinh hạnh được gặp mặt anh”
Cò gấp tờ giấy lại, đưa cho người phục vụ: “Cảm phiền giao thứ này cho chủ tịch Thương, cảm ơn.”
Đối phương gật đầu, cầm tờ giấy vào phòng.
Sầm Dao cảm thấy như cô đang tự lấy đá đập vào chân mình, Lê Thanh cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nghiêng đầu thì thầm: “Giám đốc, vụ này có phải
chúng ta thật sự phải buông tay giao cho phó giám đốc mới không?”
Sầm Dao không lên tiếng.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tình thế rõ ràng là càng lúc càng ác liệt.
Ngay khi mọi thứ đang tồi tệ nhất, cửa phòng được mở ra từ bên trong.
“Cô Sầm, chủ tịch Thương mời cô vào.”
Sầm Dao còn tưởng là mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm người phục vụ, hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Người phục vụ tiếp tục đáp: “Chủ tịch Thương nói, cỏ có thế mang theo bạn bè nếu muốn.”
sầm Dao cảm thấy quá không thực tế. Thương Đình Lập này sao lại nói mấy lời dễ nghe như vậy.
Cô và Lê Thanh cứ nhìn nhau.
Bên kia chủ tịch Lư đã cười tới híp cá mắt rồi, khối thịt trên mặt cứ rung lên: “Giám đốc sầm, mối quan hệ của cỏ đúng là không nói ngoa nha! Đừng ngấn người nữa, mau vào đi, để chủ tịch Thương chờ lâu thì không tốt.”
Ông ta nói xong đã theo người phục vụ vào trước.
Bén trong, khí thế ngất trời.
Sầm Dao đi vào theo sau chủ tịch Lư, liếc mắt nhìn xung quanh, những người ngồi đây Sầm Dao đều không biết, nhưng có thể cùng Thương Đình Lập ăn cơm, chắc chắn không phải người tầm thường.
“Chủ tịch Thương, chào anh chào anh! Tòi là Lư Đông Hưng của Y Liệu Nhật An!” Chủ tịch Lư đã lao đến chỗ người ngồi ở ghế chủ.
“Xin chào.” Một giọng nam vang lên.
So với sự nhiệt tình của đối phương, giọng nói của anh lạnh nhạt đến thờ ơ.
Giọng nói này… sao nghe quen thế?!
Sầm Dao sững ra.
Cô vô thức nhìn lên, ánh nhìn rơi vào người đàn ông ngồi giữa.
Ngẩn người.
Người được gọi là chủ tịch Thương, lại là cha của nhóc Hựu Nhất.
Họ không chỉ ngủ chung một đêm mà cô còn bị anh ta trêu chọc một lần.
Đáng sợ nhất là, cô còn xem anh ta là trai bao!
Nghĩ đến sự ngu ngốc của mình, Sầm Dao chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Giám đốc, thì ra chủ tịch Thương lại trẻ như vậy? Thế này còn chưa đến ba mươi đâu!” Lê Thanh thì thầm bên tai cô: “Hơn nữa, còn rất đẹp trai nha. Không phải luôn nghe đồn là một ông già sao?”
Sầm Dao sực tỉnh, thu hồi ánh mắt, tim khẽ xao động, nhưng sắc mặt vẫn bình lặng như nước. Chỉ nhắc nhở: “Nhiều người như vậy, đừng nói lung tung.”
Lê Thanh lập tức vâng lời không nói nữa.
“Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi.” Đột nhiên, người đàn ỏng lên tiếng, ngón tay thon dài nhịp nhịp, ra lệnh: “Lấy thêm vài cái ghế đi.”
Bàn rất rộng, cũng không có mấy người, cho nên thêm sáu người bọn họ cũng không chật.
Sầm Dao bị sốt rất cao, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe theo mà ngồi xuống.
Cô ngồi cách Thương Đình Lập rất xa, phía bên kia bàn, mặt đối mặt.
Người đàn ông không nhìn cô, cũng không chào hỏi, thái độ xa cách như vốn dĩ không quen biết cô vậy.
Giả vờ không quen biết, nhưng lại để người của cò vào, hơn nữa còn cho ở lại. Thật là khó bề tưởng tượng.
“Giám đốc Sầm, thì ra cô thật sự quen biết chủ tịch Thương! Hại tôi vừa rồi cứ nơm nớp, khổ quá đi.” Lê Thanh thì thầm vào tai cô: “Coi xem chủ tịch Lư, mặt cũng bừng sáng như hoa nở rồi.”
Chủ tịch Lư đúng thật rất vui vẻ. Vui thì có vui, nhưng ông ta ngồi xa Thương Đình Lập quá, một câu cũng không bắt chuyện được, chỉ có thế sốt ruột.
sầm Dao ngước mắt nhìn người đối diện mình.
Chỉ thấy Thương Đình Lập lười biếng ngồi trên ghế, hai người bên cạnh nói gì đó với anh, anh thỉnh thoảng gật đầu. Không nói nhiều, nhưng lại là tâm điểm của cả căn phòng.
Khí phách, phong thái đó đều có khả năng thu hút sự tập trung của người khác.
Xem ra lúc đầu cô không nhìn sai. Người đàn ông này thật sự không tầm thường.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, anh ta đột nhiên nhấc mí lên.
Bốn mắt nhìn nhau, sầm Dao cảm thấy giống như làm việc xấu bị bắt tại trận vậy, lúng túng nhìn đi chỗ
khác. Lại cảm thấy khô cổ, bèn vội uống một ngụm nước.
Lê Thanh nói: “Giám đốc, cô có cần chào hỏi không, chủ tịch Thương đang nhìn cô.”
“Không cần, ăn đồ ăn của cỏ đi.” Sầm Dao nếm thử thức ăn. Chờ đến khi cô chuyến tầm mắt về, người đàn ông đó đã sớm không còn nhìn cô rồi.
“Nào nào nào, chúng ta kính chủ tịch Thương, mọi người cùng uống nào.” Cũng không biết là ai bắt đầu trước, chỉ là mọi người đều đáp lại.
Thương Đình Lập cũng mặc bọn họ âm ĩ.
Người mời rượu đều rất nể mặt anh ta: “Chủ tịch Thương, anh tùy ý, chúng tôi uống cạn.”
Thương Đình Lập thật ra vẫn uống không nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Sầm Dao. Sầm Dao cầm ly rượu, chầm chậm đến trước mặt anh.
“Chủ tịch Thương, tôi kính anh.” Cô cũng không nhìn anh, đã uống rồi. Nhưng tay vừa đưa lên đã bị anh ấn xuống.
“Em khó chịu à?”
Bốn chữ này, dường như thả vào căn phòng một phong ấn. Không khí ồn ào ban đầu đột nhiên lắng
xuống.
Sầm Dao có thế cảm nhận được tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
Bàn tay người đàn ông đặt trên tay cô cũng nóng rẫy như lửa.
“Tôi… có lẽ hơi sốt.” Cô trả lời.
Thương Đình Lập lấy ly rượu trong tay cô đi: “Đừng uống nữa, uống nước ép.”
Sáu chữ này, không thế xen vào.
Mọi người nhìn nhau, trong chốc lát dường như đã hiếu ra chuyện gì.
Người ngồi bên trái Thương Đình Lập lập tức thức thời đứng dậy: “Đây đây đây, cô ngồi đây đi! Này các người chuyến sang bên kia.”
Mọi người đều chuyến sang bên kia.
Sầm Dao muốn ngăn lại nhưng không kịp, cả căn phòng chỉ còn lại một chỗ trống.
Thương Đình Lập nhìn cô, chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi.”
Thái độ bình tĩnh đó giống như không hề câm nhận được ánh mắt của người khác. Hoặc là anh vốn không đế sự chú ý của người khác vào mắt.