Quanh người Hàn Bá Tiên lóe lên ánh kim chói mắt, quyền chưởng chỉ ấn, các loại võ thuật hạ bút thành văn, mỗi thứ đều cương mãnh vô song, phát huy uy thế chiến đấu sát phạt tới mức cực hạn.
Lúc này quanh người Nhiếp Nhân Long đã bị ma khí màu đen bao phủ, mặc dù đã tẩu hỏa nhập ma có điều tạm thời Nhiếp Nhân Long còn chưa bị phản phệ, lực lượng bản thân ngược lại còn mạnh hơn lúc đỉnh phong trước kia.
Một chưởng đánh ra quả thật như Thái Sơn áp đỉnh, khí thế mạnh mẽ phong tỏa tất cả đường né của Sở Hưu, ép Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Có điều trong tình huống tinh thần lực tiêu hao hết, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, cho dù y chịu bại lộ thân phận vốn có của bản thân, dốc hết thủ đoạn ra cũng không cách nào ngăn cản Nhiếp Nhân Long.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí quanh người Sở Hưu vỡ vụn, bị Nhiếp Nhân Long đánh bay ra ngoài, một tia máu tươi theo mặt nạ chảy ra.
Cảm giác được lực lượng cường đại xung quanh, sương máu bùng lên quanh người Sở Hưu, âm thầm kết thành Nội Phược Ấn, tốc độ chạy nhanh chóng tăng lên tới cực hạn, nhìn bộ dáng tương tự bí pháp Huyết Độn của Ma đạo.
Nếu người bình thường gặp tình huống này chắc chắn sẽ không chọn đuổi theo. Khi tốc độ bộc phát tới cực hạn, người sau có muốn đuổi cũng phải lựa chọn bí pháp mới có thể đuổi kịp, thành ra đôi bên tiêu hao, không có lời.
Nhưng lúc này lý trí của Nhiếp Nhân Long đã không còn bao nhiêu, trong lòng hắn chỉ còn lại một chấp niệm, đó là giết chết Sở Hưu!
Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long căn bản không nghĩ tới gì khác, quanh người thiêu đốt khí huyết bừng bừng, cương khí cùng ma khí lượn lờ phía sau, tốc độ bộc phát tới cực hạn, đuổi sát theo Sở Hưu không thôi!
Nhiếp Nhân Long không biết bí pháp loại tốc độ nhưng bản thân hắn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, khi thiêu đốt khí huyết lực lượng nhận được còn cao hơn Sở Hưu nhiều, cho nên tốc độ không ngờ lại chẳng kém hơn Sở Hưu đã thiêu đốt khí huyết cộng với Nội Phược Ấn bao nhiêu. Cơ hồ chỉ loáng qua, hai người đã không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Hàn Thiên đứng sau lưng lẩm bẩm: “Thằng điên! Không ngờ Nhiếp Nhân Long còn có một mặt điên cuồng đến vậy!”
Sau lưng Bạch Hàn Thiên, Bạch Vô Ky rất muốn hỏi phụ thân mình, nếu muốn bị giết chết liệu hắn có như Nhiếp Nhân Long, điên cuồng liều hết thảy chỉ để báo thù cho mình không?
Có điều nghĩ lại, Bạch Vô Ky vẫn không hỏi câu này.
Nhiếp Nhân Long chỉ có một đứa con trai là Nhiếp Đông Lưu, hắn bỏ quá nhiều tâm huyết lên người Nhiếp Đông Lưu cho nên mới điên cuồng như vậy.
Nhưng Bạch Hàn Thiên không chỉ có một đứa con trai, nếu Bạch Vô Ky chết, cùng lắm thì thay đứa khác bồi dưỡng lại.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành truyền thừa hơn ngàn năm, căn cơ nội tình thâm hậu. Chỉ cần người thừa kế không phải hạng ngu ngốc, cho dù có hơi bình thường, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu câu hỏi này thốt lên, hai bên đều xấu hổ, cho nên Bạch Vô Ky rất lý trí không nói gì.
Còn lúc này bên phía Bành Hổ, hắn và Hàn Bá Tiên đã đánh tới mức nảy lửa. Hàn Bá Tiên dám liều mạng, chẳng lẽ hẳn lại không dám?
Cho nên bên phía Bành Hổ trực tiếp dốc sức liều mạng, hai bên kịch chiến vài chục chiêu, không ngờ cục diện lại là lưỡng bại câu thương.
Hàn Bá Tiên mặc dù phãn nộ vì đệ tử bị giết, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải Nhiếp Nhân Long, không đến mức liều mình vì Nhiếp Đông Lưu. Cho nên sau khi bị thương Hàn Bá Tiên không tiếp tục xuất thủ, đành nhìn Bành Hổ dẫn người rời khỏi.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác vẻ mặt mê mang.
Thiếu trang chủ chết rồi, trang chủ tẩu hỏa nhập ma không thấy đâu, vậy đám người mình nên đi đâu đây?
Tại đây chỉ có Bạch Hàn Thiên mỉm cười. Trận chiến này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn mới là bên thắng cuối cùng.
Tụ Nghĩa Trang cùng đám giặc cướp Kỳ Liên Trại liều mạng thành ra lưỡng bại câu thương, lần này xung quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xem như hoàn toàn yên bình.
Cảm giác bị người ta truy sát không hề dễ chịu gì. Cảm giác bị tông sư võ đạo truy sát càng không dễ chịu.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cảm giác bị hai vị truy sát, cảm giác càng không dễ chịu.
Giờ cảm giác của Sở Hưu chính là như vậy.
€ó điều so với lúc bị Kiều Liên Đông truy sát ngày trước, Sở Hưu còn năm chắc quay đầu giết ngược trở lại, còn giờ đối mặt với Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu thậm chí không có sức hoàn thủ.
Cho nên khi đối mặt với sự truy sát của Nhiếp Nhân Long, lựa chọn của Sở Hưu chỉ có một, đó là câu kéo, kéo dài tới lúc Nhiếp Đông Lưu hao tổn không nổi nữa thì thôi.
Chỉ có điều giờ Nhiếp Nhân Long đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, tâm cảnh đã bị chấp niệm lấp đầy, cho dù Sở Hưu có kéo cũng vô dụng, e là không giết chết Sở Hưu, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Lực lượng khí huyết nhanh chóng thiêu đốt, lúc này đã hao tổn tới nguyên khí của Sở Hưu.
Có điều Nhiếp Nhân Long vẫn đuổi theo sát phía sau không chịu từ bỏ, nhưng sắc mặt hăn đã tái nhợt tới cực hạn.
Nhiếp Nhân Long là tông sư võ đạo, còn Sở Hưu lại có cơ thể cường đại, cho nên tính như vậy Nhiếp Nhân Long có tiếp tục truy đuổi cũng chẳng chiếm lợi chút nào, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng Nhiếp Nhân Long chỉ còn lại chấp nhiệm lại không nghĩ tới chuyện này, thứ hắn nghĩ tới chỉ có giết chết Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu chặt lông mày, Nhiếp Nhân Long muốn đồng quy vu tận với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn chết chung với Nhiếp Nhân Long.
Sau khi chạy trốn nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt lại, lực lượng khí huyết quanh người đột nhiên bộc phát tới cực hạn, có điều không phải tiếp tục gia tốc mà dùng lực lượng khí huyết kích thích tinh thần lực bản thân, khiến chút tinh thần lực khó khăn lắm mới khôi phục được của Sở Hưu lại tiếp tục cạn khô!
'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp lại được thi triển, vô thanh vô tức, nhưng hai mắt Sở Hưu lại hóa thành đầm lầy, lôi kéo tinh thần lực của Nhiếp Nhân Long vào trong đó.
'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp tên như ý nghĩa, khi tu luyện tới đại thành nó có thể dùng tinh thần lực dẫn dắt tâm ma của đối phương, vô cùng quỷ dị, giết người vô hình vô tức.
Trong tình huống bình thường, vận dụng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là để chế tạo ảo giác, dẫn dắt tâm ma của đối phương, nhưng lần này Sở Hưu vận dụng 'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp không phải là công ích mà là giúp Nhiếp Nhân Long giải trừ trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Trong ảo giác, ký ức cả đời của Nhiếp Nhân Long đều bị dẫn dắt, có tuổi thơ khao khát thành hiệp khách giang hồ, có thấp thỏm khi vừa đặt chân vào giang hồ, có phóng khoáng khi tụ nghĩa kết bái cùng hảo hữu đồng đạo, có phẫn nộ và không cam lòng khi bị người ta sỉ nhục. Tới sau này tâm cảnh hắn hoàn toàn thay đổi, vì lợi ích không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc tính toán huynh đệ kết bái cùng mình năm xưa, cuối cùng lập nên uy danh hiện tại của Tụ Nghĩa Trang, nhưng trong lòng hắn đã như sắt đá.
Đây mới thật sự là Nhiếp Nhân Long, là mô tả về cuộc đời hắn.
Nhân tính bản thiện hay nhân tính bản ác, điểm này không ai nói rõ được.
Lúc này quanh người Nhiếp Nhân Long đã bị ma khí màu đen bao phủ, mặc dù đã tẩu hỏa nhập ma có điều tạm thời Nhiếp Nhân Long còn chưa bị phản phệ, lực lượng bản thân ngược lại còn mạnh hơn lúc đỉnh phong trước kia.
Một chưởng đánh ra quả thật như Thái Sơn áp đỉnh, khí thế mạnh mẽ phong tỏa tất cả đường né của Sở Hưu, ép Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Có điều trong tình huống tinh thần lực tiêu hao hết, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, cho dù y chịu bại lộ thân phận vốn có của bản thân, dốc hết thủ đoạn ra cũng không cách nào ngăn cản Nhiếp Nhân Long.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí quanh người Sở Hưu vỡ vụn, bị Nhiếp Nhân Long đánh bay ra ngoài, một tia máu tươi theo mặt nạ chảy ra.
Cảm giác được lực lượng cường đại xung quanh, sương máu bùng lên quanh người Sở Hưu, âm thầm kết thành Nội Phược Ấn, tốc độ chạy nhanh chóng tăng lên tới cực hạn, nhìn bộ dáng tương tự bí pháp Huyết Độn của Ma đạo.
Nếu người bình thường gặp tình huống này chắc chắn sẽ không chọn đuổi theo. Khi tốc độ bộc phát tới cực hạn, người sau có muốn đuổi cũng phải lựa chọn bí pháp mới có thể đuổi kịp, thành ra đôi bên tiêu hao, không có lời.
Nhưng lúc này lý trí của Nhiếp Nhân Long đã không còn bao nhiêu, trong lòng hắn chỉ còn lại một chấp niệm, đó là giết chết Sở Hưu!
Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long căn bản không nghĩ tới gì khác, quanh người thiêu đốt khí huyết bừng bừng, cương khí cùng ma khí lượn lờ phía sau, tốc độ bộc phát tới cực hạn, đuổi sát theo Sở Hưu không thôi!
Nhiếp Nhân Long không biết bí pháp loại tốc độ nhưng bản thân hắn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, khi thiêu đốt khí huyết lực lượng nhận được còn cao hơn Sở Hưu nhiều, cho nên tốc độ không ngờ lại chẳng kém hơn Sở Hưu đã thiêu đốt khí huyết cộng với Nội Phược Ấn bao nhiêu. Cơ hồ chỉ loáng qua, hai người đã không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Hàn Thiên đứng sau lưng lẩm bẩm: “Thằng điên! Không ngờ Nhiếp Nhân Long còn có một mặt điên cuồng đến vậy!”
Sau lưng Bạch Hàn Thiên, Bạch Vô Ky rất muốn hỏi phụ thân mình, nếu muốn bị giết chết liệu hắn có như Nhiếp Nhân Long, điên cuồng liều hết thảy chỉ để báo thù cho mình không?
Có điều nghĩ lại, Bạch Vô Ky vẫn không hỏi câu này.
Nhiếp Nhân Long chỉ có một đứa con trai là Nhiếp Đông Lưu, hắn bỏ quá nhiều tâm huyết lên người Nhiếp Đông Lưu cho nên mới điên cuồng như vậy.
Nhưng Bạch Hàn Thiên không chỉ có một đứa con trai, nếu Bạch Vô Ky chết, cùng lắm thì thay đứa khác bồi dưỡng lại.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành truyền thừa hơn ngàn năm, căn cơ nội tình thâm hậu. Chỉ cần người thừa kế không phải hạng ngu ngốc, cho dù có hơi bình thường, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu câu hỏi này thốt lên, hai bên đều xấu hổ, cho nên Bạch Vô Ky rất lý trí không nói gì.
Còn lúc này bên phía Bành Hổ, hắn và Hàn Bá Tiên đã đánh tới mức nảy lửa. Hàn Bá Tiên dám liều mạng, chẳng lẽ hẳn lại không dám?
Cho nên bên phía Bành Hổ trực tiếp dốc sức liều mạng, hai bên kịch chiến vài chục chiêu, không ngờ cục diện lại là lưỡng bại câu thương.
Hàn Bá Tiên mặc dù phãn nộ vì đệ tử bị giết, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải Nhiếp Nhân Long, không đến mức liều mình vì Nhiếp Đông Lưu. Cho nên sau khi bị thương Hàn Bá Tiên không tiếp tục xuất thủ, đành nhìn Bành Hổ dẫn người rời khỏi.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác vẻ mặt mê mang.
Thiếu trang chủ chết rồi, trang chủ tẩu hỏa nhập ma không thấy đâu, vậy đám người mình nên đi đâu đây?
Tại đây chỉ có Bạch Hàn Thiên mỉm cười. Trận chiến này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn mới là bên thắng cuối cùng.
Tụ Nghĩa Trang cùng đám giặc cướp Kỳ Liên Trại liều mạng thành ra lưỡng bại câu thương, lần này xung quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xem như hoàn toàn yên bình.
Cảm giác bị người ta truy sát không hề dễ chịu gì. Cảm giác bị tông sư võ đạo truy sát càng không dễ chịu.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cảm giác bị hai vị truy sát, cảm giác càng không dễ chịu.
Giờ cảm giác của Sở Hưu chính là như vậy.
€ó điều so với lúc bị Kiều Liên Đông truy sát ngày trước, Sở Hưu còn năm chắc quay đầu giết ngược trở lại, còn giờ đối mặt với Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu thậm chí không có sức hoàn thủ.
Cho nên khi đối mặt với sự truy sát của Nhiếp Nhân Long, lựa chọn của Sở Hưu chỉ có một, đó là câu kéo, kéo dài tới lúc Nhiếp Đông Lưu hao tổn không nổi nữa thì thôi.
Chỉ có điều giờ Nhiếp Nhân Long đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, tâm cảnh đã bị chấp niệm lấp đầy, cho dù Sở Hưu có kéo cũng vô dụng, e là không giết chết Sở Hưu, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Lực lượng khí huyết nhanh chóng thiêu đốt, lúc này đã hao tổn tới nguyên khí của Sở Hưu.
Có điều Nhiếp Nhân Long vẫn đuổi theo sát phía sau không chịu từ bỏ, nhưng sắc mặt hăn đã tái nhợt tới cực hạn.
Nhiếp Nhân Long là tông sư võ đạo, còn Sở Hưu lại có cơ thể cường đại, cho nên tính như vậy Nhiếp Nhân Long có tiếp tục truy đuổi cũng chẳng chiếm lợi chút nào, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng Nhiếp Nhân Long chỉ còn lại chấp nhiệm lại không nghĩ tới chuyện này, thứ hắn nghĩ tới chỉ có giết chết Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu chặt lông mày, Nhiếp Nhân Long muốn đồng quy vu tận với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn chết chung với Nhiếp Nhân Long.
Sau khi chạy trốn nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt lại, lực lượng khí huyết quanh người đột nhiên bộc phát tới cực hạn, có điều không phải tiếp tục gia tốc mà dùng lực lượng khí huyết kích thích tinh thần lực bản thân, khiến chút tinh thần lực khó khăn lắm mới khôi phục được của Sở Hưu lại tiếp tục cạn khô!
'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp lại được thi triển, vô thanh vô tức, nhưng hai mắt Sở Hưu lại hóa thành đầm lầy, lôi kéo tinh thần lực của Nhiếp Nhân Long vào trong đó.
'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp tên như ý nghĩa, khi tu luyện tới đại thành nó có thể dùng tinh thần lực dẫn dắt tâm ma của đối phương, vô cùng quỷ dị, giết người vô hình vô tức.
Trong tình huống bình thường, vận dụng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là để chế tạo ảo giác, dẫn dắt tâm ma của đối phương, nhưng lần này Sở Hưu vận dụng 'Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp không phải là công ích mà là giúp Nhiếp Nhân Long giải trừ trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Trong ảo giác, ký ức cả đời của Nhiếp Nhân Long đều bị dẫn dắt, có tuổi thơ khao khát thành hiệp khách giang hồ, có thấp thỏm khi vừa đặt chân vào giang hồ, có phóng khoáng khi tụ nghĩa kết bái cùng hảo hữu đồng đạo, có phẫn nộ và không cam lòng khi bị người ta sỉ nhục. Tới sau này tâm cảnh hắn hoàn toàn thay đổi, vì lợi ích không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc tính toán huynh đệ kết bái cùng mình năm xưa, cuối cùng lập nên uy danh hiện tại của Tụ Nghĩa Trang, nhưng trong lòng hắn đã như sắt đá.
Đây mới thật sự là Nhiếp Nhân Long, là mô tả về cuộc đời hắn.
Nhân tính bản thiện hay nhân tính bản ác, điểm này không ai nói rõ được.