“Dao Dao, chị muốn đi đâu vậy?” Khương Oánh Oánh lú đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn gương mặt trắng bệch của Dao Dao, cực kỳ lo lắng.
Chiều hôm qua Dao Dao đột nhiên đến nhà cô ấy với cặp mắt sưng húp, cô ấy còn tưởng rằng Dao Dao cãi nhau với Thương Đình Lập, đang cực kỳ tức giận muốn thừa dịp này mắng chửi anh vài câu. Dao Dao lại nói không có liên quan gi đến anh. Tuy rằng Khương Oánh Oánh rất muốn hỏi, nếu như đã không có liên quan đến anh vậy thì có liên quan đến ai.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng kiêm cơn tò mò lại. Bây giờ thấy Dao Dao thậm chí còn không muốn đến công ty mà lại định xuống xe, trong lòng đương nhiên rất lo lắng. Sầm Dao ráng nặn ra một nụ cười, nhưng vì đôi mắt sưng đỏ nên nhìn qua càng thêm tiều tụy.
Cô nhìn ánh mắt lo lắng của Khương Oánh Oánh, nói: “Trong lòng chị không vui, chị muốn về nhà, có lẽ sẽ tốt hơn một chút” Thấy Khương Oánh Oánh vẫn còn do dự, cô vội bổ sung, an ủi cô ấy: “Oánh Oánh em yên tâm đi, tối nay chị sẽ về, chuyện ở công ty phiên em quan tâm nhiều hơn một chút rồi" “Không có gì, chúng ta có quan hệ gì chứ.”
Nghe Dao Dao nói tối sẽ quay về, Khương Oánh Oánh cũng không còn lo lắng nữa. Tận mắt nhìn thấy Sầm Dao gọi một chiếc taxi khác đi mất, Khương Oánh Oánh mới lái xe chạy đến công ty.
Khi Sầm Dao quay về nhà họ Sầm, Sầm Phong đang ngồi trên tấm thảm mềm mại trải dưới sàn để chơi đồ chơi, cơ thể bé xíu ngã trái ngã phải. Lúc Sầm Dao nhìn cậu bé, lại nhớ đến tuổi thơ cô đơn không nơi nương tựa của cô. Còn cả Hựu Nhất luôn miệng gọi mẹ khi còn nhỏ trong lời nói của lão phu nhân.
So sánh hai người với nhau, trong lòng Sầm Dao càng lạnh lẽo.
Ba đứa con nhà họ Sâm, cô giống như một cọng cỏ đuôi chó, tuy rằng không bị ăn hiếp quá rõ ràng, nhưng tất cả những gì mà một đứa trẻ bình thường nên có cô lại chưa bao giờ có được. Nếu như nhưng một mình cô thì cô cũng sẽ không hận, thậm chí không quan tâm đến. Dù sao đã nhiều năm như vậy rôi, cô đã sớm quen cảm giác bị bọn họ khinh thường.
Nhưng bọn họ lại bán cô vào lúc cô không hề hay biết.
Hơn nữa còn bán đi thứ quan trọng nhất, cô có nên cảm ơn bọn họ vì đã không để cô mất đi sự trinh tiết quý gia kia sao? Sầm Dao cười trào phúng. “Sao con lại đột nhiên về đây, lúc trước ở bệnh viện không phải còn mạnh miệng lắm sao? Bây giờ bị người ta đuổi đi, muốn về nhà à“ Sầm Dao bưng một ly sứ trắng từ bên cạnh bước qua, lúc nhìn thấy Sầm Dao thì mặt mày chẳng tốt đẹp gì.
Sầm Dao cũng không quan tâm, dù sao đã nhiều năm như vậy, tình cảm thân thiết của cô đã sớm bị xài hết không còn thừa chút nào.
Hôm nay cô đến đây cũng không phải vì chuyện này. Sầm Dao không muốn đôi co với bọn họ quá nhiều, hỏi thẳng ông: “Ba, sáu năm trước có phải ba đã bán con cho người khác rồi đúng không” Sầm Dao hốt hoảng, ông không ngờ Sầm Dao lại đột nhiên hỏi chuyện này. Không lẽ cô đã biết cái gì rồi sao. Không thể nào, rõ ràng ngoài ông và Lị Lị ra thì không còn ai biết được chuyện này nữa.
Người nhà kia cũng đã dọn khỏi Bắc Thành từ lâu, làm gì có ai có thể nói cho cô biết chứ. Sầm Dao liều mạng an ủi bản thân, có lẽ là do Sầm Dao muốn hù dọa ông, ông cũng không thể tự mình dọa mình được. Ông ho khan, trợn trừng mắt, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, ông quát mắng cô: “Sao con cứ thích suy nghĩ vớ va vớ vẩn thế, lại có người nào đó khích bác, ăn nói bậy bạ gì với con đúng không? Sầm Dao, ba là ba của con, sao ba có thể vì chút lợi ích mà bán con chứ, con đó, muốn về thì cứ về, chẳng qua mẹ của con bây giờ tinh thần không được tốt lắm, con cũng biết mà, dạo gần đây bà ấy vì chuyện em gái con mà bận lên bận xuống.”
“Bà ta không phải mẹ của con, không phải mẹ của con đã bỏ nhà ra đi từ lâu rồi sao?” Sầm Dao nhìn ông, nói thẳng những gì đã che giấu trong lòng ra. Cô đã muốn nói những lời này từ lâu rồi. Cô chính là một đứa trẻ bị mọi người ghét bỏ, mẹ bỏ rơi, ba không quan tâm đến. Cô chỉ có thể bước từng bước một về phía trước, tuyệt đối không thể quay đầu lại.
Nhưng bây giờ sự thật lại nói cho cô biết, cô đã sớm bị người ta lừa gạt đến nỗi ngay cả con của mình cũng không giữ được. Cô chỉ mới hai mươi tuổi, không hề hay biết gì mà bị bọn họ đem bán. Cô chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Tình thân gì đó đều chỉ là giả dối.
Cô không cần phải níu giữ chút tình cảm giả dối này. Sầm Dao lập tức tát cho cô một bạt tai, nhưng Sầm Dao cũng đã không còn là cô của trước kia nữa.
Cô lui ra sau, vừa khéo tránh được cú tát này. “Muốn đánh con? Thẹn quá hóa giận? Nhưng ba là vì ba bị mẹ của con vứt bỏ nên mới đánh con, hay là vì ba bị con chọc trúng chỗ đau, bắt được nhược điểm của ba vậy” Sầm Dao mỉm cười, cô vô cùng tỉnh táo mà nói với ông những lời này, tận mắt nhìn thấy mặt ông lúc xanh lúc trăng, Sầm Dao cũng không biết cảm giác trong lòng cô lúc này là gì nữa. Nhưng đã không còn đau đớn. Có lẽ sau khi biết được ông bán cô, trong lòng cô đã thật sự cắt đứt hoàn toàn với họ rồi.
Nuôi dưỡng cô nhiều năm thì đã sao, ngay lúc bọn họ lén bán cô thì đã phải hiểu được, tất cả những thứ này đều nhưng biểu hiện giả dối. Sầm Dao dâng lên lửa giận hừng hực, ông nhìn đứa con gái lớn đứng trước mặt, cảm thấy cô vô cùng xa lạ. Từ lúc nào mà cô đã trở nên cứng cỏi như thể, lúc trước dù cô có thông minh nhưng vẫn luôn bị ông khống chế.
Là bởi vì đã có chỗ dựa sao. “Cô biến đi cho tôi, nếu cô đã không thèm cái nhà này thì đừng có quay về nữa” Sầm Dao dùng giọng điệu cường ngạnh nói. “Biến? Tôi có thể rời khỏi đây, nhưng tôi muốn có được câu trả lời, nếu ông không muốn nói cho tôi biết, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể gặp nhau trên tòa án, tôi nghĩ nếu như sự việc đã xảy ra thì luôn sẽ để lại một vài dấu vết” Sầm Dao cũng không chịu yếu thế mà liếc nhìn ông, cô khẽ bước về phía trước, tiếng vang nhỏ vô cùng dễ nghe.
Lúc này, Lục Lị Lị từ trên lầu bước xuống. “Ông à, sao vậy, sao lại ôn thế, có còn để cho người ta nghỉ ngơi không” Lục Lị Lị ngáp dài, giống như là vừa mới thức dậy. Chờ đến khi nhìn thấy Sầm Dao đang đứng dưới lâu thi úi một tiếng dài: “Đây chẳng phải là thiếu phụ nhân nhà họ Thương sao, về đây để làm gì, không lẽ là muốn nhìn thử xem hai vợ chồng già chúng tôi sau khi mất con gái rồi sống có tốt không à, đã làm cô thất vọng rồi, hai vợ chồng chúng tôi sống rất tốt” Sầm Dao cười cười, lập tức đến gần chân cầu thang, khoanh tay trước ngực nói: “Hai người đúng là sống rất tốt, cầm tiền lấy được khi bán đi sức khỏe của người khác để sống đúng là rất tốt, đúng không” Lục Lị Lị híp mắt lại một lúc, nhìn chäm chăm vào Sầm Dao, giống như là đang đoán xem cô nói vậy là có ý gì.
Sau khi bà nhìn thấy chút trào phúng trong ảnh mắt trong sáng sạch sẽ kia, bà quay đầu nhìn Sầm Dao đang đứng bên cạnh, trong mắt có chút nghi ngờ. Sầm Dao lắc đầu, ra hiệu bà đừng ăn nói lung tung. Lục Lị Lị thấy vậy, quay sang trợn trăng mắt nhìn Sầm Dao, lúc từ câu thang bước xuống còn hơi nghiêng người, giả bộ như vô ý muốn đụng trúng cô. Ai ngờ bà lại vừa khéo đi vào nơi Sầm Dao đã tính sẵn.