Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán.
Lần đầu tiên Phương Vân hiểu rõ ý nghĩa câu nói này.
Ngày xưa khi Phương Đại Thông còn sống, Chu Thiên Nhất này cực kỳ khúm núm với Phương Đại Thông, bộ dáng nguyện vì bang chủ xông pha khói lửa, cũng cực kỳ khách khí với vị thiếu bang chủ là hắn, thậm chí còn thường xuyên tặng đồ nịnh bợ.
Còn Trần Hổ là lão già ngoan cố mà phụ thân hắn chửi mắng luôn miệng.
Thế nhưng giờ mọi thứ đảo ngược, lão già không chịu chết mà phụ thân hắn chửi mảng lại dùng cả tính mạng cứu hẳn. Kẻ khúm núm với cha con hẳn là Chu Thiên Nhất lại đổi sắc mặt muốn giết hẳn, thay đổi này khiến Phương Vân không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy hết sức bí ai.
Còn trong trận chiến Trần Hổ vẫn luôn bảo hộ Phương Vân sau lưng, sau khi kịch chiến chém giết vài người mới dẫn Phương Vân giết khỏi vòng vây.
Mặc dù cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng thực lực Chu Thiên Nhất chỉ rất bình thường, hẳn đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không quá lâu.
Còn Trần Hổ lại là trưởng lão Cự Linh Bang, bối phận cao hơn Chu Thiên Nhất một bậc, số lượng võ công tiếp xúc được cũng càng nhiều, thân thể cũng chưa tới mức khí huyết suy bại. Cho nên sau trận chiến, Chu Thiên Nhất bị Trần Hổ đả thương, khiến Trần Hổ mang người phá vòng vây.
Ôm lồng ngực đang bị khí huyết đang sôi trào do trúng đòn, Chu Thiên Nhất lạnh lùng nói: “Không ngờ thực lực lão già này lại mạnh như vậy!”
Ngay lúc Chu Thiên Nhất định dẫn người đuổi theo, Thẩm Phi Ưng, Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh đột nhiên mang người xuất hiện.
Chu Thiên Nhất lập tức giật mình, vội vàng nói: “Tham kiến bang chủ, Đường đại nhân cùng Triệu đại nhân”
Lúc này trong lòng Chu Thiên Nhất cũng vô cùng nghĩ hoặc, mấy vị này vừa rồi đứng cách đây không xa, sao lại không xuất thủ?
Thẩm Phi Ưng phất tay nói: “Được rồi, tiếp theo không cần tới ngươi, ngươi có thể lui”
Nghe Thẩm Phi Ưng nói vậy, Chu Thiên Nhất dẫu trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đành nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh”
Chu Thiên Nhất đi sau, Thẩm Phi Ưng nói với Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh: “Hai vị, giờ chúng ta có nên đuổi sát một chút không? Ra khỏi Tế Thủy Quận vậy không còn là phạm vi thế lực của Cự Linh Bang của ta nữa, đến lúc đó e khó mà tìm được hai người này.”
Đường Nha lười biếng nói: "Yên tâm, đừng quên thân phận đại nhân nhà chúng ta ra sao, hẳn là đại đô đốc Trấn Võ Đường, là người của triều đình, có quyền điều động những người khác trong triều đình Bắc Yên phổi hợp.
Chỉ cần hai tên kia còn trong địa phận Bắc Yên, bọn chúng chạy không thoát đâu.
Dẫn rắn rời hang, giờ còn chưa thấy bóng dáng rắn đâu, không thể gấp quá được”
Lúc này bên phía Trần Hổ sau khi phá vây cũng bị thương nhẹ, may là không mấy nguy hiểm.
Nhưng cảm giác nguy cơ phía sau khiến Trần Hổ cực kỷ lo lắng, hẳn không hề dừng lại, trực tiếp dẫn Phương Vân tới Yến Đông Nhạc Bình Quận, đến thẳng Thẩm gia trang.
Thẩm gia trang cũng coi là thế lực có danh tiếng tương đối lớn trên đất Yến Đông, gia chủ Thẩm gia, Thẩm Trường Bình là người hiền lành phúc hậu, thực lực xuất chúng, có thể nói là có hy vọng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhất trong số những người chấp chưởng các thế lực nhỏ trên đất Yến Đông.
Mặc dù, có thành tông sư võ đạo mà không tích lũy đủ danh tiếng cũng không thể trở thành thế lực đứng đầu trong ca dao giang hồ, nhưng thế lực có tông sư võ đạo và thế lực không có tông sư võ đạo đã là hai giai cấp khác nhau.
Khi còn sống Phương Đại Thông từng có liên hệ với Thẩm Trường Bình, một số chuyện làm ăn của Thẩm gia cũng được vận chuyển qua con đường buôn bán của Cự Linh Bang, cho nên Trần Hổ tìm tới Thẩm gia trang đầu tiên.
Lúc này trong Thẩm gia trang, Thẩm Trường Bình mặc một bộ hoa phục, tướng mạo đoan chính, nghe Trần Hổ thuật lại mọi việc đồng thời nhìn bộ dáng đáng thương của Phương Vân. Tướng mạo hiền hòa đoan chính đần đàn trở nên cau có đây phẫn nộ.
“Quá đáng! Thật sự quá đáng! Tên Sở Hưu kia quá mức phách lối, Thẩm Phi Ưng là tên tiểu nhân vô sỉ vì quyền thế bán huynh đệ! Phương huynh chết thật oan uổng!"
Triệu Thừa Binh là người rất phúc hậu, trong lòng cũng có chút tỉnh thần trọng nghĩa.
Cho nên lúc này hẳn đang hết sức phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn và hành động vô sỉ của Thẩm Phi Ưng
- Trần Hổ thở dài bất đắc dĩ nói: “Tên Sở Hưu kia vốn là ma đầu hung danh ngập trời trên giang hồ, liên minh trừ ma không diệt được hắn, lại khiến hẳn giết ngược lại. Hôm nay bang chủ rơi xuống kết cục như vậy cũng do nhân quả ngày trước.
Nhưng Sở Hưu cấu kết với tên Thẩm Phi Ưng chiếm đoạt Cự Linh Bang của chúng ta, chuyện này không thể tha thứ. Lão phu liều chết mới dẫn được thiếu trang chủ ra ngoài, mong Thẩm trang chủ nể chút tình xưa, cứu chúng ta một mạng!"
Thẩm Trường Bình vung tay lên nói: “Yên tâm, đừng nói ta và Phương huynh là hảo hữu, cho dù là người xa lạ ta cũng không thể ngồi nhìn đám người Sở Hưu làm loạn không chút kiêng nể trong võ lâm Bắc Yên như vậy được.
Các ngươi tạm thời ở lại đây một thời gian, ta có chút giao tình với Hoàng Phủ Duy Minh của Hoàng Phủ thị. Đến lúc đó ta sẽ mời Hoàng Phủ thị tới chủ trì công đạo cho”
Thẩm Trường Bình cũng biết đối phó với loại ma đầu như Sở Hưu chỉ có mấy lời chính nghĩa cũng vô. dụng, cần có thực lực.
Thực lực hẳn chắc chắn không đủ, nhưng Hoàng Phủ thị thân là một trong Cửu Đại Thế Gia sẽ có.
Đợi sau khi đám người Trần Hổ đi khỏi, người của Thẩm gia vội vàng đứng đậy khuyên can: “Gia chủ, không thể lưu bọn họ lại được!
Đâu phải ngài không biết tiếng xấu của tên Sở Hưu.
Đối phương vốn là người trong Ma đạo, tâm địa độc ác, hôm nay còn cấu kết với triều đình làm việc xấu, thành lập Trấn Võ Đường, rõ ràng đang nhắm vào thế lực võ lâm Bắc Yên chúng ta.
Tình huống như hiện tại chúng ta trốn còn chẳng kịp, sao ngài còn rước phiền phức vào trong nhài”
Thẩm Trường Bình cau mày nói: “Sao các ngươi có thể nghĩ như vậy? Hôm nay Cự Linh Bang gặp gặp bất hạnh, ta mặc kệ, người khác mặc kệ, ai cũng ngồi yên không để ý đến,
Vậy đến lúc Thẩm gia ta gặp bất hạnh chẳng phải cũng vậy ư? Nếu võ lâm Chính đạo ta đều là những kẻ ham sống sợ chết, vậy còn gọi là võ lâm Chính đạo nỗi gì?”
Đám võ giả Thẩm gia đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
Gia chủ bọn họ cái gì cũng tốt, muốn thực lực có thực lực, lại là người hiền lành, xử lý sự vụ trong gia tộc công bằng. Duy chỉ có một điểm không tốt, đó là cố chấp.
Hắn cố chấp chuyện khác cũng được, nhưng trong thời điểm này còn cố chấp, vậy rất dễ đẩy cả Thẩm gia vào nguy cơ.
Mọi người còn đang định khuyên can, Thẩm Trường Bình đã trực tiếp vung tay lên nói: “Các ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết!
Nếu ta bỏ mặc chuyện này không chỉ có lỗi với Phương huynh mà còn có lỗi với lương tâm của ta!
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng la hét của đệ tử Thẩm gia. Tiếp đó cánh cửa lớn trực tiếp bị đánh bật, vài đệ tử Thẩm gia hộc máu bay ngược vào. Một loạt võ giả áo đen trực tiếp xâm nhập đại sảnh, chính là bọn Đường Nha.
Gương mặt Đường Nha mỉm cười, vỗ tay nói: “Thẩm trang chủ nói hay lầm! Ngươi rất hiểu chuyện!
Có điều ta cũng có một vấn đề muốn hỏi Thẩm trang chủ, rốt cuộc mạng quan trọng hay lương tâm quan trọng?”
Lần đầu tiên Phương Vân hiểu rõ ý nghĩa câu nói này.
Ngày xưa khi Phương Đại Thông còn sống, Chu Thiên Nhất này cực kỳ khúm núm với Phương Đại Thông, bộ dáng nguyện vì bang chủ xông pha khói lửa, cũng cực kỳ khách khí với vị thiếu bang chủ là hắn, thậm chí còn thường xuyên tặng đồ nịnh bợ.
Còn Trần Hổ là lão già ngoan cố mà phụ thân hắn chửi mắng luôn miệng.
Thế nhưng giờ mọi thứ đảo ngược, lão già không chịu chết mà phụ thân hắn chửi mảng lại dùng cả tính mạng cứu hẳn. Kẻ khúm núm với cha con hẳn là Chu Thiên Nhất lại đổi sắc mặt muốn giết hẳn, thay đổi này khiến Phương Vân không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy hết sức bí ai.
Còn trong trận chiến Trần Hổ vẫn luôn bảo hộ Phương Vân sau lưng, sau khi kịch chiến chém giết vài người mới dẫn Phương Vân giết khỏi vòng vây.
Mặc dù cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng thực lực Chu Thiên Nhất chỉ rất bình thường, hẳn đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không quá lâu.
Còn Trần Hổ lại là trưởng lão Cự Linh Bang, bối phận cao hơn Chu Thiên Nhất một bậc, số lượng võ công tiếp xúc được cũng càng nhiều, thân thể cũng chưa tới mức khí huyết suy bại. Cho nên sau trận chiến, Chu Thiên Nhất bị Trần Hổ đả thương, khiến Trần Hổ mang người phá vòng vây.
Ôm lồng ngực đang bị khí huyết đang sôi trào do trúng đòn, Chu Thiên Nhất lạnh lùng nói: “Không ngờ thực lực lão già này lại mạnh như vậy!”
Ngay lúc Chu Thiên Nhất định dẫn người đuổi theo, Thẩm Phi Ưng, Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh đột nhiên mang người xuất hiện.
Chu Thiên Nhất lập tức giật mình, vội vàng nói: “Tham kiến bang chủ, Đường đại nhân cùng Triệu đại nhân”
Lúc này trong lòng Chu Thiên Nhất cũng vô cùng nghĩ hoặc, mấy vị này vừa rồi đứng cách đây không xa, sao lại không xuất thủ?
Thẩm Phi Ưng phất tay nói: “Được rồi, tiếp theo không cần tới ngươi, ngươi có thể lui”
Nghe Thẩm Phi Ưng nói vậy, Chu Thiên Nhất dẫu trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đành nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh”
Chu Thiên Nhất đi sau, Thẩm Phi Ưng nói với Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh: “Hai vị, giờ chúng ta có nên đuổi sát một chút không? Ra khỏi Tế Thủy Quận vậy không còn là phạm vi thế lực của Cự Linh Bang của ta nữa, đến lúc đó e khó mà tìm được hai người này.”
Đường Nha lười biếng nói: "Yên tâm, đừng quên thân phận đại nhân nhà chúng ta ra sao, hẳn là đại đô đốc Trấn Võ Đường, là người của triều đình, có quyền điều động những người khác trong triều đình Bắc Yên phổi hợp.
Chỉ cần hai tên kia còn trong địa phận Bắc Yên, bọn chúng chạy không thoát đâu.
Dẫn rắn rời hang, giờ còn chưa thấy bóng dáng rắn đâu, không thể gấp quá được”
Lúc này bên phía Trần Hổ sau khi phá vây cũng bị thương nhẹ, may là không mấy nguy hiểm.
Nhưng cảm giác nguy cơ phía sau khiến Trần Hổ cực kỷ lo lắng, hẳn không hề dừng lại, trực tiếp dẫn Phương Vân tới Yến Đông Nhạc Bình Quận, đến thẳng Thẩm gia trang.
Thẩm gia trang cũng coi là thế lực có danh tiếng tương đối lớn trên đất Yến Đông, gia chủ Thẩm gia, Thẩm Trường Bình là người hiền lành phúc hậu, thực lực xuất chúng, có thể nói là có hy vọng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhất trong số những người chấp chưởng các thế lực nhỏ trên đất Yến Đông.
Mặc dù, có thành tông sư võ đạo mà không tích lũy đủ danh tiếng cũng không thể trở thành thế lực đứng đầu trong ca dao giang hồ, nhưng thế lực có tông sư võ đạo và thế lực không có tông sư võ đạo đã là hai giai cấp khác nhau.
Khi còn sống Phương Đại Thông từng có liên hệ với Thẩm Trường Bình, một số chuyện làm ăn của Thẩm gia cũng được vận chuyển qua con đường buôn bán của Cự Linh Bang, cho nên Trần Hổ tìm tới Thẩm gia trang đầu tiên.
Lúc này trong Thẩm gia trang, Thẩm Trường Bình mặc một bộ hoa phục, tướng mạo đoan chính, nghe Trần Hổ thuật lại mọi việc đồng thời nhìn bộ dáng đáng thương của Phương Vân. Tướng mạo hiền hòa đoan chính đần đàn trở nên cau có đây phẫn nộ.
“Quá đáng! Thật sự quá đáng! Tên Sở Hưu kia quá mức phách lối, Thẩm Phi Ưng là tên tiểu nhân vô sỉ vì quyền thế bán huynh đệ! Phương huynh chết thật oan uổng!"
Triệu Thừa Binh là người rất phúc hậu, trong lòng cũng có chút tỉnh thần trọng nghĩa.
Cho nên lúc này hẳn đang hết sức phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn và hành động vô sỉ của Thẩm Phi Ưng
- Trần Hổ thở dài bất đắc dĩ nói: “Tên Sở Hưu kia vốn là ma đầu hung danh ngập trời trên giang hồ, liên minh trừ ma không diệt được hắn, lại khiến hẳn giết ngược lại. Hôm nay bang chủ rơi xuống kết cục như vậy cũng do nhân quả ngày trước.
Nhưng Sở Hưu cấu kết với tên Thẩm Phi Ưng chiếm đoạt Cự Linh Bang của chúng ta, chuyện này không thể tha thứ. Lão phu liều chết mới dẫn được thiếu trang chủ ra ngoài, mong Thẩm trang chủ nể chút tình xưa, cứu chúng ta một mạng!"
Thẩm Trường Bình vung tay lên nói: “Yên tâm, đừng nói ta và Phương huynh là hảo hữu, cho dù là người xa lạ ta cũng không thể ngồi nhìn đám người Sở Hưu làm loạn không chút kiêng nể trong võ lâm Bắc Yên như vậy được.
Các ngươi tạm thời ở lại đây một thời gian, ta có chút giao tình với Hoàng Phủ Duy Minh của Hoàng Phủ thị. Đến lúc đó ta sẽ mời Hoàng Phủ thị tới chủ trì công đạo cho”
Thẩm Trường Bình cũng biết đối phó với loại ma đầu như Sở Hưu chỉ có mấy lời chính nghĩa cũng vô. dụng, cần có thực lực.
Thực lực hẳn chắc chắn không đủ, nhưng Hoàng Phủ thị thân là một trong Cửu Đại Thế Gia sẽ có.
Đợi sau khi đám người Trần Hổ đi khỏi, người của Thẩm gia vội vàng đứng đậy khuyên can: “Gia chủ, không thể lưu bọn họ lại được!
Đâu phải ngài không biết tiếng xấu của tên Sở Hưu.
Đối phương vốn là người trong Ma đạo, tâm địa độc ác, hôm nay còn cấu kết với triều đình làm việc xấu, thành lập Trấn Võ Đường, rõ ràng đang nhắm vào thế lực võ lâm Bắc Yên chúng ta.
Tình huống như hiện tại chúng ta trốn còn chẳng kịp, sao ngài còn rước phiền phức vào trong nhài”
Thẩm Trường Bình cau mày nói: “Sao các ngươi có thể nghĩ như vậy? Hôm nay Cự Linh Bang gặp gặp bất hạnh, ta mặc kệ, người khác mặc kệ, ai cũng ngồi yên không để ý đến,
Vậy đến lúc Thẩm gia ta gặp bất hạnh chẳng phải cũng vậy ư? Nếu võ lâm Chính đạo ta đều là những kẻ ham sống sợ chết, vậy còn gọi là võ lâm Chính đạo nỗi gì?”
Đám võ giả Thẩm gia đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
Gia chủ bọn họ cái gì cũng tốt, muốn thực lực có thực lực, lại là người hiền lành, xử lý sự vụ trong gia tộc công bằng. Duy chỉ có một điểm không tốt, đó là cố chấp.
Hắn cố chấp chuyện khác cũng được, nhưng trong thời điểm này còn cố chấp, vậy rất dễ đẩy cả Thẩm gia vào nguy cơ.
Mọi người còn đang định khuyên can, Thẩm Trường Bình đã trực tiếp vung tay lên nói: “Các ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết!
Nếu ta bỏ mặc chuyện này không chỉ có lỗi với Phương huynh mà còn có lỗi với lương tâm của ta!
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng la hét của đệ tử Thẩm gia. Tiếp đó cánh cửa lớn trực tiếp bị đánh bật, vài đệ tử Thẩm gia hộc máu bay ngược vào. Một loạt võ giả áo đen trực tiếp xâm nhập đại sảnh, chính là bọn Đường Nha.
Gương mặt Đường Nha mỉm cười, vỗ tay nói: “Thẩm trang chủ nói hay lầm! Ngươi rất hiểu chuyện!
Có điều ta cũng có một vấn đề muốn hỏi Thẩm trang chủ, rốt cuộc mạng quan trọng hay lương tâm quan trọng?”