Trong truyền thuyết thần binh Huyền Cơ Biến thời thượng cổ có thể hóa thành mười tám binh khí, vô cùng linh động.
Còn thanh Huyền Cơ này của thất thúc chỉ là phỏng chế, có ba loại hình thái, hộp sắt bình thường để tiện mang theo.
Chủ thể lại là mũi tên cùng cung, còn tới khi bị người ta áp sát cận chiến, cây cung có thể hóa thành đoản côn hay đoản thương.
Chỉ có điều xưa nay thất thúc chưa từng dùng tới hình thái cuối cùng, bởi vì trước nay hắn chưa từng bị ép tới đường cùng.
Thương mang quét ngang, thất thúc cố gắng ngăn cản ánh đao mang theo ma khí của Sở Hưu!
Thất thúc không nói dối, ngoại trừ cung tên ra hắn còn biết công phu khác, thương pháp chính là minh chứng.
Chỉ tiếc so là so với Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn kinh diễm của hắn, thương pháp này lại quá sức bình thường, thậm chí bình thường tới mức không nỡ nhìn.
Không có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, thực lực của thất thúc thậm chí không phát huy được tới chín thành, dưới A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, hắn bị ép cho. không ngừng lui lại phía sau.
Ma đao thôn thiên, từng đao liên tiếp của Sở Hưu chém ra, A Tỳ Ma Đao mang theo ba loại biến hóa ngưng tụ thành một thể, một tiếng nổ lớn vang lên, thất thúc bị đánh cho hộc máu bay ngược lại.
Thấy Sở Hưu lại cầm đao lao tới, thất thúc không nhịn được thầm mắng một tiếng quái vật.
Lúc trước mấy mũi tên của hắn đã làm Sở Hưu trọng thương, nội phủ đối phương đã bị thương tổn, không ngờ đến giờ phút này vẫn có thể bộc phát lực lượng như vậy, chẳng phải quái vật thì là gì?
Thật ra thất thúc vẫn coi thường Sở Hưu, có Lữ Long Cơ cùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp thương thế bản thân, nội phủ Sở Hưu cho dù có thụ thương nhưng thương thế lại không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Sở Hưu, vẫn còn sức chiến đấu.
Ngược lại thất thúc sau khi dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiên đã tiêu hao không ít cương khí nội lực, lại thêm thương pháp hết sức bình thường, khi giao thủ với Sở Hưu hoàn toàn bị y cáp chế, đã bị đánh hộc máu.
Thấy mình không thể ngăn cản, lại đoán chắc Hạ Hầu Vô Giang đã chạy ra khỏi Thông Thiên Tháp, khi Sở Hưu bộc phát ma khí chém đao tới, thanh đoản thương trong tay hắn lại đột nhiên biến hóa, từ một chia hai, dây cung lộ ra trực tiếp cắt qua cương khí cuốn lấy Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, hai đoạn thân thương lại bắt đầu phân giải, hóa thành vô số ám khí phủ kín trời đất bắn về phí Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật mặc dù không tiêu hao nội lực nhưng lại cực kỳ tiêu tốn tinh thần lực, cho nên Sở Hưu không thể liên tục duy trì trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Cho nên hành động lần này của thất thúc khiến Sở Hưu cũng phải bất ngờ. Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của thất thúc, không tính là biến hóa, chỉ có thể nói là từ bỏ binh khí của bản thân đặt cược một lần.
Dây cung quấn quanh Thiên Ma Vũ cùng với hàng loạt ám khí bản tới, khiến Sở Hưu buộc phải bỏ qua đao trong tay, nắm Độc Cô Ấn phòng ngự.
Trong lúc Sở Hưu ngăn cản ám khí, thất thúc bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra bên ngoài kho vũ khí.
Sở Hưu bước ra một bước, xuất phát sau mà tới trước, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đánh ra, quyền kình rơi xuống, sát ý đã cách không đánh vào sau lưng thất thúc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng.
Giữa đường lại hóa quyền thành chưởng, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, Tử Dương Ma Diễm tà dị nhập thể khiến thất thúc lại phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đẫm ma khí màu tím đen.
Có điều lúc này dục vọng cầu sinh của thất thúc quả thật rất mạnh, trúng một quyền một chưởng, hắn vẫn cưỡng ép nhận lấy sức mạnh đó, mượn thế nhảy ra khỏi kho vũ khí, biến mất trong làn sương.
Thất thúc chạy ra khỏi kho vũ khí, Sở Hưu không đuổi theo, vì đã không cần phải đuổi, nếu không có gì bất ngờ, thất thúc hẳn không sống được.
Lực bộc phát của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ có lẽ không đủ, nhưng sau đó uy năng của Tử Dương Ma Diễm như giòi bám trong xương, khiến người ta không cách nào coi nhẹ.
Nếu trong thời toàn thịnh thất thúc đương nhiên không sợ Tử Dương Ma Diễm này, nhưng giờ đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, sau lại bị y dùng Vong Ngã Sát Quyền đánh nát nội phủ, đã thành nỏ mạnh hết đà. Tử Dương Ma Diễm nhập thể lúc cuối đã là sát cơ trí mạng đối với thất thúc, trừ phi hắn có thể gặp được một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất trên đường, người kia lại chịu giúp hắn khu trục Tử Dương Ma Diễm, nếu không thất thúc chắc chắn phải chết.
Đương nhiên Sở Hưu không đuổi theo thất thúc để bảo đảm chắc chắn là do bản thân y tiêu hao cũng rất lớn.
Dù sao thực lực thất thúc đặt đó, nếu Sở Hưu không lâm trận đột nhiên lĩnh ngộ Thiên Tử Vọng Khí Thuật, e là hắn đã gặp nguy hiểm.
Cuối cùng mặc dù Sở Hưu thắng nhưng hắn lại tiêu hao không nhỏ, giặc cùng chớ đuổi, lợi ích trước mắt vẫn là quan trọng hơn cả.
Mà lúc này Sầm Phu Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thắng, thắng thất thúc thực lực hoàn toàn vượt qua y, khiến thất thúc thổ huyết trọng thương bỏ chạy. Cảnh tượng này có nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hưu cười lạnh với Sầm Phu Tử nói: “Sầm trưởng lão, trước đó ta đã nói rồi mà, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang là quyết định sai lầm, ngươi sẽ hối hận. Giờ ngươi cũng thấy kết quả rồi đấy, ta nói, là đúng. Còn lựa chọn của ngươi, là sai.”
Sở Hưu vẫy tay, cương khí bộc phát, Thiên Ma Vũ bị dây cung quấn quanh lúc trước bị hút về tay y, ma khí ngập trời, không nói hai lời trực tiếp chém về phía Sâm Phu Tử.
Sầm Phu Tử đang giao đấu với Lã Phụng Tiên, không nói hai lời, ánh sáng tử điện lóe lên, có điều không phải nghênh chiến Sở Hưu mà là đẩy lui trường kích của Lã Phụng Tiên rồi trực tiếp báo hiệu cho đệ tử, quay người bỏ trốn.
Sầm Phu Tử không hổ là lão hồ ly, công phu mượn gió bẻ măng cực kỳ mạnh mẽ, thấy không ổn lập tức bỏ chạy, vô cùng quả quyết.
Một mình Lã Phụng Tiên đã khiến hắn không cách nào chiến thăng, cực kỳ khó đối phó, giờ lại thêm Sở Hưu khiến hắn cũng phải hoảng sợ, rõ ràng là không thể nào đánh được, không trốn là chết.
Hơn nữa giờ Sầm Phu Tử cũng hết sức hối hận, hối hận vì sao mình không chọn đứng về phía Sở Hưu.
Đứng về phía Sở Hưu, mặc dù hắn không thể độc chiếm đồ trong Thông Thiên Tháp nhưng chí ít cũng cũng được chia một phần ba, đâu như hiện giờ, không kiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể ảo não bỏ trốn.
Có điều chuyện này nếu đặt trên người bất cứ ai, chín thành chín đều chọn liên thủ với Hạ Hầu thị, dù sao bên phía Hạ Hầu thị phần thắng mới là lớn nhất.
Nào ngờ thực lực Sở Hưu lại biến thái tới mức này, tới đường cùng rồi mà còn lật bàn được.
Thấy Sầm Phu Tử bỏ chạy, Lã Phụng Tiên đi tới hỏi Sở Hưu: “Có đuổi không?”
Vừa rồi Lã Phụng Tiên giao thủ với Sầm Phu Tử cũng hết sức bức bối, hắn chưa từng đấu với ai gian xảo như vậy.
Nếu thật sự giao chiến, hai bên giở hết thủ đoạn, Lã Phụng Tiên với Sầm Phu Tử ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Kết thúc
Còn thanh Huyền Cơ này của thất thúc chỉ là phỏng chế, có ba loại hình thái, hộp sắt bình thường để tiện mang theo.
Chủ thể lại là mũi tên cùng cung, còn tới khi bị người ta áp sát cận chiến, cây cung có thể hóa thành đoản côn hay đoản thương.
Chỉ có điều xưa nay thất thúc chưa từng dùng tới hình thái cuối cùng, bởi vì trước nay hắn chưa từng bị ép tới đường cùng.
Thương mang quét ngang, thất thúc cố gắng ngăn cản ánh đao mang theo ma khí của Sở Hưu!
Thất thúc không nói dối, ngoại trừ cung tên ra hắn còn biết công phu khác, thương pháp chính là minh chứng.
Chỉ tiếc so là so với Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn kinh diễm của hắn, thương pháp này lại quá sức bình thường, thậm chí bình thường tới mức không nỡ nhìn.
Không có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, thực lực của thất thúc thậm chí không phát huy được tới chín thành, dưới A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, hắn bị ép cho. không ngừng lui lại phía sau.
Ma đao thôn thiên, từng đao liên tiếp của Sở Hưu chém ra, A Tỳ Ma Đao mang theo ba loại biến hóa ngưng tụ thành một thể, một tiếng nổ lớn vang lên, thất thúc bị đánh cho hộc máu bay ngược lại.
Thấy Sở Hưu lại cầm đao lao tới, thất thúc không nhịn được thầm mắng một tiếng quái vật.
Lúc trước mấy mũi tên của hắn đã làm Sở Hưu trọng thương, nội phủ đối phương đã bị thương tổn, không ngờ đến giờ phút này vẫn có thể bộc phát lực lượng như vậy, chẳng phải quái vật thì là gì?
Thật ra thất thúc vẫn coi thường Sở Hưu, có Lữ Long Cơ cùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp thương thế bản thân, nội phủ Sở Hưu cho dù có thụ thương nhưng thương thế lại không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Sở Hưu, vẫn còn sức chiến đấu.
Ngược lại thất thúc sau khi dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiên đã tiêu hao không ít cương khí nội lực, lại thêm thương pháp hết sức bình thường, khi giao thủ với Sở Hưu hoàn toàn bị y cáp chế, đã bị đánh hộc máu.
Thấy mình không thể ngăn cản, lại đoán chắc Hạ Hầu Vô Giang đã chạy ra khỏi Thông Thiên Tháp, khi Sở Hưu bộc phát ma khí chém đao tới, thanh đoản thương trong tay hắn lại đột nhiên biến hóa, từ một chia hai, dây cung lộ ra trực tiếp cắt qua cương khí cuốn lấy Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, hai đoạn thân thương lại bắt đầu phân giải, hóa thành vô số ám khí phủ kín trời đất bắn về phí Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật mặc dù không tiêu hao nội lực nhưng lại cực kỳ tiêu tốn tinh thần lực, cho nên Sở Hưu không thể liên tục duy trì trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Cho nên hành động lần này của thất thúc khiến Sở Hưu cũng phải bất ngờ. Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của thất thúc, không tính là biến hóa, chỉ có thể nói là từ bỏ binh khí của bản thân đặt cược một lần.
Dây cung quấn quanh Thiên Ma Vũ cùng với hàng loạt ám khí bản tới, khiến Sở Hưu buộc phải bỏ qua đao trong tay, nắm Độc Cô Ấn phòng ngự.
Trong lúc Sở Hưu ngăn cản ám khí, thất thúc bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra bên ngoài kho vũ khí.
Sở Hưu bước ra một bước, xuất phát sau mà tới trước, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đánh ra, quyền kình rơi xuống, sát ý đã cách không đánh vào sau lưng thất thúc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng.
Giữa đường lại hóa quyền thành chưởng, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, Tử Dương Ma Diễm tà dị nhập thể khiến thất thúc lại phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đẫm ma khí màu tím đen.
Có điều lúc này dục vọng cầu sinh của thất thúc quả thật rất mạnh, trúng một quyền một chưởng, hắn vẫn cưỡng ép nhận lấy sức mạnh đó, mượn thế nhảy ra khỏi kho vũ khí, biến mất trong làn sương.
Thất thúc chạy ra khỏi kho vũ khí, Sở Hưu không đuổi theo, vì đã không cần phải đuổi, nếu không có gì bất ngờ, thất thúc hẳn không sống được.
Lực bộc phát của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ có lẽ không đủ, nhưng sau đó uy năng của Tử Dương Ma Diễm như giòi bám trong xương, khiến người ta không cách nào coi nhẹ.
Nếu trong thời toàn thịnh thất thúc đương nhiên không sợ Tử Dương Ma Diễm này, nhưng giờ đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, sau lại bị y dùng Vong Ngã Sát Quyền đánh nát nội phủ, đã thành nỏ mạnh hết đà. Tử Dương Ma Diễm nhập thể lúc cuối đã là sát cơ trí mạng đối với thất thúc, trừ phi hắn có thể gặp được một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất trên đường, người kia lại chịu giúp hắn khu trục Tử Dương Ma Diễm, nếu không thất thúc chắc chắn phải chết.
Đương nhiên Sở Hưu không đuổi theo thất thúc để bảo đảm chắc chắn là do bản thân y tiêu hao cũng rất lớn.
Dù sao thực lực thất thúc đặt đó, nếu Sở Hưu không lâm trận đột nhiên lĩnh ngộ Thiên Tử Vọng Khí Thuật, e là hắn đã gặp nguy hiểm.
Cuối cùng mặc dù Sở Hưu thắng nhưng hắn lại tiêu hao không nhỏ, giặc cùng chớ đuổi, lợi ích trước mắt vẫn là quan trọng hơn cả.
Mà lúc này Sầm Phu Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thắng, thắng thất thúc thực lực hoàn toàn vượt qua y, khiến thất thúc thổ huyết trọng thương bỏ chạy. Cảnh tượng này có nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hưu cười lạnh với Sầm Phu Tử nói: “Sầm trưởng lão, trước đó ta đã nói rồi mà, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang là quyết định sai lầm, ngươi sẽ hối hận. Giờ ngươi cũng thấy kết quả rồi đấy, ta nói, là đúng. Còn lựa chọn của ngươi, là sai.”
Sở Hưu vẫy tay, cương khí bộc phát, Thiên Ma Vũ bị dây cung quấn quanh lúc trước bị hút về tay y, ma khí ngập trời, không nói hai lời trực tiếp chém về phía Sâm Phu Tử.
Sầm Phu Tử đang giao đấu với Lã Phụng Tiên, không nói hai lời, ánh sáng tử điện lóe lên, có điều không phải nghênh chiến Sở Hưu mà là đẩy lui trường kích của Lã Phụng Tiên rồi trực tiếp báo hiệu cho đệ tử, quay người bỏ trốn.
Sầm Phu Tử không hổ là lão hồ ly, công phu mượn gió bẻ măng cực kỳ mạnh mẽ, thấy không ổn lập tức bỏ chạy, vô cùng quả quyết.
Một mình Lã Phụng Tiên đã khiến hắn không cách nào chiến thăng, cực kỳ khó đối phó, giờ lại thêm Sở Hưu khiến hắn cũng phải hoảng sợ, rõ ràng là không thể nào đánh được, không trốn là chết.
Hơn nữa giờ Sầm Phu Tử cũng hết sức hối hận, hối hận vì sao mình không chọn đứng về phía Sở Hưu.
Đứng về phía Sở Hưu, mặc dù hắn không thể độc chiếm đồ trong Thông Thiên Tháp nhưng chí ít cũng cũng được chia một phần ba, đâu như hiện giờ, không kiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể ảo não bỏ trốn.
Có điều chuyện này nếu đặt trên người bất cứ ai, chín thành chín đều chọn liên thủ với Hạ Hầu thị, dù sao bên phía Hạ Hầu thị phần thắng mới là lớn nhất.
Nào ngờ thực lực Sở Hưu lại biến thái tới mức này, tới đường cùng rồi mà còn lật bàn được.
Thấy Sầm Phu Tử bỏ chạy, Lã Phụng Tiên đi tới hỏi Sở Hưu: “Có đuổi không?”
Vừa rồi Lã Phụng Tiên giao thủ với Sầm Phu Tử cũng hết sức bức bối, hắn chưa từng đấu với ai gian xảo như vậy.
Nếu thật sự giao chiến, hai bên giở hết thủ đoạn, Lã Phụng Tiên với Sầm Phu Tử ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Kết thúc