Sầm Hoàn đáp: "Chúng ta vừa mới vào, vẻ mặt của chủ tịch Thương đã rất vui vẻ rồi, chị không chú ý sao?"
"Vậy sao?"
"Sau đó, anh ấy dùng chuyện đấu thầu để giữ chị lại, chị có chú ý không?"
"Đây cũng có thể nhìn ra anh ấy có hảo cảm với em sao?"
"Anh ấy là lãnh đạo của em, nói ra lời giữ em lại thì không được thích hợp.
Nhưng chúng ta cùng nhau đến, anh ấy dùng chuyện công việc giữ chị lại, thì cũng như giữ em lại rồi"
"Còn có, thân thể anh ấy còn yếu như vậy, vậy mà còn đứng dậy tiễn chúng ta! Chị không chú ý thấy trước khi thang máy đóng cửa, ánh mắt anh ấy nhìn em thật là..."
Nói đến đây, Sầm Hoàn không nói tiếp nữa, trên mặt khẽ ửng hồng, e thẹn như một cô gái nhỏ.
Ánh mắt thâm sâu của Sầm Dao nhìn Sầm Hoàn, nhất thời có đủ loại tâm tình trong lòng.
Không thể nói lời nào để cô ta tỉnh táo lại, cô biết, lúc này Sầm Hoàn đã hoàn toàn chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình, cô còn nhắc nhở thêm nữa, thì cũng vô ích mà thôi, một câu cô ta cũng không nghe lọt tai.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong thang máy.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng chuông vang lên cao vút.
Sầm Dao sực tỉnh, lấy điện thoại ra khỏi túi.
Dòng chữ nhấp nháy trên màn hình khiến giật mình, sắc mặt hơi thay đổi.
Sầm Dao thấy sắc mặt của cô rất kỳ lạ, nhìn cô: "Ai thế?"
Sầm Dao phản ứng rất nhanh, che đi màn hình điện thoại: "Không ai cả"
Do dự một lát, lại nhìn Sầm Hoàn.
Sầm Hoàn thấy động tác của cô, nheo mắt, ý tứ hỏi: "Chị, chị đang giấu em chuyện gì vậy?"
Sầm Dao bị Sầm Hoàn nhìn đến xấu hổ, lại làm ra vẻ không có gì: "Chị có thể giấu em chuyện gì chứ?"
Cô không bắt máy, chỉ cất điện thoại vào túi.
"Chị đừng lừa em! Chị đang yêu đương, đúng không? Lần trước gặp anh rể, anh ta đã nói với em rồi."
Tim Sầm Dao nhảy thót lên, giọng nói cũng lạnh đi: "Anh ta nói gì với em?"
"lần trước lúc em lúc em đi dạo trung tâm thương mại, đúng lúc gặp anh ta và ả người tình đi mua quần áo.
Em tức giận nên có nói anh ta mấy câu.
Kết quả anh ta nói chị cũng có đối tượng mới rồi.
Anh ta còn nói, người đó không đáng tin, đã có đối tượng kết hôn từ lâu rồi.
Chị bị người ta lừa rồi.
Chị, nếu như thật sự như lời Bộ Tử Ngang nói, em thấy chị nên sớm chia tay với người đó đi.
Chị muốn đi tìm bạn trai thì phải mở to mắt mà tìm..."
Nghe Sầm Hoàn nói đến đây, trong lòng Sầm Dao biết có lẽ Bộ Tử Ngang không nói hết mọi chuyện.
Cũng đúng, nếu như Sầm Hoàn biết thì cuộc sống của cô đã bị đảo lộn từ lâu rồi.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Trong lúc Sầm Hoàn còn đang nói thì cửa thang máy đã mở ra.
Sầm Dao cắt lời cô: "Đi đi, thời gian không còn sớm nữa."
Cô nói rồi đi ra khỏi thang máy trước.
Sam Hoàn theo sau, khuyên cô: "Em biết chị chê em phiên, nhưng mà chị, người ba mẹ tìm cho chị chắc chắn tốt hơn chị tự tìm, chị nên đi xem thử đi"
Sầm Dao đáp lại một câu: "Bộ Tử Ngang cũng là ba mẹ tìm, em cảm thấy có tốt không?"
".""
Sam Hoàn nhất thời không nói nên lời.
"Lên xe đi."
Sầm Dao không muốn nhắc tới vấn đề này với Sầm Hoàn nữa, giúp cô gọi một chiếc taxi.
"Chị, đi cùng nhau đi."
"Không được, chúng ta không cùng đường."
"Vậy khi nào chị mới về?"
"Chờ chị làm xong việc đi."
"Dạ, vậy em nói với ba mẹ trước."
Sầm Dao tiễn Sầm Hoàn lên xe, mắt nhìn thấy xe taxi rời đi, lẫn vào dòng xe cộ.
Cô đứng ở bên đường ngơ ngẩn một lúc, mới lấy điện thoại ra.
Anh chỉ gọi một cuộc điện thoại, cũng không gọi lại, xem ra không phải chuyện gì quan trọng.
Sầm Dao tiếp tục gọi taxi, đang định cất điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại reo lên lần nữa.
Ba chữ "Thương Đình Lập"
nhấp nháy trên màn hình khiến cô do dự, nhìn thấy xe của Sầm Hoàn đã đi xa mới bắt máy, đưa lên bên tai.
Trong điện thoại, nhất thời im lặng không tiếng động.
Ai cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Hai người họ đã hơn một tháng rồi không có liên lạc điện thoại.
Cô vốn cho rằng, giữa bọn họ đã cắt đứt từ lần đó rồi.
Thế nhưng, không thể không thừa nhận, một tháng này, cứ thỉnh thoảng cô sẽ nhìn điện thoại.
Đêm tĩnh lặng, trằn trọc không ngủ được.
"Alô."
Cuối cùng, cô lên tiếng trước.
Một câu này, trong giọng nói có chút chua chát khó hiểu.