«Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú» là môn môn võ công ma đạo cực kỳ tà dị được tạo thành từ bảy môn công pháp. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ này chính là hai bộ trong số đó.
Theo đồn đại ngày cuốn sách này thành công có dị tượng trời đổ mưa máu, trăm quỷ cùng khóc giáng lâm. Còn người viết ra Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú rốt cuộc là ai cũng là một bí ẩn. Thậm chí có người nghi ngờ bộ công pháp này vốn không phải do ‘người’ lưu lại!
Dù sao, bất luận thế nào Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú tuyệt đối xếp hàng đầu trong đông đảo công pháp ma đạo. Về phần nó xếp vào cửu chuyển thật ra cũng có phần không xác định. Bởi vì trong kịch bản gốc, không ai tập hợp được đầy đủ bộ công pháp này, cho nên cũng không ai biết bộ công pháp này rốt cuộc có uy năng mạnh đến nhường nào.
Có thể đạt tới cửu chuyển, cũng có thể đạt tới trên cửu chuyển, công pháp cấp bậc chí tôn.
Dù sao trên giang hồ từng xuất hiện mấy môn võ công trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, trong đó thấp nhất cũng được đánh giá là ngũ chuyển, cao nhất thậm chí lên tới bát chuyển.
Một bộ phận trong đó đã có uy năng lên tới bát chuyển, vậy bảy bộ hợp nhất có đạt tới cửu chuyển cũng là hợp tình hợp lý. Cho nên Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú được đánh giá là cửu chuyển.
Trước mắt, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ mà Sở Hưu cầm trong tay là công pháp ngũ chuyển, thuộc hạng yếu nhất trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Đây là một môn chưởng pháp, ngưng tụ lực lượng Tử Dương Ma Diễm trong tay, đánh vào cơ thể đối phương. Một khi Tử Dương Ma Diễm nhập thể, kẻ nhẹ thì phải chịu nỗi đau ma diễm thiêu đốt trái tim, sau khi đại thành một chưởng đánh ra có thể khiến khí huyết nội phủ đối thủ cháy thành tro bụi, khiến người ngoài không nhìn ra vết thương gì, chỉ có một dấu tay màu tím nhưng trên thực tế đã bị thiêu thành một tấm da người rỗng tuếch!
Có điều yêu cầu của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đối với tự thân rất cao, cho dù là Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ cấp bậc thấp nhất cũng phải tới Nội Cương cảnh mới có thể tu luyện nhập môn. Hiện giờ Sở Hưu chỉ có thể sử dụng chút da lông bên ngoài mà thôi, căn bản không phát huy được uy lực của Tử Dương Ma Diễm.
Về phần Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp lại là một môn bí pháp tu luyện tinh thần lực cùng nguyên thần, được đánh giá là lục chuyển.
Có điều tinh thần lực là thứ tương đối huyền ảo, nguyên thần cũng vậy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cần thời gian dài mới có thể tu luyện được, đồng thời tác dụng trong chiến đấu cũng không lớn, có thể tính là một môn kỳ công, sẽ hữu dụng trong các trường hợp đặc biệt.
Sở Hưu lại chuyển ánh mắt sang ngọc giản truyền công kia.
So với công pháp miêu tả bằng câu chữ, ngọc giản truyền công càng thêm đơn giản gọn lẹ. Chỉ trong nháy mắt đã giúp võ giả tiếp nhận mô tả về công pháp.
Đọc nội dung trong ngọc giản truyền công, sắc mặt Sở Hưu có điểm kỳ quái. Trong ngọc giản truyền công này là một bộ đao pháp. «A Tỳ Đạo Tam Đao»!
Vốn trong kịch bản gốc đao pháp này cũng từng xuất hiện, đây là một loại đao pháp rất tà môn, võ công ma đạo tiêu chuẩn nhưng ngay cả võ giả ma đạo cũng không mấy ai dám tu luyện! Lý do là bởi hiệu quả phản phệ của đao pháp này quá mạnh.
A Tỳ Đạo là tầng chót tà ác nhất trong địa ngục, còn xưng là Vô Gian Địa Ngục. Rơi vào A Tỳ Địa Ngục sẽ nhận nỗi khổ luân hồi vạn thế, vĩnh viễn không có ngày giải thoát.
Còn A Tỳ Đạo Tam Đao này lấy ý chính là A Tỳ Địa Ngục, ngưng tụ hận ý trên thế gian sinh ra một đao cực ác, vô cùng tà dị, sau khi tu luyện sẽ bị lực lượng sinh ra trong A Tỳ Địa Ngục này khống chế, biến thành con rối không có lý trí, triệt để chìm vào trong A Tỳ Địa Ngục. Lúc đó hoặc trở nên vô cùng điên cuồng bắt đầu giết chóc người vô tội, hoặc bị lực lượng bản thân hoàn toàn phản phệ mà chết.
Hơn nữa đánh giá về đẳng cấp của môn đao pháp này cũng rất thú vị, trên danh nghĩa là ngũ chuyển nhưng thực tế lại đạt tới lục chuyển, thậm chí cao cấp hơn.
A Tỳ Đạo Tam Đao bị xếp hạng giảm xuống như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Đã nhiều năm qua đi, cũng nhiều võ giả tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao, nhưng không ai chết yên lành, đây quả thật là đao pháp tự sát, hơn nữa cũng không ai luyện được đao pháp này tới cực hạn.
Thậm chí cuối cùng tiếng xấu của A Tỳ Đạo Tam Đao truyền xa, ngoại trừ những kẻ thật sự mang nợ máu, muốn đồng quy vu tận với kẻ địch, gần như không ai muốn tu luyện môn đao pháp này. Ngay cả những võ giả ma đạo ác danh vang dội cũng vậy. Đến mức sau này giang hồ đồn rằng bộ đao pháp này vốn lưu truyền từ A Tỳ Địa Ngục, là môn đao pháp bị nguyền rủa, luyện chỉ có chết. Cho nên dần dà người trên giang hồ không còn ai tu luyện đao pháp này nữa, không biết triệt để thất truyền hay ra sao.
Nghĩ tới đao pháp này, Sở Hưu lại đắn đo, rốt cuộc mình luyện hay không luyện đây?
A Tỳ Đạo Tam Đao đời sau mang đầy tiếng xấu, nhưng uy năng cũng chẳng thể nghi ngờ. Cho dù có nhiều khuyết điểm như vậy nhưng vẫn được xếp hạng là công pháp ngũ chuyển, nếu không luyện thì thật quá đáng tiếc.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Sở Hưu vẫn quyết định tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao này.
Không phải vì Sở Hưu tham lam lực lượng mà choáng váng đầu óc, mà vì y có nắm chắc nhất định khi tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao.
Trong kịch bản gốc kẻ tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao vốn không có ai quá mạnh. Nói cách khác những cường giả có công pháp bát chuyển cửu chuyển không ai lại đi tu luyện thứ hại người hại mình như vậy. Cho nên lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao chỉ thu hút những võ giả thực lực yếu ớt, tâm chí cũng không cứng cỏi.
Sở Hưu tự nhận tâm chí bản thân đủ cứng cỏi, đương nhiên đây không phải do y tự tin, lực lượng bản thân y bắt nguồn từ Lưu Ly Kim Ti Cổ, vừa rồi lại còn nhận được thêm Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp.
Lưu Ly Kim Ti Cổ vốn được đản sinh từ Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Đại Quang Minh Tự, trời sinh đã có lực lượng thanh tĩnh ngưng thần, còn có thể chống cự tâm ma. Đây là một trong những tác dụng vốn có của Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Có thể nói Lưu Ly Kim Ti Cổ trời sinh có tác dụng khắc chế A Tỳ Đạo Tam Đao.
Ngoại trừ Lưu Ly Kim Ti Cổ ra, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cũng có thể khắc chế nhất định A Tỳ Đạo Tam Đao.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chủ yếu tu luyện tinh thần lực bản thân, người có tinh thần lực cường đại đương nhiên sẽ không dễ bị lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao phản phệ ăn mòn. Có hai lớp bảo hiểm như vậy Sở Hưu mới có tự tin đi tu luyện loại ma đao hại mình hại người này.
Có điều trước mắt Sở Hưu cũng chẳng gấp gáp gì tu luyện hai môn công pháp này mà lựa chọn nhanh chóng rời khỏi Lâm Trung Quận, trực tiếp trốn vào Thương Mang Sơn.
Lâm Trung Quận không có núi hoang rừng rậm gì lớn, không cách nào né tránh lâu dài. Chỉ cần bên Tụ Nghĩa Trang phát lệnh truy nã Sở Hưu, vậy Sở Hưu dám cam đoan Lâm Trung Quận đã không còn đất dung thân cho mình. Cho nên Sở Hưu càng phải dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào trong Thương Mang Sơn né tránh.
Diện tích của toàn bộ Thương Mang Sơn còn lớn hơn so với Ngụy Quận, đừng nói Nhiếp Đông Lưu muốn tìm chính mình, cho dù cha Nhiếp Đông Lưu là Nhiếp Nhân Long điều toàn bộ người của Tụ Nghĩa Trang vào Thương Mang Sơn, vậy cũng chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
Có điều Sở Hưu không ngờ rằng tốc độ của Nhiếp Đông Lưu còn nhanh hơn y nhiều.
Nhiếp Đông Lưu căn bản không về Tụ Nghĩa Trang hạ lệnh, chỉ đơn giản dùng thanh danh bản thân hắn đã đủ khiến toàn bộ Lâm Trung Quận hành động, bắt đầu dốc toàn lực đuổi bắt Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên. Đương nhiên mục tiêu chủ yếu là Sở Hưu, y có vẻ thu hút thù hận hơn Lã Phụng Tiên.
Ngay khi phát giác không đúng, Sở Hưu lập tức cất bộ y phục võ sĩ màu đen của mình đi, đổi thành bộ áo vải thô màu xanh, đội mũ rộng vành, bôi đen gương mặt, đặt Hồng Tụ Đao trong hộp báu không gian, đổi thành một thanh trường kiếm. Lúc này mới bắt đầu thận trọng bỏ chạy vào trong Thương Mang Sơn.
Sở Hưu chưa từng tu luyện thuật dịch dung, đây đã là cách ổn thỏa nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Bằng không nếu giữa ban ngày lại che giấu mình rõ nghiêm ngặt, như vậy ngược lại càng khiến người ta chú ý. Giờ Sở Hưu giống hệt như những người giang hồ tầng chót, chỉ cần không phải người thân không ai nhận ra nổi.
Sau bảy ngày, mưa dầm liên miên, trong một trấn nhỏ ngoài Sơn Dương Phủ, Sở Hưu ngồi trong quán rượu, trước mặt bày biện chút đồ ăn. Y ăn không nhanh không chậm, như không thấy gấp gáp chút nào.
Bảy ngày này, thế lực võ lâm Lâm Trung Quận đuổi rất nhanh nhưng Sở Hưu y né tránh cũng chẳng chậm.
Thật ra nếu chỉ có thế lực võ lâm bản xứ Lâm Trung Quận còn dễ nói, dù sao tinh nhuệ của Tụ Nghĩa Trang còn chưa xuất thủ, Nhiếp Đông Lưu chỉ muốn một đòn giết chết, không muốn lãng phí thời gian vào việc tìm người.
Nhưng khiến người ta khó xử lý nhất lại chính là thế lực võ lâm bản xứ của người Lâm Trung Quận, không ngờ lại tới tìm đám buôn bán tình báo giang hồ Phong Mãn Lâu, thăm dò tin tức của y.
Chuyên nghiệp dù sao cũng là chuyên nghiệp, Sở Hưu không biết rốt cuộc bọn họ dùng thủ đoạn nào để tìm ra vị trí của mình, dù sao mấy ngày này Sở Hưu luôn thấy võ giả các thế lực lớn tại Lâm Trung Quận đi qua đi lại xung quanh, may mà đều không phát hiện ra y.
Quanh đi quẩn lại, Sở Hưu lại về Sơn Dương Phủ, có điều đây cũng là trạm sau cùng. Sau khi ăn uống no nê, Sở Hưu đi thêm vài ngày là vào được Thương Mang Sơn.
Thật ra ban đầu Sở Hưu không định nghỉ lại chỗ này, nhưng y đã ăn hết lương khô, giờ lại đang lúc bỏ trốn giữ mạng. Bốn phía đều là võ giả đại phái của Lâm Trung Quận, Sở Hưu phải giữ thể lực và tinh thần đều ở mức đỉnh phong, nếu không một khi bị người ta phát hiện ra, không khéo y còn chẳng có sức để liều một phen.