Không khí bên trong phòng khách có chút áp lực. Thương Ly Viễn vốn đã đồng ý cho con trai và Sầm Dao kết hôn vào lúc bọn họ bước vào lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Sầm Dao, ông cười khẩy, xoay qua nhìn con trai mình, tiếc hận giận dữ hỏi: “Đây là người phụ nữ mà con kiên quyết không thay đổi đó, còn chưa kết hôn thì ảnh cô ta chụp chung với người đàn ông khác đã đầy trên Weibo rôi” Trong lòng Thương Đình Lập đột nhiên căng thẳng, tức giận.
Anh dùng tầm mắt sắc bén nhìn những người ngồi trong phòng khách, khi nhìn thấy người dư thừa kia mới hiểu ra.
Ông già đã lớn tuối, ngay cả Weibo của công ty ông còn chưa follow, huống chỉ là Weibo của người khác. Chuyện của Sầm Dao tuy rằng đã lên hot search, nhưng cũng chỉ có những người quen biết cô mới đi chú ý đến.
Nói cho ông già biết chuyện đó vào ngay lúc này, đơn giản là muốn phá hỏng chuyện kết hôn của anh. Trong số những người ở đây, chỉ có Vương Di Quân là có động cơ.
Chắc là không thể không liên quan đến Thương Ngộ đang nằm trong bệnh viện, dù sao cậu ta còn muốn dùng chuyện này để hãm hại anh. Chỉ tiếc đầu đuôi câu chuyện này anh còn rõ hơn ai hết. Anh đã đoán bữa tiệc tại nhà này không đơn giản, trong lòng Thương Đình Lập cũng đã nghĩ đến cách ứng phó rồi. Cho nên khi đối mặt với lời mắng chửi tức giận của ông già, anh chỉ vô cùng bình thản mỉm cười.
Nắm tay Sầm Dao và Hựu Nhất trực tiếp ngồi xuống, không hề hoảng loạn nói: “Chuyện Weibo, người đăng tin cũng đã nói rõ, người đó là bạn thân của Dao Dao, có được một tấm ảnh của Dao Dao cũng chẳng có gì lạ, dù sao thì đây cũng chỉ là một tấm ảnh selfie bình thường mà thôi” Thật ra trong lòng Thương Ly Viễn cũng biết rất rõ, chuyện này không quá nghiêm trọng, chẳng qua chắc là vì trong lòng vẫn không hài lòng cuộc hôn nhân này, cho nên vừa nhìn thấy tin tức xấu của người phụ nữ kia, lập tức nghĩ cách muốn chia rẽ bọn họ. Chỉ tiếc con trai ông giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy, hoàn toàn không quan tâm những lời đồn đó.
“Tốt nhất là như thế” Ông nghiến răng, giọng điệu khó đoán. Thương Đình Lập cũng không nói nhiều, chỉ chuyển tâm mắt sắc bén sang bên cạnh, nhìn sang Vương Di Quân đang ngồi trong tư thế trang nghiêm, trên tay đang cầm tách trà uống một ngụm, thành khẩn nói: “Nghe nói vết thương của Thương Ngộ đã gần khỏi hản, sao thím hai không đón cậu ta về, cái loại người thích ăn nói bậy bạ như cậu ta, e là cho dù có nằm trong bệnh viện thì cũng sẽ bị người ta lén giết chết mất” Giọng điệu của Thương Đình Lập không nhanh không chậm, lời nói bén nhọn lại trực tiếp đâm thủng lớp giả tạo của Vương Di Quân.
Ly trà bà đang câm khẽ run lên, trà nóng làm phỏng tay. Kiều Dục Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy, kinh ngạc hô to, nhanh chóng chạy lại tủ lạnh cầm túi chườm đá đến. Chắc là do lần trước cũng từng bị nước ấm phỏng, cho nên cách xử lý của bà cũng thành thạo hơn nhiều.
"Di Quân, uống trà cũng phải cẩn thận, lần trước chị uống trà không cẩn thận bị phỏng tay, làm mấy ngày trời không dám đụng nước đó” Kiều Dục Mẫn vừa chườm đá cho bà vừa dặn dò. “Cảm ơn chị dâu” Nhìn Kiều Dục Mẫn đang ở sát bên cạnh mình, trong lòng Vương Di Quân rất phức tạp. Lúc trước Vương Di Quân chưa từng coi người phụ nữ anh trai bà tái hôn ra gì cả. Dù sao chị dâu trước mặc kệ là cách làm người hay về phương diện gia thế đều tốt hơn bà ta rất nhiều.
Tuy rằng sau này bà ta lại có thể làm cho anh trai bất chấp tất cả nhất định phải ly hôn với chị dâu trước, thủ đoạn cao tay đến như thế đúng là có thể làm bà coi trọng một chút. Nhưng mà cũng chỉ cảm thấy loại phụ nữ này quả nhiên không tầm thường mà thôi.
Trong lòng có chút đề phòng bà, những mà vẫn cứ không nóng không lạnh. Bây giờ lại thấy bà ta sau khi nhìn thấy bà bị thương lại gấp gáp giúp đỡ như thế, trong lòng cũng có chút thiện ý với bà, cách xưng hô cũng đã thay đổi. Chắc là vì nghĩ kẻ thù của kẻ thù chính là bạn đi.
Cũng cùng là người bị Thương Đình Lập chán ghét, Vương Di Quân cảm thấy bà có thế hợp tác với bà chị dâu này một lần. “Dao Dao, em làm sao vậy” Thương Đình Lập vốn đang thảnh thơi nhìn hai người phụ nữ anh chán ghét diễn kịch với nhau. Không ngờ bàn tay anh đang nãm chặt dần trở nên lạnh lẽo, thời tiết nóng nực thế này, trong tay giống như đang cầm một cục nước đá, hiển nhiên đã có chuyện gì không ổn.
Anh cũng không rảnh quan tâm đến hai người phụ nữ kia nữa, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Sầm Dao, tay đặt lên trán cô, gấp gáp hỏi: “Dao Dao, trán của em lạnh quá, có phải bị cảm rồi không, đi, anh dẫn em đến bệnh viện” Sầm Dao dùng tay ôm bụng, cố nhịn cảm giác khó chịu trong bụng xuống, nhìn anh lắc đầu: “Em không sao, chỉ em muốn đi toilet một chút” Giọng cô rất nhỏ, hiển nhiên là đang ngượng. Thương Đình Lập vừa nghe, lập tức ôm ngang cô lên.
“Cha, Dao Dao bị bệnh, con dẫn em ấy đi nghỉ ngơi trước. Trong lòng Thương Ly Viễn có chút không vui, còn chưa nói được mấy câu đã muốn đi, đúng là không lễ phép gì cả. Hảo cảm đối với Sầm Dao lại thấp đi rất nhiều. “Đi đi, nếu đã biết cơ thể không khỏe thì hôm nay đừng có đến, làm mọi người mất hứng” Giọng điệu của ông mất kiên nhẫn, hiển nhiên là đang rất không vui. Bây giờ toàn bộ tinh thần của Thương Đình Lập đều đặt trên người Sầm Dao, anh không rảnh để trả lời, lập tức ôm người đi mấy.
Phòng khách ở lâu một cũng có phòng vệ sinh, Thương Đình Lập ôm người đến trước cửa, còn chưa gọi được tiếng Dao Dao nào, thiếu chút nữa đã bị cửa đập lên mặt.
Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Thương Đình Lập vừa lo lắng cho tình hình của Sầm Dao, lại nhận thấy được chuyện này hình như có điều gì đó không đúng. Trước khi đến đây, Sầm Dao rõ ràng còn rất khỏe mạnh, dù sao nếu như Sầm Dao bị cảm hay thấy khó chịu gì đó thì anh nhất định sẽ không ép cô đến đây. Có đôi khi một cơ thể khỏe mạnh cũng sẽ làm cho người khác có được ấn tượng tốt. Mọi chuyện trở nên không đúng là từ lúc nãy.
Trước khi ăn cơm xong, cơ thể Sầm Dao cũng vẫn rất tốt, không lẽ trong thức ăn đã bỏ thêm thứ gì không nên bỏ vào sao. Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, chắc chắn sẽ không mở ra quá nhanh, Thương Đình Lập nghĩ một lúc, cuối cùng đi xuống phòng bếp. Dù sao cũng ở lầu một, khoảng cách cũng không quá xa, nếu Dao Dao ra rồi, anh cũng có thế nhanh chóng chạy sang.
Thương Đình Lập kéo theo một thân khí thế âm u, lúc đến phòng bếp, chỉ có một mình thím Lý đang chọn thức ăn. Khi nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần, thím Lý ngẩng đầu lên, khi thấy người đến là cậu chủ thì tươi cười hiền hòa: “Sao cậu chủ lại đến đây, trong phòng bếp có hơi loạn, thim dọn dẹp chút đã” Thím Lý đặt đồ ăn xuống, đứng dậy. Thím Lý đã già rồi, lúc đứng dậy thì chân hơi run rẩy, Thương Đình Lập vội vàng vươn tay cản: “Không cần, thím Lý, tôi đến hỏi thím một chuyện” Gương mặt đầy nếp nhăn của thím Lý có chút khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ, có phải tay nghề nấu ăn của thím bị giảm rồi không, không đúng, chắc là vẫn giống như trước đây thôi mà” “Không phải, tôi muốn hỏi, lúc giữa trưa ngoài thím ra có còn ai đến đây không.