Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, An Lưu Niên đã không có bi ai hay vinh hạnh, hắn chỉ thấy hận!

Hai mắt đỏ thẫm, thế đao trong tay An Lưu dần trở nên cuồng bạo, nhưng cũng bắt đầu tán loạn bất ổn.

Đối với một kiếm khách mà nói, không thể khống chế thế đao là chuyện rất đáng sợ. Tiếp đó sơ hở của hắn bị Sở Hưu phát hiện, Thiên Ma Vũ chém xuống. Một đao mang theo hận ý được y thi triển tới cực hạn, trực tiếp chém tan thanh Kim Kiếm trong tay hắn.

Đao cương nhập thể, An Lưu Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng chính ngụm máu tươi này khiến cho ánh mắt hắn lóe lên chút thanh tỉnh, không tiếp tục lạc lối trong hận ý kia.

Lúc này An Lưu Niên đã thanh tỉnh nhưng Sở Hưu lại chìm vào trạng thái đốn ngộ.

Trước mắt y đã không có kẻ địch chỉ có đao của mình, chính là một đao mang ý hận ngập trời kia!

Lục tiên sinh lúc này cũng nhận ra Sở Hưu có vẻ không ổn, có điều lúc này hắn lại thở dài một tiếng, còn gật đầu mỉm cười, sắc mặt hài lòng.

Sở Hưu không hổ là kỳ tài mà Vô Tướng Ma Tông, hay nói chính xác nhất là bản thân hẳn nhìn trúng, không ngờ trong lúc giao chiến cũng có thể bước vào đốn ngộ.

Đốn ngộ là chuyện hết sức huyền ảo đối với võ giả. Bất luận Đạo Phật Ma, giới nào cũng có thể tiến vào đốn ngộ, còn sau khi đốn ngộ tư duy sẽ như không còn bị trói buộc, không chừng sẽ ngộ ra thứ gì đó.

Có điều bất kể ngươi ngộ ra thứ gì, những thứ này đều thuộc về chính ngươi, thậm chí người ngoài không cách nào phục chế, bởi không có ai đốn ngộ giống nhau.

Chẳng qua đại đa số võ giả đều đốn ngộ khi thấy hai cường giả giao thủ hoặc gặp chuyện gì xúc động tiếng lòng, có lúc là phong cảnh hữu tình chạm tới tâm cảnh bản thân dẫn tới đốn ngộ.

"Trong truyền thuyết Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đứng giữa cơn bão sấm chớp ngập trời bước vào đốn ngộ, thậm chí lấy tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất dẫn đất lực lượng lôi đình khắc họa lôi văn trên sườn núi gần Long Hổ Sơn.

Còn giờ Sở Hưu bước vào đốn ngộ ngay trong lúc giao thủ, đây là chuyện rất hiếm thấy, cũng rất dễ xảy ra nguy hiểm và bị ngắt đứt.

Cho nên Lục tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên cạnh, không xuất thủ quá mức kịch liệt, chỉ đề phòng An Lưu Niên giết ngược lại mà thôi.

Còn lúc này trạng thái tinh thần của Sở Hưu quả thật hết sức kỳ diệu, dùng bốn chữ không bị trói buộc cũng chẳng sai.

Đao ý Hận Đao có thể tu luyện, tìm hiểu lực lượng đó, sử dụng lực lượng đó, cuối cùng áp chế lực lượng đó, mãi tới khi khống chế được hoàn toàn.

Lúc trước tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao Sở Hưu cũng làm như vậy cho nên khi tiếp xúc với Hận Đao hiện giờ, y thậm chí có thể dùng Thiên Ma Vũ mô phỏng bảy thành năng lực của Hận Đao. Sau này càng dùng càng thuần thục, Hận Đao sẽ bị y khống chế hoàn toàn.

Hơn nữa những đao tiếp theo Sở Hưu cũng có thể sử dụng biện pháp tương tự, đẩy ngược công pháp, trước tiên dùng bảy thanh ma đao, sau đó cảm ngộ lực lượng trong đó, tiếp đó chuyển hóa bản chất lực lượng đó thành lực lượng bản thân, cuối cùng hoàn toàn khống chế bảy thanh ma đao.

Sở Hưu cũng không biết đây rốt cuộc có tính là công pháp không, có điều y biết nếu mình thôi diễn không sai làm, vậy tương lai y thậm chí có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng của bảy thanh ma đao.

Hơn nữa quan trọng nhất không phải bảy thanh ma đao mà là Sở Hưu có thể khống chế loại lực lượng thất tình không thuộc về thiên địa, là lực lượng chỉ nằm trong cảm xúc nhân tính con người.

Sở Hưu còn chưa kể lại những thể ngộ này với người khác, nếu y tới dàm luận với tông sư võ đạo như Trần Thanh Đế, y sẽ biết. Thật ra về mặt cảm ngộ võ đạo, Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo.

'Võ đạo là đạo cả võ, bất cứ công pháp võ thuật gì phát huy tới cuối cùng đều là một loại 'đạo'.

Cũng như một câu tối nghĩa khó hiểu, vô cùng ngắn gọn, chỉ thẳng vào tâm điểm, đó là đạo.

Nhưng phần lớn mọi người không ngộ ra được loại đạo này, cho nên những tông sư võ đạo ngộ được đạo như vậy sẽ chuyển câu nói này thành lời chú giải, trở nên vô cùng phức tạp. Một câu ngắn gọn mười mấy chữ sẽ biến thành mười mấy vạn chữ, nhưng lại khiến nhiều người hiểu hơn. Cho dù chỉ hiểu một chút bề ngoài cũng phát huy được uy lực nhất định, đây là chân lý trong công pháp võ đạo.

Con tu luyện một loại công pháp tới ực hạn, hoàn toàn lĩnh ngộ, đương nhiên cũng tiếp xúc với 'đạo' trong đó.

Cho nên bình thường võ giả đều tu luyện công. pháp trước, từ tiểu thành tới đại thành, từ đại thành tới cực hạn, ngộ ra 'đạo' trong đó mới xem như viên mãn.

Giờ Sở Hưu lại trực tiếp thể ngộ đạo trong đó, chuyện này đã không khác biệt lầm với tông sư võ đạo, có điều y chưa hoàn thiện được một môn công pháp có thể truyền đạt lại 'đạo' này mà thôi.

Lúc này An Lưu Niên cũng phát hiện trạng thái của Sở Hưu, có điều vướng phải Lục tiên sinh ở bên cạnh quấy rối, hẳn thậm chí không có cơ hội ngắt đứt đốn ngộ của Sở Hưu.

Chủ yếu là giờ An Lưu Niên chỉ muốn chạy trốn, đâu còn thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện ngất đứt đốn ngộ của Sở Hưu?

Chứng kiến Lục tiên sinh vân đuổi theo không rời, Sở Hưu lại sắp hoàn thành đốn ngộ, một bên khác lại có Công Thâu Nguyên đứng yên lạnh nhạt, An Lưu Niên cản răng, quanh người khí huyết sôi trào, không ngờ lại dùng tính huyết của bản thân ngưng tụ ra một thanh huyết kiếm!

Thật ra võ đạo của An Lưu Niên là một phép tu kiếm cổ xưa. Rất cổ, cổ tới mức cho dù trong thời thượng cổ cũng không mấy ai tu luyện.

Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên đầu tiên phải dùng ý chí tâm huyết tế luyện kiếm trong tay, sau đó lại phối hợp với kiếm của mình tu luyện một môn công pháp, lần lượt đan xen, cuối cùng đạt tới mức tâm ý tương thông.

Phép tu kiếm này quá mức rườm rà, hơn nữa mỗi khi binh khí của bản thân xảy ra vấn đề, thực lực cũng giảm sút cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên phép tu kiếm này chậm rãi bị đào thải, không mấy ai tu luyện.

Có điều nguyên nhân phép tu kiếm này bị đào thải không phải do thực lực của nó không đủ mà là vì nó quá mức rườm rà, các đại phái không muốn sử dụng.

Nhưng đối với An Lưu Niên ngày trước chỉ là một bộ đầu giang hồ bé nhỏ, hắn chỉ có thế mượn một môn kiếm pháp đã 'quá hạn' như vậy để tu luyện tới tỉnh trạng như hiện tại.

Giờ Kim Kiếm của An Lưu Niên đã vỡ tan, vừa vặn đúng với đánh giá của những võ giả thời thượng cổ đối với phép tu kiếm này.

Có điều chuyện này An Lưu Niên cũng đã nghĩ tới, một khi Ngũ Pháp Kiếm của hẳn bị hủy, vậy chứng mình hân đã tới mức đèn cạn đầu. Nếu đã tới thời điểm này vậy chắc chân phải liều mạng, ai quan tâm thiếu hụt với không thiếu hụt gì, chỉ có liều mạng mới kiếm được chút sinh cơ!

Huyết Kiếm thay thế Kim Kiếm dung nhập vào. Ngũ Pháp Kiếm, lực lượng ngũ hành hợp lại thành một, dẫn dắt mây gió đất trời. Uy thế bộc phát ra thậm chí khiến Lục tiên sinh buộc phải lui lại.

Sở Hưu thở dài một tiếng, y còn định bắt sống, có điều nhìn bộ dáng An Lưu Niên hiện tại, rõ ràng hẳn đã định liều chết.

Cho nên hai tay Sở Hưu nảm lên Tham Đao, chỉ rong chớp mắt ma đao rời vỏ, dẫn phát tham lam, thôn tính hết tháy. Kiếm quang ngũ hành hợp nhất dưới ánh Tham Đao đều bị hấp thu, thậm chí ngay cương khí hộ thể của An Lưu Niên bị cũng bị ăn mòn hấp thu sạch sẽ.

Một tiếng nổ lớn vang lên, máu me bản tung, thí thể An Lưu Niên rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không cam lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK