Trong Ngự Khí Ngũ Trọng được chia ra thành ba cấp độ, trong đó Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một cấp, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một cấp, tới cuối cùng mình cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là một cấp.
Một cảnh giới đứng riêng một cấp đã đủ chứng minh thực lực của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Một kiếm của Phong Vô Lãnh đơn giản tới cực điểm, một kiếm lóe lên hàn mang đơn giản tự nhiên, cứ như tất cả làn gió lưu chuyển xung quanh đều né tránh hắn, gia tốc cho một kiếm này.
Có người nói Việt Nữ Kiếm Pháp của Việt Nữ Cung không phải là sáng tạo ra mà là thiên bẩm, chuyện này bị tất cả mọi người coi là lời đồn đại nực cười.
Nhưng giờ Sở Hưu đứng mũi chịu sào đối đầu với Việt Nữ Kiếm Điển, hắn lại biết, e rằng đây không phải là chuyện cười!
Sở Hưu tay nắm Trí Quyền Ấn, cương khí tỏa ra buông lưới thiên địa!
Một kiếm của Phong Vô Lãnh như đâm vào đầm nước, ngưng trệ không tiến tới, có điều lúc này cổ tay hắn lại nhẹ nhàng rung động thanh kiếm rung rung tỏa ra tầng tầng gợn sóng kiếm khí, như giọt mưa rơi vào hồ nước tạo thành từng gợn sóng, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng hoàn toàn nghiền nát lĩnh vực cương khí mà Trí Quyền Ấn của Sở Hưu bố trí!
Mặc dù Trí Quyền Ấn không thể chặn kiếm thế của Phong Vô Lãnh, nhưng Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã chém ra, đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao kèm theo ma khí vô biên của địa ngục, ầm ầm bộc phát, va chạm cùng kiếm thế của Phong Vô Lãnh làm bộc phát ra uy năng kinh người.
Bên này Sở Hưu huyết khí ngập trời, ma diễm thao thiên, uy thế vô cùng cường đại, thậm chí võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên căn bản không cách nào sánh nổi y.
Lại nhìn sang bên khác Phong Vô Lãnh đâm ra một kiếm hời hợt thản nhiên, thậm chí ngay kiếm khí cũng không hề cường đại. Đao kiếm nhìn như chênh lệch rất xa va chạm vào nhau, mặt đất dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng mảnh, thân hình cũng không nhịn được buộc phải thối lui, A Tỳ Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương cùng vỡ vụn dưới chân, ngược lại Phong Vô Lãnh thân thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ sau một chiêu, cao thấp lập tức phân rõ, đối mặt với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu toàn lực xuất thủ cũng phải rơi xuống hạ phong!
Nhìn Phong Vô Lãnh, ánh mắt Sở Hưu đã lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn chưa gặp nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, trong đó mạnh nhất hẳn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông cùng Thiên Tội đà chủ của Thanh Long Hội.
Thời gian Phong Vô Lãnh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hẳn không bằng hai người này cho nên thực lực cũng không mạnh bằng bọn họ, thế nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, chí ít cũng mạnh hơn môn khách Hàn Đông Nhạc của An Nhạc Vương chết dưới tay Lục tiên sinh.
Đặc biệt là Việt Nữ Kiếm Điển của đối phương, quả thật rất khó giải quyết, kiếm thế tự nhiên chất phác, lực lượng nhìn như bình thường nhưng lúc xuất thủ lại bao dung thiên địa, về mặt lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
“Dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã ngăn được kiếm của ta, ngươi rất mạnh, đáng tiếc.”
Phong Vô Lãnh không nói hắn tiếc cái gì, nhưng mọi người ở đây đều biết, đáng tiếc hôm nay Sở Hưu vẫn phải chết tại đây.
Lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch không chỉ đơn giản là hai cảnh giới.
Lâm Nam Nghiệp trốn một bên lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nhủ may mà mình còn sống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng mắng thầm Hạ Hầu Vô Giang, rõ ràng có đại sát khí là Phong Vô Lãnh, sao còn bảo bọn họ tới?
Dù sao Phong Vô Lãnh cũng bị Việt Nữ Cung truy sát thời gian dài như vậy, giờ giết Sở Hưu, bị Quan Trung Hình Đường truy sát cũng chẳng có gì lớn.
Lâm Nam Nghiệp lại không biết từ đầu Hạ Hầu Vô Giang chỉ có ý định lợi dụng bọn họ, việc mà người ngoài làm được sao phải bắt người mình làm?
Lúc này giữa trận, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh liên tiếp đâm ra, mỗi thức đều vô cùng đơn giản, thậm chí theo người ngoài thấy chỉ là những nhát đâm vô cùng đơn giản, không có biến hóa phức tạp gì, cũng không có cương khí bộc phát, quả thật chẳng khác gì trò đùa, thế cũng gọi là kiếm pháp?
Nhưng chính loại kiếm pháp như trò đùa này mỗi chiêu mỗi thức đều bao dung thiên địa, uyển chuyển tự nhiên, lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
Lại một kiếm đâm ra, Việt Nữ Kiếm mỏng mảnh nặng như ngàn quân, kiếm thế như linh dương đâm sừng, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu chém ra, nhưng Huyết Luyện Thần Cương cường đại dung hợp cùng ma khí cũng không ngăn được kiếm này, liên tục bị đánh lui hơn mười bước, tay cầm đao đã chảy ra máu tươi.
“Đã kết thúc!’
Giọng nói của Phong Vô Lãnh vang lên lạnh lùng, thân hình của hắn như ẩn vào thiên địa này, mỗi kiếm đâm ra thân dung thiên địa, xung quanh gió nổi lên, mưa rơi xuống, tất cả đều ngưng tụ thành kiếm ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Việt Nữ Kiếm là thiên bẩm, kiếm thế tự nhiên hình thành, không có chiêu thức cố định, có thể tạo được uy năng lớn cỡ nào hoàn toàn do ngươi lý giải về kiếm sâu đến mức nào, ngươi lý giải về thiên địa này sâu đến đâu.
Ngày trước Việt Nữ cầm một cây gậy trúc là có thể đánh bại toàn bộ cao thủ trong thiên hạ, cây trúc trong tay nàng là kiếm, mây gió đất trời trong tay nàng cũng là kiếm.
Các đời đệ tử của Việt Nữ Cung không đạt tới trình độ đó, Phong Vô Lãnh đương nhiên không đạt đến mức độ này, nhưng tạm thời khiến khiến kiếm của mình dung hợp cùng thiên địa này, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng tụ thành sức mạnh, loại lĩnh ngộ này cho dù trong Việt Nữ Cung cũng là hiếm thấy.
Trong mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sát khí nồng đậm, một luồng sương máu ngưng tụ quanh người, thiêu đốt khí huyết toàn thân, lực lượng khí huyết này ngưng tụ sát khí toàn thân, Sở Hưu lập tức đấm ra một quyền, sát ý ngập trời, vô ngã vô thiên!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một quyền này ngưng tụ tạo thành lực lượng thậm chí còn mạnh hơn một quyền đánh chết Diêu Nhạc Sơn vài lần, bỏ đi mọi chấp niệm, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh chân chính, một quyền này đánh ra có uy năng khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi.
Không để ý tới sinh tử, trong đầu chỉ có giết chóc, đó mới là Vong Ngã Sát Quyền chân chính!
Quyền ý cường đại phá tan thiên địa, nếu nói một kiếm của Phong Vô Lãnh mượn dùng uy lực của thiên địa, vậy một quyền của Sở Hưu là dùng lực lượng sát ý phá tan thiên địa.
Hai bên va chạm, cương khí phá tan, cuồng phong tỏa ra không ngừng, ngay cả những giọt mưa xung quanh cũng bốc hơi giữa kình khí giao chiến của Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh.
Nắm đấm cùng lưỡi kiếm giao nhau, một tia máu tươi chảy ra, cánh tay phải của Sở Hưu bị cương khí xé nát, vết kiếm kéo dài từ nắm đấm của y lên tới bờ vai. Thân hình Sở Hưu cũng lướt sát qua vai Phong Vô Lãnh tới sau lưng hắn hơn mười trượng, máu tươi chảy ra trên cánh tay, sát cơ trong mắt tiêu tan, gương mặt tái nhợt tới kinh người.
Đây có thể nói là lần Sở Hưu thụ thương nặng nhất, cả cánh tay y thiếu chút nữa bị một kiếm của Phong Vô Lãnh phế bỏ.
Còn bên kia ánh mắt Phong Vô Lãnh lại lộ vẻ kinh hãi, hắn sờ lên ngực, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Một quyền của Sở Hưu thật ra bị kiếm của hắn triệt tiêu, nhưng có một thứ lại không cách nào tiêu tan, đó là sát ý do Sở Hưu ngưng tụ!
Sát ý vô cùng thuần khiết nhập thể, lạnh lẽo như lưỡi đao, cắt sâu vào trong cơ thể, có điều hắn cũng không gấp, chỉ dựa vào sát ý không giết được người.
Những người xung quanh trợn tròn hai mắt, nhìn Sở Hưu như nhìn quái vật.
Mặc dù lần giao thủ vừa rồi là Sở Hưu bại, hắn bị Phong Vô Lãnh xuất kiếm đánh trọng thương, cánh tay cũng thiếu chút nữa phế bỏ.
Nhưng Phong Vô Lãnh cũng bị Sở Hưu làm cho thụ thương.
Phải biết đây là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng lại thụ thương khi giao thủ với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh như Sở Hưu, chuyện này là thế nào? Có lẽ trên giang hồ có, nhưng chí ít mọi người ở đây chưa ai từng nghe nói.
Phong Vô Lãnh lau máu tươi bên khóe miệng, nâng kiếm lên, vừa định xuất thủ nhưng ánh mắt lại lập tức bừng lên sát cơ điên cuồng, không còn vẻ lạnh nhạt trước kia nữa, phẫn nộ quát lớn với Sở Hưu: “Ngươi đáng chết!”
Chuôi Việt Nữ Kiếm của hắn đột nhiên xuất hiện một vết rạn, từ mũi kiếm kéo dài tới chuôi kiếm.
Một đòn liều mạng thiêu đốt tinh huyết của Sở Hưu mặc dù không giết được đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cũng chẳng dễ ngăn cản.
Sát ý như lưỡi đao, chuôi Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh mặc dù là bảo binh ngũ chuyển nhưng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại trực tiếp như vậy, cho nên đã bị tổn thương.
Trước đó thái độ của Phong Vô Lãnh với Sở Hưu rất lạnh nhạt, bởi vì hắn không có thù hận gì với Sở Hưu, giết Sở Hưu chẳng qua là vì nhiệm vụ. Hắn là kiếm trong tay Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Vô Giang bảo hộ cho hắn nhiều năm như vậy, muốn giết ai thì hắn giết người đó là được.
Nhưng giờ thanh kiếm mà người yêu năm xưa lưu lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm niệm của hắn đã bị thế quyền của Sở Hưu đánh cho rạn nứt. Chuyện này khiến Phong Vô Lãnh vô cùng tức giận, cũng dâng lên ‘sát cơ’ đối với Sở Hưu!
Kiếm quang lưu chuyển, kiếm thế vốn bình thản lại dường như tỏa ra sát cơ dữ tợn, theo kiếm thế của Phong Vô Lãnh đâm ra, mưa gió xung quanh theo đó ngưng trệ, theo kiếm phong tản sang hai bên, như mở đường cho kiếm này của Phong Vô Lãnh.
Trong cơn thịnh nộ, Phong Vô Lãnh toàn lực xuất thủ, uy thế thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi vài lần. Chẳng qua lúc này Sở Hưu lại như đột nhiên cảm ngộ được điều gì, một bước đạp ra, khí tức xung quanh trở nên vô cùng huyền ảo, giọt mưa xung quanh rơi xuống, làn gió lay động, tất cả đều như mang theo một quy luật nào đó, dùng trạng thái trực tiếp nhất xuất hiện trước mắt Sở Hưu!
Những người đứng quanh quan sát đột nhiên phát hiện trạng thái lúc này của Sở Hưu vô cùng kỳ quái, y như dung hợp cùng thiên địa này, nhưng lại như một người đứng xem, quan sát quỹ tích vận hành của thiên địa, cảm giác như ẩn như hiện như gần như xa khiến người chứng kiến vô cùng đè nén, có ít người thậm chí nhìn một lúc cảm thấy rất không thoải mái.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Không biết là đột nhiên đốn ngộ hay dưới áp lực cường đại của sinh tử, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vốn tìm hiểu mãi mà không nhập môn không ngờ lại trực tiếp đột phá. Mặc dù chỉ nhập môn nhưng đã có thể tạm thời sử dụng.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, quanh người Phong Vô Lãnh như mang theo từng sợi tơ, những sợi tơ này vặn vẹo, là quỹ tích mà Phong Vô Lãnh định xuất thủ, quan thiên vọng khí, chỉ cần nắm được sơ hở trong đó, Sở Hưu còn có cơ hội!
Một cảnh giới đứng riêng một cấp đã đủ chứng minh thực lực của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Một kiếm của Phong Vô Lãnh đơn giản tới cực điểm, một kiếm lóe lên hàn mang đơn giản tự nhiên, cứ như tất cả làn gió lưu chuyển xung quanh đều né tránh hắn, gia tốc cho một kiếm này.
Có người nói Việt Nữ Kiếm Pháp của Việt Nữ Cung không phải là sáng tạo ra mà là thiên bẩm, chuyện này bị tất cả mọi người coi là lời đồn đại nực cười.
Nhưng giờ Sở Hưu đứng mũi chịu sào đối đầu với Việt Nữ Kiếm Điển, hắn lại biết, e rằng đây không phải là chuyện cười!
Sở Hưu tay nắm Trí Quyền Ấn, cương khí tỏa ra buông lưới thiên địa!
Một kiếm của Phong Vô Lãnh như đâm vào đầm nước, ngưng trệ không tiến tới, có điều lúc này cổ tay hắn lại nhẹ nhàng rung động thanh kiếm rung rung tỏa ra tầng tầng gợn sóng kiếm khí, như giọt mưa rơi vào hồ nước tạo thành từng gợn sóng, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng hoàn toàn nghiền nát lĩnh vực cương khí mà Trí Quyền Ấn của Sở Hưu bố trí!
Mặc dù Trí Quyền Ấn không thể chặn kiếm thế của Phong Vô Lãnh, nhưng Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã chém ra, đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao kèm theo ma khí vô biên của địa ngục, ầm ầm bộc phát, va chạm cùng kiếm thế của Phong Vô Lãnh làm bộc phát ra uy năng kinh người.
Bên này Sở Hưu huyết khí ngập trời, ma diễm thao thiên, uy thế vô cùng cường đại, thậm chí võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên căn bản không cách nào sánh nổi y.
Lại nhìn sang bên khác Phong Vô Lãnh đâm ra một kiếm hời hợt thản nhiên, thậm chí ngay kiếm khí cũng không hề cường đại. Đao kiếm nhìn như chênh lệch rất xa va chạm vào nhau, mặt đất dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng mảnh, thân hình cũng không nhịn được buộc phải thối lui, A Tỳ Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương cùng vỡ vụn dưới chân, ngược lại Phong Vô Lãnh thân thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ sau một chiêu, cao thấp lập tức phân rõ, đối mặt với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu toàn lực xuất thủ cũng phải rơi xuống hạ phong!
Nhìn Phong Vô Lãnh, ánh mắt Sở Hưu đã lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn chưa gặp nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, trong đó mạnh nhất hẳn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông cùng Thiên Tội đà chủ của Thanh Long Hội.
Thời gian Phong Vô Lãnh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hẳn không bằng hai người này cho nên thực lực cũng không mạnh bằng bọn họ, thế nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, chí ít cũng mạnh hơn môn khách Hàn Đông Nhạc của An Nhạc Vương chết dưới tay Lục tiên sinh.
Đặc biệt là Việt Nữ Kiếm Điển của đối phương, quả thật rất khó giải quyết, kiếm thế tự nhiên chất phác, lực lượng nhìn như bình thường nhưng lúc xuất thủ lại bao dung thiên địa, về mặt lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
“Dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã ngăn được kiếm của ta, ngươi rất mạnh, đáng tiếc.”
Phong Vô Lãnh không nói hắn tiếc cái gì, nhưng mọi người ở đây đều biết, đáng tiếc hôm nay Sở Hưu vẫn phải chết tại đây.
Lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch không chỉ đơn giản là hai cảnh giới.
Lâm Nam Nghiệp trốn một bên lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nhủ may mà mình còn sống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng mắng thầm Hạ Hầu Vô Giang, rõ ràng có đại sát khí là Phong Vô Lãnh, sao còn bảo bọn họ tới?
Dù sao Phong Vô Lãnh cũng bị Việt Nữ Cung truy sát thời gian dài như vậy, giờ giết Sở Hưu, bị Quan Trung Hình Đường truy sát cũng chẳng có gì lớn.
Lâm Nam Nghiệp lại không biết từ đầu Hạ Hầu Vô Giang chỉ có ý định lợi dụng bọn họ, việc mà người ngoài làm được sao phải bắt người mình làm?
Lúc này giữa trận, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh liên tiếp đâm ra, mỗi thức đều vô cùng đơn giản, thậm chí theo người ngoài thấy chỉ là những nhát đâm vô cùng đơn giản, không có biến hóa phức tạp gì, cũng không có cương khí bộc phát, quả thật chẳng khác gì trò đùa, thế cũng gọi là kiếm pháp?
Nhưng chính loại kiếm pháp như trò đùa này mỗi chiêu mỗi thức đều bao dung thiên địa, uyển chuyển tự nhiên, lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
Lại một kiếm đâm ra, Việt Nữ Kiếm mỏng mảnh nặng như ngàn quân, kiếm thế như linh dương đâm sừng, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu chém ra, nhưng Huyết Luyện Thần Cương cường đại dung hợp cùng ma khí cũng không ngăn được kiếm này, liên tục bị đánh lui hơn mười bước, tay cầm đao đã chảy ra máu tươi.
“Đã kết thúc!’
Giọng nói của Phong Vô Lãnh vang lên lạnh lùng, thân hình của hắn như ẩn vào thiên địa này, mỗi kiếm đâm ra thân dung thiên địa, xung quanh gió nổi lên, mưa rơi xuống, tất cả đều ngưng tụ thành kiếm ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Việt Nữ Kiếm là thiên bẩm, kiếm thế tự nhiên hình thành, không có chiêu thức cố định, có thể tạo được uy năng lớn cỡ nào hoàn toàn do ngươi lý giải về kiếm sâu đến mức nào, ngươi lý giải về thiên địa này sâu đến đâu.
Ngày trước Việt Nữ cầm một cây gậy trúc là có thể đánh bại toàn bộ cao thủ trong thiên hạ, cây trúc trong tay nàng là kiếm, mây gió đất trời trong tay nàng cũng là kiếm.
Các đời đệ tử của Việt Nữ Cung không đạt tới trình độ đó, Phong Vô Lãnh đương nhiên không đạt đến mức độ này, nhưng tạm thời khiến khiến kiếm của mình dung hợp cùng thiên địa này, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng tụ thành sức mạnh, loại lĩnh ngộ này cho dù trong Việt Nữ Cung cũng là hiếm thấy.
Trong mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sát khí nồng đậm, một luồng sương máu ngưng tụ quanh người, thiêu đốt khí huyết toàn thân, lực lượng khí huyết này ngưng tụ sát khí toàn thân, Sở Hưu lập tức đấm ra một quyền, sát ý ngập trời, vô ngã vô thiên!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một quyền này ngưng tụ tạo thành lực lượng thậm chí còn mạnh hơn một quyền đánh chết Diêu Nhạc Sơn vài lần, bỏ đi mọi chấp niệm, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh chân chính, một quyền này đánh ra có uy năng khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi.
Không để ý tới sinh tử, trong đầu chỉ có giết chóc, đó mới là Vong Ngã Sát Quyền chân chính!
Quyền ý cường đại phá tan thiên địa, nếu nói một kiếm của Phong Vô Lãnh mượn dùng uy lực của thiên địa, vậy một quyền của Sở Hưu là dùng lực lượng sát ý phá tan thiên địa.
Hai bên va chạm, cương khí phá tan, cuồng phong tỏa ra không ngừng, ngay cả những giọt mưa xung quanh cũng bốc hơi giữa kình khí giao chiến của Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh.
Nắm đấm cùng lưỡi kiếm giao nhau, một tia máu tươi chảy ra, cánh tay phải của Sở Hưu bị cương khí xé nát, vết kiếm kéo dài từ nắm đấm của y lên tới bờ vai. Thân hình Sở Hưu cũng lướt sát qua vai Phong Vô Lãnh tới sau lưng hắn hơn mười trượng, máu tươi chảy ra trên cánh tay, sát cơ trong mắt tiêu tan, gương mặt tái nhợt tới kinh người.
Đây có thể nói là lần Sở Hưu thụ thương nặng nhất, cả cánh tay y thiếu chút nữa bị một kiếm của Phong Vô Lãnh phế bỏ.
Còn bên kia ánh mắt Phong Vô Lãnh lại lộ vẻ kinh hãi, hắn sờ lên ngực, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Một quyền của Sở Hưu thật ra bị kiếm của hắn triệt tiêu, nhưng có một thứ lại không cách nào tiêu tan, đó là sát ý do Sở Hưu ngưng tụ!
Sát ý vô cùng thuần khiết nhập thể, lạnh lẽo như lưỡi đao, cắt sâu vào trong cơ thể, có điều hắn cũng không gấp, chỉ dựa vào sát ý không giết được người.
Những người xung quanh trợn tròn hai mắt, nhìn Sở Hưu như nhìn quái vật.
Mặc dù lần giao thủ vừa rồi là Sở Hưu bại, hắn bị Phong Vô Lãnh xuất kiếm đánh trọng thương, cánh tay cũng thiếu chút nữa phế bỏ.
Nhưng Phong Vô Lãnh cũng bị Sở Hưu làm cho thụ thương.
Phải biết đây là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng lại thụ thương khi giao thủ với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh như Sở Hưu, chuyện này là thế nào? Có lẽ trên giang hồ có, nhưng chí ít mọi người ở đây chưa ai từng nghe nói.
Phong Vô Lãnh lau máu tươi bên khóe miệng, nâng kiếm lên, vừa định xuất thủ nhưng ánh mắt lại lập tức bừng lên sát cơ điên cuồng, không còn vẻ lạnh nhạt trước kia nữa, phẫn nộ quát lớn với Sở Hưu: “Ngươi đáng chết!”
Chuôi Việt Nữ Kiếm của hắn đột nhiên xuất hiện một vết rạn, từ mũi kiếm kéo dài tới chuôi kiếm.
Một đòn liều mạng thiêu đốt tinh huyết của Sở Hưu mặc dù không giết được đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cũng chẳng dễ ngăn cản.
Sát ý như lưỡi đao, chuôi Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh mặc dù là bảo binh ngũ chuyển nhưng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại trực tiếp như vậy, cho nên đã bị tổn thương.
Trước đó thái độ của Phong Vô Lãnh với Sở Hưu rất lạnh nhạt, bởi vì hắn không có thù hận gì với Sở Hưu, giết Sở Hưu chẳng qua là vì nhiệm vụ. Hắn là kiếm trong tay Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Vô Giang bảo hộ cho hắn nhiều năm như vậy, muốn giết ai thì hắn giết người đó là được.
Nhưng giờ thanh kiếm mà người yêu năm xưa lưu lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm niệm của hắn đã bị thế quyền của Sở Hưu đánh cho rạn nứt. Chuyện này khiến Phong Vô Lãnh vô cùng tức giận, cũng dâng lên ‘sát cơ’ đối với Sở Hưu!
Kiếm quang lưu chuyển, kiếm thế vốn bình thản lại dường như tỏa ra sát cơ dữ tợn, theo kiếm thế của Phong Vô Lãnh đâm ra, mưa gió xung quanh theo đó ngưng trệ, theo kiếm phong tản sang hai bên, như mở đường cho kiếm này của Phong Vô Lãnh.
Trong cơn thịnh nộ, Phong Vô Lãnh toàn lực xuất thủ, uy thế thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi vài lần. Chẳng qua lúc này Sở Hưu lại như đột nhiên cảm ngộ được điều gì, một bước đạp ra, khí tức xung quanh trở nên vô cùng huyền ảo, giọt mưa xung quanh rơi xuống, làn gió lay động, tất cả đều như mang theo một quy luật nào đó, dùng trạng thái trực tiếp nhất xuất hiện trước mắt Sở Hưu!
Những người đứng quanh quan sát đột nhiên phát hiện trạng thái lúc này của Sở Hưu vô cùng kỳ quái, y như dung hợp cùng thiên địa này, nhưng lại như một người đứng xem, quan sát quỹ tích vận hành của thiên địa, cảm giác như ẩn như hiện như gần như xa khiến người chứng kiến vô cùng đè nén, có ít người thậm chí nhìn một lúc cảm thấy rất không thoải mái.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Không biết là đột nhiên đốn ngộ hay dưới áp lực cường đại của sinh tử, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vốn tìm hiểu mãi mà không nhập môn không ngờ lại trực tiếp đột phá. Mặc dù chỉ nhập môn nhưng đã có thể tạm thời sử dụng.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, quanh người Phong Vô Lãnh như mang theo từng sợi tơ, những sợi tơ này vặn vẹo, là quỹ tích mà Phong Vô Lãnh định xuất thủ, quan thiên vọng khí, chỉ cần nắm được sơ hở trong đó, Sở Hưu còn có cơ hội!