Kiều Liên Đông vẻ mặt phẫn nộ nhìn Sở Hưu cùng Phong Bất Bình, hắn thật sự không ngờ đám người này lại thực sự dám ra tay phế bỏ đệ tử của hắn.
Thật ra âm mưu đoạt y điển của Phong Bất Bình không phải ý tưởng của Chu Bách Dịch mà là chủ ý của hắn, Chu Bách Dịch cũng chẳng có lá gan đó.
Lúc trước hắn mang Chu Bách Dịch đến chữa bị còn hy vọng Phong Bất Bình nể mặt hắn, bớt chút tiền chữa bệnh, đồng thời không cần xếp hàng.
Nào ngờ Phong Bất Bình lại chẳng hề coi tông sư võ đạo là hắn ra gì, không chỉ không bớt một đồng tiền, ép mình phải giao cả Tử Kim Huyết Sâm luôn coi như trân bảo ra, lại phải xếp hàng một tháng mới chữa khỏi cho Chu Bách Dịch.
Kiều Liên Đông mặc dù là tông sư võ đạo nhưng lại không phải người rộng lượng, từ đó hắn bắt đầu ghi hận Phong Bất Bình.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người có danh tiếng trong giới giang hồ Tây Sở, trực tiếp cướp đoạt y điển của Phong Bất Bình thì quá mức mất giá.
Cho nên hắn mới để đồ đệ mình là Chu Bách Dịch ra tay ép Phong Bất Bình phải giao y điển ra. Nhưng hắn thật sự không ngờ đám người này lại chẳng hề để hắn vào mắt, cứ thế biến đệ tử hắn thành kẻ tàn tật.
Đối mặt với cảnh giới tông sư võ đạo, gương mặt Phong Bất Bình không có vẻ hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng tốt chút nào.
Y sư dù sao cũng chỉ là y sư, khi tông sư võ đạo tới cầu hăn, hắn là thần y. Khi có người muốn giết hắn, vậy hắn chẳng là cái gì.
Còn Lã Phụng Tiên lại xiết chặt Phương thiên họa kích trong tay, định bước tới ngăn cản.
Không phải hắn chưa từng đối mặt với tông sư võ đạo, ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát hắn cũng không lùi nửa bước.
Có điều ngay trước lúc Lã Phụng Tiên xuất thủ, Sở Hưu đã bước lên một bước, thản nhiên nói: “Kiều tiền bối, ngươi cũng là cường giả tông sư võ đạo thanh danh hiển hách ở Tây Sở, giờ lại bỏ mặc đệ tử cướp đoạt như vậy ư? Hay nên nói, kẻ ngấp nghé y điển của Phong thần y thật ra chính là ngươi?”
Kiều Liên Đông lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ta ra sao tự có ta quản giáo. Không tới phiên ngươi ra tay!
Sở Hưu, ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, nhưng nơi này là Tây Sở. Cho dù sau lưng ngươi là Quan Tư Vũ hôm nay ngươi phế bỏ đệ tử của ta, nếu ta mặc ngươi rời đi, vậy mặt mũi ta vứt đâu?
Hôm nay ngươi không giết đệ tử của ta, vậy ta cũng không giết ngươi. Ngươi biến đệ tử ta thành ra sao, ta sẽ biến ngươi thành như vậy. Ta muốn xem xem rốt cuộc thương thế nặng như vậy Phong Bất Bình có trị liệu được không!?”
Đối với võ giả tán tu như Kiều Liên Đông, hắn thật sự không sợ Quan Trung
Hình Đường.
Hắn là võ giả tán tu, không có nơi ở cố định. Cho dù đắc tội với Quan Trung Hình Đường thì đã sao? Quan Trung Hình Đường chỉ có mình Quan Tư Vũ có thể uy hiếp được hắn, chẳng lẽ Quan Tư Vũ còn có thể mặc kệ Quan Trung Hình Đường, truy sát hắn khắp giang hồ hay sao?
Hơn nữa Kiều Liên Đông là tông sư võ đạo Tây Sở, xuất thân tán tu, hiểu biết về bí mật trên giang hồ không nhiều. Quan Trung Hình Đường chỉ cúi đầu kín tiếng nhưng hắn lại thật sự cho rằng thực lực Quan Trung Hình Đường không mạnh, thực lực Quan Tư Vũ cũng chẳng đến đâu.
Sở Hưu híp mắt nói: “Tốt, tại hạ cũng muốn lãnh giáo thực lực Kiều tiền bối. Đâu phải ta chưa từng giao thủ với tông sư võ đạo!”
Nghe xong lời này mọi người xung quanh lập tức xôn xao, Sở Hưu thật sự dám ra tay, hắn tưởng mình là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc?
Người trên giang hồ đều đồn đại năm vị tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có thực lực so được với tông sư võ đạo, nhưng thực chất đây chỉ là tin đồn.
Người thật sự có chiến tích giao thủ với tông sư võ đạo trước mặt mọi người chỉ có Trương Thừa Trinh.
Giờ Sở Hưu chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã dám khiêu chiến tông sư võ đạo nổi danh đã lâu như Kiều Liên Đông, thật sự chẳng biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt Kiều Liên Đông cũng lóe lên vẻ tức giận. Hắn thành danh đã lâu nhưng chưa từng có ai to gan nhìn hắn như vậy
Ngay lúc Kiều Liên Đông vừa nâng thanh Miêu Đao. đỏ máu trong tay lên, Sở Hưu đã hành động. Có điều hành động không phải người của hắn mà là thần của hắn.
Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tinh thần lực của y cũng cất cao tới đỉnh phong.
Dưới sự gia trì mạnh mẽ của tỉnh thần lực, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Giờ khắc này toàn bộ thân hình Sở Hưu như hòa thành một thể cùng thiên địa, ánh mắt hắn khiến người ta thật sự không cách nào nhìn thẳng vào. Thậm chí những người ngoài nhìn vào Sở Hưu còn cảm giác quỷ dị như bị lột sạch.
Kiều Liên Đông đứng mũi chịu sào càng như vậy, hắn thật sự không hiểu biến hóa hiện tại trên người Sở Hưu là sao. Nhưng hắn có một loại cảm giác, toàn bộ thiên địa trong khu vực này đều nằm trong sự khống chế của Sở Hưu.
Tông sư võ đạo chỉ là cách gọi của người ngoài, thật ra cảnh giới tông sư võ đạo phải gọi là Võ Đạo Chân Đan. Dẫn phát lực lượng thiên địa luyện hóa thành Võ Đạo Chân Đan ở đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Một viên Kim Đan nằm trong bụng, mệnh ta từ đây không do trời. Võ Đạo Chân Đan được Đạo môn gọi là Nội đan, Phật môn gọi là Xá Lợi Tử. Chỉ có những cao thủ Phật tông cấp bậc tông sư võ đạo lúc lâm chung mới có thể ngưng tụ lực lượng toàn thân vào Võ Đạo Chân Đan, hóa thành Xá Lợi Tử.
Cho nên trong đẳng cấp võ đạo chỉ khi tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan mới có thể dựa vào Võ Đạo Chân Đan mượn dùng lực lượng thiên địa. Một đòn tùy ý cũng có uy lực khiến phong vân biến sắc. Nói đơn giản hơn thì so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tông sư cảnh giới Võ Đạo Chân Đan càng gần gũi với thiên địa hơn!
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, cảm giác quỷ dị đó khiến Kiều Liên Đông cảm thấy mình mới là Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu mới là tông sư võ đạo, tất cả đều bị đối phương khống chế. Cảm giác này hết sức khó chịu.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, giơ thanh đao. trong tay lên, nhưng Sở Hưu lại bước ra một bước. Chỉ một bước nhìn như rất đơn giản vậy thôi nhưng lại khóa chặt khí cơ trên người Kiều Liên Đông lại, cứ như tất cả mọi hành động kế tiếp của hắn đều đã bị nhìn thấu.
Kiều Liên Đông lại thay đổi động tác, Sở Hưu theo đó bước ra một bước, kết quả vẫn y hệt lúc trước.
Hai lần liên tiếp này đã khiến ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu phát sinh chút thay đổi.
Không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi có thể dùng xuất thân dân dã đứng hạng năm Long Hổ Bảng, chẳng lẽ Sở Hưu này thật sự đối đầu được với tông sư võ đạo?
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể xưng là thần dị của Sở Hưu, Kiều Liên Đông không nhịn nổi nảy sinh ý thoái lui.
Ngày trước Kiều Liên Đông thành danh thật ra không phải vì võ công của hắn mà do hắn đã từng tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo cho đệ tử, hơn nữa còn thành công xuống núi. Chuyện này mới khiến danh tiếng hắn được mọi người trên giang hồ biết đến, đồng thời nói Kiều Liên Đông hắn kiên cường, dám vì đệ tử lên tân Thiên Sư Phủ.
Thật ra âm mưu đoạt y điển của Phong Bất Bình không phải ý tưởng của Chu Bách Dịch mà là chủ ý của hắn, Chu Bách Dịch cũng chẳng có lá gan đó.
Lúc trước hắn mang Chu Bách Dịch đến chữa bị còn hy vọng Phong Bất Bình nể mặt hắn, bớt chút tiền chữa bệnh, đồng thời không cần xếp hàng.
Nào ngờ Phong Bất Bình lại chẳng hề coi tông sư võ đạo là hắn ra gì, không chỉ không bớt một đồng tiền, ép mình phải giao cả Tử Kim Huyết Sâm luôn coi như trân bảo ra, lại phải xếp hàng một tháng mới chữa khỏi cho Chu Bách Dịch.
Kiều Liên Đông mặc dù là tông sư võ đạo nhưng lại không phải người rộng lượng, từ đó hắn bắt đầu ghi hận Phong Bất Bình.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người có danh tiếng trong giới giang hồ Tây Sở, trực tiếp cướp đoạt y điển của Phong Bất Bình thì quá mức mất giá.
Cho nên hắn mới để đồ đệ mình là Chu Bách Dịch ra tay ép Phong Bất Bình phải giao y điển ra. Nhưng hắn thật sự không ngờ đám người này lại chẳng hề để hắn vào mắt, cứ thế biến đệ tử hắn thành kẻ tàn tật.
Đối mặt với cảnh giới tông sư võ đạo, gương mặt Phong Bất Bình không có vẻ hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng tốt chút nào.
Y sư dù sao cũng chỉ là y sư, khi tông sư võ đạo tới cầu hăn, hắn là thần y. Khi có người muốn giết hắn, vậy hắn chẳng là cái gì.
Còn Lã Phụng Tiên lại xiết chặt Phương thiên họa kích trong tay, định bước tới ngăn cản.
Không phải hắn chưa từng đối mặt với tông sư võ đạo, ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát hắn cũng không lùi nửa bước.
Có điều ngay trước lúc Lã Phụng Tiên xuất thủ, Sở Hưu đã bước lên một bước, thản nhiên nói: “Kiều tiền bối, ngươi cũng là cường giả tông sư võ đạo thanh danh hiển hách ở Tây Sở, giờ lại bỏ mặc đệ tử cướp đoạt như vậy ư? Hay nên nói, kẻ ngấp nghé y điển của Phong thần y thật ra chính là ngươi?”
Kiều Liên Đông lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ta ra sao tự có ta quản giáo. Không tới phiên ngươi ra tay!
Sở Hưu, ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, nhưng nơi này là Tây Sở. Cho dù sau lưng ngươi là Quan Tư Vũ hôm nay ngươi phế bỏ đệ tử của ta, nếu ta mặc ngươi rời đi, vậy mặt mũi ta vứt đâu?
Hôm nay ngươi không giết đệ tử của ta, vậy ta cũng không giết ngươi. Ngươi biến đệ tử ta thành ra sao, ta sẽ biến ngươi thành như vậy. Ta muốn xem xem rốt cuộc thương thế nặng như vậy Phong Bất Bình có trị liệu được không!?”
Đối với võ giả tán tu như Kiều Liên Đông, hắn thật sự không sợ Quan Trung
Hình Đường.
Hắn là võ giả tán tu, không có nơi ở cố định. Cho dù đắc tội với Quan Trung Hình Đường thì đã sao? Quan Trung Hình Đường chỉ có mình Quan Tư Vũ có thể uy hiếp được hắn, chẳng lẽ Quan Tư Vũ còn có thể mặc kệ Quan Trung Hình Đường, truy sát hắn khắp giang hồ hay sao?
Hơn nữa Kiều Liên Đông là tông sư võ đạo Tây Sở, xuất thân tán tu, hiểu biết về bí mật trên giang hồ không nhiều. Quan Trung Hình Đường chỉ cúi đầu kín tiếng nhưng hắn lại thật sự cho rằng thực lực Quan Trung Hình Đường không mạnh, thực lực Quan Tư Vũ cũng chẳng đến đâu.
Sở Hưu híp mắt nói: “Tốt, tại hạ cũng muốn lãnh giáo thực lực Kiều tiền bối. Đâu phải ta chưa từng giao thủ với tông sư võ đạo!”
Nghe xong lời này mọi người xung quanh lập tức xôn xao, Sở Hưu thật sự dám ra tay, hắn tưởng mình là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc?
Người trên giang hồ đều đồn đại năm vị tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có thực lực so được với tông sư võ đạo, nhưng thực chất đây chỉ là tin đồn.
Người thật sự có chiến tích giao thủ với tông sư võ đạo trước mặt mọi người chỉ có Trương Thừa Trinh.
Giờ Sở Hưu chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã dám khiêu chiến tông sư võ đạo nổi danh đã lâu như Kiều Liên Đông, thật sự chẳng biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt Kiều Liên Đông cũng lóe lên vẻ tức giận. Hắn thành danh đã lâu nhưng chưa từng có ai to gan nhìn hắn như vậy
Ngay lúc Kiều Liên Đông vừa nâng thanh Miêu Đao. đỏ máu trong tay lên, Sở Hưu đã hành động. Có điều hành động không phải người của hắn mà là thần của hắn.
Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tinh thần lực của y cũng cất cao tới đỉnh phong.
Dưới sự gia trì mạnh mẽ của tỉnh thần lực, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Giờ khắc này toàn bộ thân hình Sở Hưu như hòa thành một thể cùng thiên địa, ánh mắt hắn khiến người ta thật sự không cách nào nhìn thẳng vào. Thậm chí những người ngoài nhìn vào Sở Hưu còn cảm giác quỷ dị như bị lột sạch.
Kiều Liên Đông đứng mũi chịu sào càng như vậy, hắn thật sự không hiểu biến hóa hiện tại trên người Sở Hưu là sao. Nhưng hắn có một loại cảm giác, toàn bộ thiên địa trong khu vực này đều nằm trong sự khống chế của Sở Hưu.
Tông sư võ đạo chỉ là cách gọi của người ngoài, thật ra cảnh giới tông sư võ đạo phải gọi là Võ Đạo Chân Đan. Dẫn phát lực lượng thiên địa luyện hóa thành Võ Đạo Chân Đan ở đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Một viên Kim Đan nằm trong bụng, mệnh ta từ đây không do trời. Võ Đạo Chân Đan được Đạo môn gọi là Nội đan, Phật môn gọi là Xá Lợi Tử. Chỉ có những cao thủ Phật tông cấp bậc tông sư võ đạo lúc lâm chung mới có thể ngưng tụ lực lượng toàn thân vào Võ Đạo Chân Đan, hóa thành Xá Lợi Tử.
Cho nên trong đẳng cấp võ đạo chỉ khi tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan mới có thể dựa vào Võ Đạo Chân Đan mượn dùng lực lượng thiên địa. Một đòn tùy ý cũng có uy lực khiến phong vân biến sắc. Nói đơn giản hơn thì so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tông sư cảnh giới Võ Đạo Chân Đan càng gần gũi với thiên địa hơn!
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, cảm giác quỷ dị đó khiến Kiều Liên Đông cảm thấy mình mới là Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu mới là tông sư võ đạo, tất cả đều bị đối phương khống chế. Cảm giác này hết sức khó chịu.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, giơ thanh đao. trong tay lên, nhưng Sở Hưu lại bước ra một bước. Chỉ một bước nhìn như rất đơn giản vậy thôi nhưng lại khóa chặt khí cơ trên người Kiều Liên Đông lại, cứ như tất cả mọi hành động kế tiếp của hắn đều đã bị nhìn thấu.
Kiều Liên Đông lại thay đổi động tác, Sở Hưu theo đó bước ra một bước, kết quả vẫn y hệt lúc trước.
Hai lần liên tiếp này đã khiến ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu phát sinh chút thay đổi.
Không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi có thể dùng xuất thân dân dã đứng hạng năm Long Hổ Bảng, chẳng lẽ Sở Hưu này thật sự đối đầu được với tông sư võ đạo?
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể xưng là thần dị của Sở Hưu, Kiều Liên Đông không nhịn nổi nảy sinh ý thoái lui.
Ngày trước Kiều Liên Đông thành danh thật ra không phải vì võ công của hắn mà do hắn đã từng tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo cho đệ tử, hơn nữa còn thành công xuống núi. Chuyện này mới khiến danh tiếng hắn được mọi người trên giang hồ biết đến, đồng thời nói Kiều Liên Đông hắn kiên cường, dám vì đệ tử lên tân Thiên Sư Phủ.