Thế này cũng có thể truyền bệnh, là ai dạy em thế?
Thì ra, em thật sự là gái trinh.
Lời nói của anh ta trước sau có ý là, đêm hỏm đó hai người họ chỉ hôn nhau thôi, ngoài ra không phát sinh quan hệ gì khác. Cho nên, tất cả là do cô tự mình làm loạn, tự mình lo sợ? Kỳ thực thì, sau hỏm đó cò cũng không thấy thân thể có đau đớn gì. Cho dù có dịu dàng đến mấy cũng không thể cảm giác gì cũng không có chứ – cô nên sớm nghĩ ra mới phải.
Chỉ là, cò là trinh nữ, chung quy cũng không có kinh nghiệm.
Cò phồng má, lại nhớ tới nụ cười cuối cùng của người đàn ông đó.
Còn trinh! Còn trinh thì sao chứ?
Mất mặt lắm à?
Khoảng thời gian sau đó, Sầm Dao rất bận, những chuyện ngày hôm đó sớm đã quên mất.
Chính phủ cuối cùng cũng chịu nhả đất của thành phố mới ra, nhưng mà, mánh đất này quá lớn. Tập đoàn Bộ thị và Hoa Viễn Địa sản của nhà họ Sầm muốn chung tay giành lấy mảnh đất này. Đây cũng là cột mốc quan trọng cho kế hoạch dài hạn trong tương lai của hai công ty.
Tuy rằng Bộ Tử Ngang rất thích chơi bời, nhưng anh ta cũng không phải là hoàn toàn không có chừng mực. Đợt này, anh ta rất chịu khó đến công ty.
Chỉ là, bất kể là trường hợp nào, anh ta đều không nhìn cô. Có một sự ghê tởm sâu sắc trên mặt anh ta, như thể cò là một loại vi rút mang mầm bệnh vậy.
Sầm Dao cảm thấy thật mỉa mai, nhưng cũng thấy an tâm
Hôm nay, khi Sầm Dao vừa làm xong công việc của mình, thì nhận được điện thoại của cha cô Sầm An. “Tối nay con và Tử Ngang về nhà ăn cơm đi, ba muốn bàn với con chuyện của mảnh đất ở thành phố mới.”
Sầm Dao đồng ý. Cô có thế về, nhưng Bộ Tử Ngang có thế về hay không thì cỏ không biết. Cô cũng không gọi cho anh ta.
Đến giờ tan ca, khi cò ra khỏi công ty thì thấy xe của Bộ Tử Ngang đang đậu xa xa phía cổng.
Cô vốn định vờ như không nhìn thấy, tự mình lái xe về. Nhưng cửa xe của Bộ Tử Ngang đã kéo xuống, anh ta thò đầu ra gọi cò: “Lên xe.”
Sầm Dao cũng không đôi co, cầm túi ngồi lên xe. Vừa thắt dây an toàn, cô vừa đùa: “Thật hiếm khi
được ngồi xe của chủ tịch Bộ, thấy lo ghê ấy.”
Lời vừa nói, tay đã chạm phải thứ gì đó. Cô khẽ cử động người, từ phía sau lấy ra một cái tất lụa đen là một cái tất lụa đen bị xé rách.
Khỏi nghĩ cũng biết, lúc nãy anh ta đã cùng người phụ nữ khác mây mưa trên chiếc xe này, có lẽ là rất kịch liệt.
Trong một thoáng, sầm Dao cảm thấy như có một khúc xương vướng ngang cổ họng.
Cô không thế phủ nhận rằng, cô không phải là không có cảm giác gì đối với người đàn ông này.
“Sao thế? Bất ngờ lắm à?” Bộ Tử Ngang nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cỏ, có cảm giác sáng khoái khi phục thù.
Sầm Dao cười cười, cuộn cái tất lụa lại rồi ném vào hộc trên xe. Sau đó lại chậm rãi lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Bộ Tử Ngang: “Cái này rất hợp với anh.”
Bộ Tử Ngang lái xe, không nhận danh thiếp, chỉ lạnh lùng liếc cô.
Sầm Dao nhét tấm danh thiếp vào túi áo của anh ta, lại sửa sửa cà vạt rồi mỉm cười nói: “Chủ tịch Bộ, đây là danh thiếp của giáo sư Lục ở bệnh viện Nhân Ái.”
Bộ Tử Ngang nhìn cô.
Người phụ nữ này rất ít khi cười, dáng vẻ khi cười của cô lại khiến anh ta ngây người. Nhưng ngay sau đó những lời cô nói lại làm anh ta nổi trận lôi đình.
“Giáo sư Lục là chuyên gia nổi tiếng về da liễu. Có cần tôi giúp anh đặt lịch hẹn không?” Cô đặc biệt tốt bụng hỏi.
“Sầm Dao, cô muốn chết!” Anh ta nghiến răng.
Sầm Dao cười càng tươi hơn: “Anh không cần sợ. Giáo sư Lục rất chuyên nghiệp, cho dù kiếm tra ra anh có bệnh gì, anh ấy cũng sẽ không kỳ thị anh đâu.”
Gương mặt Bộ Tử Ngang xám xịt.
Anh ta hận không thế mở cửa xe, ném người phụ nữ này xuống.
Sầm Dao cùng Bộ Tử Ngang về đến nhà họ sầm.
Trước mặt người nhà họ sầm, Bộ Tử Ngang giữ ý, không ngang ngược như khi ở nhà họ Bộ.
cả nhà cùng ăn cơm, Sầm Hoàn cũng có mặt, nhưng cô rất bận, người làm phải đi gọi hai lần mới mời được cô xuống.
“Chị, anh rể!” Sầm Hoàn chào hỏi hai người rồi ngồi xuống cạnh sầm Dao.
sầm Dao nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cô, hỏi: “Em bận gì vậy, ăn cơm mà cũng phải gọi ba bốn lần.”
Sầm Hoàn và cơm, đáp: “Em đang làm bảng kế hoạch. Lần này em sẽ báo cáo về công việc của còng ty chi nhánh, ông chủ của bọn em cũng đến,em phải thế hiện thật tốt mới được.”
“Có lòng thăng tiến như vậy, trước đây chị nhìn không ra nha.”
“Nào có thăng tiến, mẹ thấy con nhóc này trúng tà rồi!” Lục Lị LỊ nói với Sầm Dao: “Mẹ cứ nói tại sao nói không về Hoa Viễn của chúng ta cũng không đến chỗ con, cứ nhất định phải đến công ty người ta làm từ dưới lên, cam tâm chịu khổ, con nhóc này là bị ông chủ của nó mê hoặc rồi. Mà buồn cười là no chưa tưng nhìn thây ong chu của nó!”
Nghe người bên cạnh nhắc đến anh ấy, mắt Sầm Hoàn sáng rực lên, so với nói về bán thân còn hùng hồn hơn: “Chị, tuy là em chưa gặp anh ấy, nhưng mà lúc lãnh đạo gọi điện thoại em cũng có mặt. ồng chủ thật sự rất quyến rũ, giọng nói cũng rất mê người!”
Sầm Dao cảm thấy thật buồn cười. Chỉ vì giọng nói mà thích một người, con bé này thật ngây thơ.
“Em thích anh ta như thế, vợ của ông chủ em có biết không?”
“ông chủ của em vẫn chưa kết hôn.” Sầm Hoàn đáp: “Chỉ là, anh ấy hình như có một đứa con mấy tuổi rồi. Ồng chủ của em nhất định là rất đẹp trai, con của anh ấy chắc là cũng rất đẹp. Em muốn gặp quá!”
Sầm Dao nhìn dáng vẻ khao khát của cỏ, cười nói: “Em yêu ai yêu cả đường đi lối về à?”
“Sầm Hoàn, con bớt nằm mơ cho mẹ đi! Con muốn làm mẹ kế của người ta, nhưng mẹ không muốn làm bà ngoại đâu.” Lục Lị Lị chỉ một câu đã đánh tan giấc mộng của cò.
Sầm Hoàn lại không nghĩ vậy: “Đợi con theo đuổi được anh Thương,
đưa về ra mắt mẹ, mẹ sẽ không nói vậy nữa đâu.”
Anh Thương?
Sầm Dao nghe thấy hai chữ này, đột nhiên nhớ đến một người, người đó cũng được gọi là “anh Thương.”
Tự nhiên lại thấy buồn cười.
Công ty nơi sầm Hoàn làm việc là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, Tập đoàn Nguyên Thịnh. Bên dưới công ty con và sản nghiệp nhiêu vô số kế. Bộ thị và Hoa Viễn của nhà họ Sầm so với Tập đoàn Nguyên Thịnh thật sự không đáng nhắc tới. Nếu nói Nguyên Thịnh là một miếng bánh lớn thì Bộ thị và Hoa Viễn cùng lẳm chỉ là một góc nhỏ của chiếc bánh đó thôi.
Mà ông chủ của Nguyên Thịnh lại là một người rất kín tiếng, nhưng tin đồn về anh ta cũng rất nhiều.
Mà tin đồn phổ biến nhất chính là anh ta đã kết hôn rất nhiều lần, có một đứa con mới mấy tuổi.
Người đàn ông như vậy, ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi. Với cái vị được gọi là “anh Thương” ở Thiên Thượng Nhân Gian rõ ràng không có mối liên hệ nào.
sầm Dao định thần lại, không suy nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi ăn cơm tối, cô và Bộ Tử Ngang bị ba cò gọi vào phòng sách. Bàn chuyện công việc hơn một tiếng đồng hồ, sầm An mới để hai người đi.
Sầm Dao như nhớ tới chuyện gì đó, chờ Bộ Tử Ngang đi rồi, cô lại vào phòng sách.
“Tìm ba có việc gì?” Sầm An hỏi.
“Con gần đây rất hay nằm mơ.” Sầm Dao đột nhiên nói.
“Nằm mơ? Nằm mơ gì?” Sầm An buông tập tài liệu trên tay xuống.
“Con luôn mơ về lần con hôn mê sáu năm về trước.”
Bộ dáng của Sầm Dao rất phiền não: “Ba, sau khi con hôn mê rốt cuộc đã xây ra chuyện gì? Tại sao con lại hôn mê lâu như vậy? Tại sao lúc con tỉnh lại toàn thân lại đau đớn như vậy?”