Trình Bất Húy dựa người vào gốc cây, lau sạch thanh trọng kiếm trong tay mình.
Thanh trọng kiếm này chính là binh khí gia truyền của Bá Kiếm Sơn Trang của hắn, tên là Khinh Nhạc, cũng là bảo binh ngũ chuyển duy nhất của Bá Kiếm Sơn Trang. Khi hắn ra ngoài hành tẩu giang hồ, phụ thân đã giao thanh kiếm này cho hắn, để hắn mang nó xông pha ra thế giới bên ngoài.
Sau này Trình Bất Húy từng tiêu diệt một tên ác tặc, tìm được một khối Huyền Nguyên Trọng Thiết từ chỗ hắn, thứ này không có năng lực gì đặc biệt, chỉ cứng rắn và nặng nề, một khối lớn cỡ móng tay cũng phải nặng vài cân.
Trình Bất Húy tìm một đại sư luyện khí, dung nhập khối Huyền Nguyên Trọng Thiết vào trong Khinh Nhạc, khiến Khinh Nhạc từ bảo binh ngũ chuyển thành lục chuyển.
Thanh kiếm này theo hắn từ nhỏ, mặc dù Bá Kiếm Sơn Trang không còn, phụ thân cũng đã mất, nhưng chỉ cần Khinh Nhạc vẫn còn, hắn vẫn có cảm giác mọi người đều còn sống, nhìn hắn hành hiệp trượng nghĩa, hoàn thành lý tưởng trong lòng mình và trả thù!
Lau kiếm xong, Trình Bất Húy nhìn qua sắc trời, mặc dù trong rừng rậm sương mù khá dày nhưng đã có dấu hiệu nhạt bớt. Hắn vừa định gọi mọi người lên đường, đi thêm vào ngày là tới Mạc Lưu Thành. Có điều thấy trạng thái của mọi người, Trình Bất Húy lại nhíu mày.
Thật ra hắn không phải người tinh tế, ngược lại khá thô hào.
Có điều chỉ là thô chứ chẳng phải ngốc. Hắn cũng cảm nhận được trong thời gian này mọi người có vẻ không đúng, ai nấy như tâm sự nặng nề, đứng ngồi không yên.
Những người khác thì cũng thôi, nhị đệ của hắn Đổng Tương Nghi luôn có tâm tư rất sâu, không thích giao lưu cùng những người khác, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không dính lấy nhau, cũng có thể là cãi nhau.
Nhưng đã bao năm như vậy Lã Đồng vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, bất luận lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo, tâm như chỉ thủy, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi.
Nhưng giờ Lã Đồng lại có vẻ ấp úng muốn nói lại thôi, như có chuyện gì muốn hỏi hắn, thế nhưng mỗi lần Lã Đồng đều không mở miệng.
Trình Bất Húy có hỏi ngược lại, nhưng kết quả Lã Đồng lại luôn nói mình không việc gì.
Không khí quái dị này khiến Trình Bất Húy rất không thích ứng. Hắn buộc trọng kiếm lại sau lưng, thở dài một hơi, gần đây luôn có cảm giác tâm thần không yên.
Trước đó hắn cũng thấy biểu hiện của Sở Hưu trong quán trọ, đối phương tuyệt đối là loại người không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thế nhưng giờ đã mấy ngày rồi nhưng Sở Hưu chưa từng xuất hiện, giống như những lời hắn nói trong quán trọ chỉ là để dằn mặt. Chuyện này rất không bình thường.
Trình Bất Húy cũng từng nghe cách hành xử của Sở Hưu, dù sao đối phương cũng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hơn nữa ở cả Bắc Yên cùng Đông Tề đều có chút thanh danh.
Từ những gì được miêu tả trên Long Hổ Bảng, không khó nhận ra Sở Hưu mặt ngoài thì kiên nghị quả quyết, nhưng mặt trái lại tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn độc. Khi làm sát thủ tại Thanh Long Hội hai tay đã dính đầy máu tươi, sau này cho dù gia nhập Quan Trung Hình Đường nhưng cũng giết không ít người trên đất Quan Trung.
Hơn nữa trên Thần Binh Đại Hội, y giết người cũng chẳng cố kỵ điều gì. Kẻ rơi vào tay y không chết thì cùng tàn phế, chỉ có mình Yến Đình Đình bình an vô sự. Nhưng đó cũng là nhờ đại tế tửu Tiêu Bạch Vũ của Tắc Hạ Võ Viện ra tay mới cứu được mạng cho Yến Đình Đình, bằng không ngay cô nàng này cũng khó thoát khỏi cái chết.
Một người như vậy chỉ giao thủ một lần cùng bọn họ, bỏ lại một lời ác độc rồi rút lui, Trình Bất Húy có thế nào cũng không tin.
Cho nên thời gian càng dài, hắn càng lo nghĩ, thậm chí giờ Trình Bất Húy chỉ hy vọng Sở Hưu xuất thân đánh lén bọn họ, hao tâm tổn trí nghĩ cách giết Thu Đông Mậu, như vậy mới xem như bình thường.
Thở dài một hơi, Trình Bất Húy phủi sạch suy nghĩ trong đầu, dạo gần đây có vẻ hắn hay nghi thần nghi quỷ.
Sở Hưu dù sao cũng là người của Quan Trung Hình Đường, không khéo giữa đường y nhận được tin gì của Quan Trung Hình Đường, có việc quan trọng cần gấp rút về xử lý nên không kịp đuổi giết bọn họ, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Cho nên Trình Bất Húy nói thẳng: “Thu dọn đồ đạc, còn mấy ngày nữa là đến Mạc Lưu Thành rồi. Đến đó chúng ta lại nghỉ ngơi một chút. Nhị đệ, đệ cũng có thể tắm rửa thoải mái rồi.”
Trình Bất Húy bông đùa một câu nhưng không khiến Đổng Tương Nghi bật cười, khóe miệng hắn chỉ giật giật, miễn cưỡng ứng phó đôi chút.
Ngay lúc Trình Bất Húy định nói gì đó, trong sương mù, một bóng người màu đen đột nhiên bước ra, dùng giọng chế nhạo nói: “Trình đại hiệp, trước đó trong quán trọ ta đã nói rồi mà. Chuyện này còn chưa xong đâu, trò hay chân chính còn chưa bắt đầu. Đời này ngươi không đến Mạc Lưu Thành được rồi.”
Thấy Sở Hưu, Trình Bất Húy biến sắc, hắn lập tức rút thanh trọng kiếm sau lưng mình ra, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, xem ra ngươi cũng không còn kiên nhẫn nổi rồi. Thời gian vừa qua ngươi không xuất thủ chắc cũng biết chỉ bằng sức mình ngươi chắc chắn không đánh lại năm huynh đệ chúng ta, có cố cưỡng ép tấn công cũng chẳng ý nghĩa gì. Thu tay lại đi.”
Sở Hưu mỉm cười quái dị nói: “Năm huynh đệ? Trình đại hiệp, ngươi coi bọn họ như huynh đệ, nhưng e là bọn họ không coi ngươi như huynh đệ đâu.
Có phải ngươi rất hiếu kỳ vì sao thời gian vừa qua ta không xuất thủ đúng không? Thật ra ta đã xuất thủ, không tin ngươi hỏi đám huynh đệ tỷ muội của ngươi đi, bọn họ có ai chưa từng gặp ta? Hơn nữa còn có người đáp ứng âm thầm làm nội ứng cho ta. Bởi vì thứ ta có thể cho họ hơn xa tên đại ca nhà ngươi. Ngươi có tin không?”
Lời này vừa nói ra, Trình Bất Húy vô thức quay đầu nhìn lại bốn người, thấy cả bốn mặt đều hơi đổi sắc, trong lòng Trình Bất Húy lập tức trầm xuống.
“Lời Sở Hưu vừa nói, đều là thật?” Trình Bất Húy trầm giọng nói.
Không đợi đám người trả lời, Sở Hưu đã cười nói: “Chư vị, các ngươi tốt nhất đừng nói dối, bằng không ta cũng chẳng để ý thuật lại chuyện ta từng nói với các người cho mọi người cùng nghe đâu.
Ta đã cho các ngươi cơ hội, đây cũng là cơ hội cuối cùng. Giao Thu Đông Mậu ra đây, các ngươi vẫn là Giang Đông Ngũ Hiệp. Bằng không, thứ chờ đợi các ngươi là gì, chắc các ngươi cũng hiểu.
Hơn nữa, đừng quên trong các ngươi đã có người của ta. Lấy một địch năm ta đánh không lại, nhưng lấy hai địch bốn thì sao? Người nấp trong bóng tối lực sát thương còn lớn hơn ta.”
Lời của Sở Hưu khiến cả bốn người biến sắc, giữa bọn họ cũng không biết rốt cuộc Sở Hưu nói gì với những người khác, nhưng bọn họ biết Sở Hưu nắm giữ bí mật ẩn sâu nhất trong nội tâm mình, có trời mới biết Sở Hưu moi chuyện đó từ đâu ra.
Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ đều cho là mình sẽ không làm nội ứng cho Sở Hưu, nhưng những người khác thì sao?
Đổng Tương Nghi lòng mang tính toán khác, hắn cũng sẽ nghĩ ràng người khác có tính toán riêng, nếu Sở Hưu dùng danh lợi mua chuộc, liệu những người khác có đáp ứng không?
Lã Đồng hổ thẹn với Trình Bất Húy thì lại cho rằng những người khác cũng có chuyện đen tối không muốn người khác biết, nếu Sở Hưu lấy ra uy hiếp, hắn có quyết tâm dù chết không thỏa hiệp, nhưng những người khác có sao?
Còn Ngô Thiên Đông, những người khác đã quan hệ với Liễu Khanh Khanh vậy mà còn giấu diếm hắn, chuyện này khiến trong lòng Ngô Thiên Đông đã có oán hận. Có điều hắn không muốn mất đi Liễu Khanh Khanh cho nên vẫn giấu trong lòng không nói ra.
Tâm trạng phức tạp nhất trong số họ là Liễu Khanh Khanh, lần trước Sở Hưu dùng chuyện gia nhập dưới trướng vào Nhị hoàng tử để dụ dỗ cô nàng, khiến cô ta suy nghĩ. Thế nhưng giờ cô nàng chưa nghĩ xong, Sở Hưu đã nói có người đã đáp ứng, người này rốt cuộc là ai? Vậy rốt cuộc mình đáp ứng hay không đây?
Bốn người vẻ mặt phức tạp nghi ngờ nhìn xung quanh, không ai nói một lời. Thấy cảnh này, ánh mắt Trình Bất Húy càng lộ rõ vẻ không dám tin tưởng.
Huynh đệ tỷ muội tương giao cùng hắn đã hơn mười năm, không ngờ đều bí mật gặp mặt trao đổi với Sở Hưu sau lưng hắn. Hơn nữa còn có người đã thành nội ứng, chuyện như vậy dù thế nào Trình Bất Húy cũng không dám tin, cũng không muốn tin.
Nhưng thần sắc bốn người đã đủ chứng minh, Sở Hưu không hề nói dối!
Sở Hưu duỗi một ngón tay ra, quơ quơ trước mặt nói: “Ta đã nói rồi, cơ hội chỉ có một. Ngươi rốt cuộc có giao Thu Đông Mậu ra hay không?”
Thu Đông Mậu trốn sau lưng năm người, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Hắn thật không ngờ Sở Hưu lại chơi chiêu này, âm thầm vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy cưỡng ép phân liệt Giang Đông Ngũ Hiệp.
Mặc dù giờ bọn họ đều đứng chung một chỗ, nhưng chuyện phân liệt đã là tất nhiên.
Trừ Trình Bất Húy ra, bốn người còn lại đều nghi ngờ lẫn nhau, rốt cuộc là ai đáp ứng đường khẩu của Sở Hưu, trở thành nội ứng của y?
Ở đây chỉ có Trình Bất Húy không nghi ngờ, không phải vì hắn thật sự tin tưởng bốn người mà là hắn không dám nghi ngờ!
Nếu người đại ca là hắn đi chất vấn bốn người còn lại, vậy Giang Đông Ngũ Hiệp bọn họ sẽ thật sự phân liệt.
Trình Bất Húy nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở mắt, ánh mắt bừng lên vẻ kiên định nói: “Thu Đông Mậu là con trai của ân công, chúng ta đã đáp ứng sẽ hộ tống hắn tới Mạc Lưu Thành. Đương nhiên sẽ không giao hắn ra.
Hơn nữa ta không tin các huynh đệ kết nghĩa lại phản bội ta! Giang Đông Ngũ Hiệp từ khi kết nghĩa luôn là một chỉnh thế, tới giờ cũng vậy!”
Sở Hưu lắc đầu: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không quý trọng, vậy đừng trách ta!’
Dứt lời ma khí quanh người Sở Hưu bùng lên, ma khí nồng nặc trên Thiên Ma Vũ không ngờ lại ngưng tụ thành một thân hình Ma Thần mơ hồ, theo nhát đao của Sở Hưu chém ra, ma uy cực hạn bộc phát, trong ma uy này không ngờ còn ẩn chứa môt chút uy nghiêm của Thần tính!
A Tỳ Ma Đao, Vĩnh Đọa Vô Gian!
Vừa ra tay, Sở Hưu đã trực tiếp chém ra đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao, đó là ma đao cực hạn, có thể xưng là kẻ phán xét nơi Luyện Ngục, ma khí tinh thuần thậm chí quấy nhiễu tâm thần đối thủ!
Ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ nghiêm nghị.
Trong số những người ở đây thực lực của hắn mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất, thậm chí từng đối đầu với đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng đao thế của Sở Hưu vẫn khiến hắn vô cùng áp lực, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Trình Bất Húy tay cầm Khinh Nhạc, trọng kiếm giương lên thế như ngàn quân.
Cương khí toàn thân nội liễm trong đó, một kiếm đánh ra như chém núi lấp biển!