Máng Nguyên Thịnh vì tiền không để ý tới tính mạng con người, tùy ý làm bậy, không đế tâm tới pháp luật.
Có lẽ là tường sập ai cũng đẩy, cho dù còn chưa hoàn toàn rơi vào tuyệt cảnh thì đã có không ít người nói đã từng hợp tác với Nguyên Thịnh nhưng vì thái độ cực kỳ cả vú lấp miệng em của nó mà bỏ qua.
Nhìn vẻ mặt đen đến đáng sợ của Thương Đình Lập, Sầm Dao liên tiến tới xem thử.
Vừa thấy những lời nói không mấy tốt đẹp đó, Thương Đình Lập liền lấy tay che, khiến những lời này không lọt vào mắt cô nữa.
Sầm Dao học theo dáng vẻ lúc trước của anh, nói: "Thương Đình Lập, chuyện lớn như vậy, anh còn không cho em biết, có phải anh không xem em là người một nhà không.
Nếu thật sự là người một nhà, cho dù vinh nhục đều nên cùng nhau chống đỡ.
Em sẽ không làm người chỉ biết hưởng quả ngọt cùng anh mà không thế đồng cam cộng khổ"
Đối mặt với ánh mắt tức giận của Sầm Dao, Thương Đình Lập rốt cuộc chịu thua.
Dù cô tức giận thế nào thì cũng đều vì quan tâm anh.
Anh sao có thể không vì vậy mà động lòng, không cảm động chứ...
Thương Đình Lập ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình ra.
Anh đương nhiên đã quên điện thoại còn đang gọi.
Sau Dư Phi bên kia điện thoại nghe được tiếng của phu nhân, lập tức ngầm hiểu mà cúp máy.
Sầm Dao mở ra tìn tức Thương Đình Lập vừa nhanh chóng thoát ra kia.
Lúc nhìn thấy từng bình luận độc ác, không nói bây giờ trong lòng Thương Đình Lập nghĩ gì, Sầm Dao cũng nghĩ dư luận là thứ đáng sợ nhất trên đời.
Rõ ràng không có chứng cứ gì, chỉ là nghe phiến diện từ một bên, chín mươi phần trăm người đã hoàn toàn hướng về một phía.
Thật khiến người khác cảm thấy buồn cười lại buồn lòng.
"Mấy thứ này đã xuất hiện hơn một tiếng rồi.
Đình Lập, anh có nghĩ ra cách nào không?"
Sau khi trả điện thoại cho anh, Sầm Dao hỏi anh.
"Chuyện như vậy cũng không có chứng cứ có thể chứng minh.
Dù sao chuyện chúng ta không sử dụng dụng cụ y tế này chỉ có bệnh viện và trong lòng tôi biết rõ.
Nhưng dù bệnh viện có đứng ra chứng minh thì cũng không có cách nào hoàn toàn rửa sạch.
Dù sao bệnh viện có Nguyên Thịnh đầu tư, trong mất những người trên mạng, có lẽ chúng ta là cá mè một lứa, không thể tin được"
Lúc Thương Đình Lập nhìn thấy tin tức này, trong lòng cũng đã nghĩ đến sẽ phát triển ra sao, thậm chí nói thẳng chút, chuyện này anh thật sự không có cách nào, vì chuyện này không chỉ là lời nói một phía của Ellis.
Nếu anh ngược lại nói chuyện này không liên quan chút nào đến anh, cũng chỉ là lời nói từ một phía của anh.
Cho nên chuyện này, Nguyên Thịnh chỉ có thế miễn cưỡng gánh.
Sầm Dao cầm tay anh, muốn cho anh lòng tin, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ tin tưởng anh, nói: "Đình Lập, cho dù xảy ra chuyện gì thì em cũng đều đứng cạnh anh.
Chuyện này có thể tạo thành tổn thất rất nặng cho Nguyên Thịnh, nhưng em tin chỉ cân người một nhà chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, nguy cơ lớn hơn cũng có thế cùng nhau vượt qua"
Thương Đình Lập muốn xoa đầu cô nói cô tin anh như bình thường, nhưng ưu tư cuồn cuộn trong lòng lại khiến anh không khống chế được mà kéo Sầm Dao vào lòng.
Hô hấp ấm áp phả vào đỉnh đầu cô, anh nói nhỏ nhưng lại đầy khẳng định: "Thế giới này không có gì có thể lật đổ anh, nếu có thì cũng chỉ có thể là em.
Cho nên, tới giờ anh cũng không để tâm tới chuyện này.
Anh rất rõ, chuyện gì mới là quan trọng nhất trong lòng mình"
Sầm Dao đột nhiên bị ôm, cơ thế không khỏi hơi cứng đờ, có lẽ là ngồi trong lòng anh lâu, cảm giác quen thuộc đến tận xương, rất nhanh đã thả lỏng lại.
Sầm Dao ừ một tiếng, sau đó dường như lo anh không nghe được, nhỏ giọng hơn bình thường nói: "Em tin anh"
Chuyện này ầm ĩ quá lớn, hai người còn chưa kịp hưởng thụ bình yên trong chốc lát.
Điện thoại của Thương Đình Lập lại vang lên.
Sầm Dao nhẹ nhàng tránh khỏi anh, lúc vén tóc ra sau tai, khóe mắt đúng lúc thấy tên hiện lên trên điện thoại của anh.
Trong lòng hiếm thấy bắt đầu khẩn trương.
"Alo, ba"
Thương Đình Lập nhận điện thoại, biểu cảm trên mặt thoải mái.
Sầm Dao muốn cười cũng cười không nổi.
Cô mím môi, ngồi lại bên cạnh Manh Manh, thay Thương Đình Lập kể tiếp chuyện cho cô bé.
Thương Đình Lập vừa kêu một tiếng ba đã nghe được một trận mảng chửi.
Cũng may quan hệ của họ luôn không tốt, vì vậy đã sớm tiếp nhận cách chung sống này.
Thương Đình Lập mặc ông ta nói bên tai.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, sau khi nói xong, ông Thương thở dài, rồi nói: "Đình Lập, ba biết con không vừa mắt người ba này, ba cũng không miễn cưỡng con tiếp thu lời ba nói.
Lần này công ty xảy ra chuyện này, ba biết nó là chuyện tai bay vạ gió, chỉ là con gặp phải.
Ba cũng không phải thật sự trách con.
Không nói nữa, ba đây, chủ yếu muốn nói với con, nếu như trong tay con có ghi âm hay gì đó thì có thể giao cho ba.
Chuyện con không thích hợp làm, để ba tới làm thay con, coi như đây là chuyện một người làm ba làm cho con"
Sau khi Thương Đình Lập nghe xong, ngẩn ngơ một hồi lâu.
Lâu sau, mới trả lời: "Không có, trên tay con không có chứng cứ gì"
"Con.."
Thương Ly Viễn lại bị anh chọc tức.
Chuyện kinh doanh, không ai sẽ không lưu đường, chỉ có đứa con trai ngốc này của ông ta, dễ dàng tin người khác như vậy, thậm chí ngay cả ghi âm cuộc nói chuyện cũng không lưu.
Chẳng qua cũng vì con trai thường bộc trực nên sau khi chuyện này xuất hiện, ông ta chưa từng có chút nghi ngờ.
"Ba cũng đừng quan tâm con, con tự có cách.
Nếu ba rảnh rỗi như vậy thì dẫn người tình của ba đi ra ngoài ở một thời gian ngắn rồi về.
Trong khoảng thời gian này, trong nước không an toàn"
Có lẽ vì báo đáp sự quan tâm vừa nãy của ba, Thương Đình Lập cũng hiếm thấy quan tâm ông ta một lần.
Đâu là người không giỏi ăn nói, hai người lại không có gì nói nữa.
Lúc này, Manh Manh bĩu môi nói một câu khiến Thương Ly Viễn bất đắc dĩ nói: "Con đi kể chuyện cho Manh Manh đi, con bé đang tức giận đấy, ba cúp đây"
Nói cúp liên cúp, không chút ậm ờ.
Thương Đình Lập nhìn điện thoại đã cúp máy, trong mắt lộ vẻ thẫn thờ hiếm thấy.
Rất nhanh, anh đã che giấu vẻ mặt phức tạp, đi tới cạnh Manh Manh, cười ôm cô bé, một lần nữa kể chuyện cho cô bé.
Sầm Dao không hỏi anh định xử lý chuyện công ty thế nào.
Vì có đôi khi dính vào quá nhiều, không bằng cho anh có đủ thời gian xử lý.
Dáng vẻ ngầm hiểu của hai người giống hệt một cặp vợ chồng lâu năm.
Mà trong một căn phòng phủ đầy tuyết trắng, một người đang dựa vào giá sách trống trong phòng.
Anh ta không nói gì, chỉ vươn một bàn tay, sau đó lấy ra một tờ giấy.
Mà bên cạnh anh ta, một người đàn ông trung niên thô cuồng đang đứng đó.
Sau khi cầm tờ giấy, ông ta nhìn thoáng qua, không nói nhiều, nói chắc chắn làm được rồi ra khỏi phòng.