Sở Hưu, Lã Phụng Tiên và Phương Thất Thiếu ở cùng một chỗ, với thân phận bọn họ trong lúc nhất thời không ai tới quấy rầy.
Trên giang hồ thanh danh của Sở Hưu không được. tốt. Còn Phương Thất Thiếu mặc dù có không ít người muốn kết giao với hắn, nhưng đáng tiếc lúc trước hắn ngồi đây cũng đã lâu, những kẻ muốn tới gần kết giao với Phương Thất Thiếu đều bị cái miệng thối của hắn làm cho bực tức trở về.
Phương Thất Thiếu khi ở cạnh tuấn kiệt trẻ tuổi cùng cấp bậc như Sở Hưu còn có vẻ hơi ngu ngơ, nhưng khi gặp đám người thực lực không bằng mình, cái miệng kẻ này cực kỳ độc địa, khiến cho người ta chỉ hận không thể ra tay với hắn.
Đương nhiên có động thủ cũng chẳng đánh được. hắn, còn tông sư võ đạo thắng được Phương Thất Thiếu lại phải cố ky uy danh Kiếm Vương Thành.
Tiếp đó người đến càng lúc càng nhiều, Sở Hưu cũng thấy không ít người quen, tỷ như Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung.
Sở Hưu cùng Việt Nữ Cung có chút thù hận, mặc dù lần trước trong Thông Thiên Tháp Lã Phụng Tiên đã ra mặt điều tiết, hóa giải thù hận, nhưng giữa y và đám nữ nhân Việt Nữ Cung vẫn không có lời gì để nói.
Nhưng lần trước dẫu sao Lã Phụng Tiên cũng đã cứu Nhan Phi Yên một lần, cho nên lần này Nhan Phi Yên sau khi bước vào còn cố ý gật nhẹ đầu với Lã Phụng Tiên, có điều sau đó lại đi sang một bên.
Thân là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, mặc dù thực lực Nhan Phi Yên không mạnh bằng đám người Sở Hưu nhưng danh tiếng của nàng lại rất lớn. Nàng chỉ vừa bước vào đã có một đám võ giả trẻ tuổi vây quanh, tranh nhau chen lấn nịnh nọt.
Còn Phương Thất Thiếu lại xoa xoa cằm, nghỉ hoặc: “Cô nàng Nhan Phi Yên này lúc trước gặp ta luôn giữ cái mặt đơ đơ không đổi sắc, sao hôm nay lại đột nhiên chào hỏi? Chẳng lẽ nàng có ý với ta? Cái này không tốt lắm, người của Việt Nữ Cung không gả ra ngoài, cưới nàng cũng là cưới một cái phiền toái. Như vậy không tốt.”
Sở Hưu ở bên cạnh buồn cười, không khỏi lắc đầu nói: “Có vài nữ nhân không phải thích là hàng phục. được. Cô nàng Nhan Phi Yên kia cũng chẳng dễ chọc, cho dù nàng ta thật sự có ý với ngươi, Việt Nữ Cung cũng không ra tay ngăn cản. Ngươi có dám cưới cô nàng này không?”
Phương Thất Thiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật sự không dám, nữ nhân kia vốn chẳng phải hạng kém cỏi gì. Chẳng qua thật sự không chịu nổi có người ôm mối tình thắm thiết với nàng. Ngươi nhìn đi, chỉ cần Nhan Phi Yên tới, sau lưng nàng chắc chắn kéo theo một kẻ sỉ tình. Lần Khai Sơn Tế này chắc tới chín thành kẻ sỉ tình kia sẽ đến.”
Lã Phụng Tiên ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: Ai?"
Hai hàng lông mày sắc như kiếm của Phương Thất Thiếu đột nhiên chớp chớp nhìn sang phía cổng: “Nói thần tiên thì thần tiên tới ngay kìa, kẻ si tình tới rồi.”
Chỉ thấy ở cửa, Doanh Bạch Lộc mặc một bộ trường bào màu đen bước vào trong sảnh, gương mặt vẫn mang nụ cười ung dung.
Doanh Bạch Lộc dường như trời sinh mang theo một loại hiệu quả, đó là chỉ cân hắn xuất hiện nhất định sẽ †hu hút ánh mắt mọi người, trở thành tiêu điểm toàn trường, như vầng thái dương rực rỡ chói mắt. Thử đọc truyệ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo tại ﹢ T r 𝐔 m T r u y ệ 𝗻.𝑣𝗻 ﹢
Mọi người ở đây nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, lúc này trong lòng không khỏi hiện lên sáu chữ: “giai công tử, thế vô song'.
Dùng sáu chữ này để mô tả Doanh Bạch Lộc hết sức chính xác. Cho dù hiện giờ thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng không bằng Sở Hưu và Phương Thất Thiếu, nhưng trong mắt mọi người hắn lại đáng tin cậy hơn Sở Hưu và Phương Thất Thiếu nhiều.
Hơn nữa mọi người cũng vô thức nhìn về phía Sở Hưu. Bọn họ đều biết trước đây không lâu trên Long Hổ Bảng, Sở Hưu vừa mới chen Doanh Bạch Lộc xuống một hạng, khiến người này rớt khỏi hạng năm. Giờ hai người vừa vặn đối mặt, có trực tiếp ra tay đánh nhau không?
Tuấn kiệt trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng giao thủ, đây là chuyện rất đáng quan sát.
Có điều ngoài dự liệu của mọi người là Doanh Bạch Lộc mặc dù thấy Sở Hưu nhưng lại không hề có ý định đi về phía Sở Hưu, mà đi thẳng tới chỗ Nhan Phi Yên.
Những võ giả trẻ tuổi vây quanh Nhan Phi Yên khi thấy Doanh Bạch Lộc tới đây, lao nhao biến sắc, trực tiếp giải tán.
Bọn họ đều tự biết lấy mình, so với Doanh Bạch Lộc, bọn họ thật sự không có chút ưu thế nào. Trước mặt Doanh Bạch Lộc những người này chỉ có thể tự tỉ mặc cảm, có ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ mà thôi.
Doanh Bạch Lộc nhìn Nhan Phi Yên nói khế: “Nhan cô nương, lại gặp mặt rồi. Sau lần từ biệt trước tu vỉ Nhan cô nương lại tỉnh tiến thêm nhiều, thật đáng mừng.”
Nói xong, Doanh Bạch Lộc lấy một hộp gấm ra đưa cho Nhan Phi Yên nói: “Nhan cô nương, đây là Bách Hoa Lộ mà ta thu thập được. Mỗi loại đều dùng hoa lộ cấp bậc lục chuyển trở lên chế thành, rất có lợi cho tu vi hiện tại của Nhan cô nương.”
Nhan Phi Yên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Vật quý giá như vậy mong Doanh công tử thu lại đi, Phi Yên không hưởng nổi.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Nếu cả Nhan cô nương cũng không hưởng nổi Bách Hoa Lộ này, vậy trên đời thật sự không ai hưởng nổi.
Nhận lấy đi, đây chỉ là chút lòng thành của ta. Cô nương cũng biết tính cách ta mà, ta sẽ không cưỡng ép cô nương."
Nhan Phi Yên hơi nhíu mày, nàng không chán ghét gì Doanh Bạch Lộc.
Phải nói không nữ nhân nào chán ghét nam nhân như Doanh Bạch Lộc.
Chỉ rất đáng tiếc, Nhan Phi Yên biết, đừng nói nàng không có cảm giác gì với Doanh Bạch Lộc, cho dù có, chút tình cảm này đã định sẵn sẽ không có kết cục.
Nàng là đệ tử Việt Nữ Cung, còn là người thừa kế Việt Nữ Cung thế hệ này, đời này đã định sẵn sẽ tiếp quản Việt Nữ Cung, gây dựng Việt Nữ Cung huy hoàng lớn mạnh trở lại.
Chuyện nhỉ nữ tình trường vốn dĩ không thuộc về nàng, thậm chí nàng còn không dám nghĩ tới.
Cho nên tuy Nhan Phi Yên vẫn luôn hiểu tấm lòng của Doanh Bạch Lộc, nhưng nàng chỉ có thể từ chối.
“Doanh công tử, ta xin nhận hảo ý của ngươi, có điều thứ này xin thứ cho, ta không thể nhận được.” Nhan Phi Yên tiếp tục từ chối.
Doanh Bạch Lộc thở dài một hơi, nói khẽ: “Bách Hoa Lộ này chỉ Nhan cô nương mới xứng sử dụng. Nếu cô nương không muốn, vậy nó cũng mất đi ý nghĩa.”
Dứt lời cương khí màu vàng nhạt trong tay Doanh Bạch Lộc bộc phát, hộp gấm kia trực tiếp hóa thành một làn sương mù. Mọi người xung quanh muốn ngăn cản cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên khí mang theo hương hoa tản mát giữa không trung, ai nấy thầm hô lãng phí.
Bách Hoa Lộ dùng hơn trăm loại kỳ hoa lục chuyển chế thành giờ lại nổ tung như pháo hoa, quả thật lãng phí của trời!
Phương Thất Thiếu phía sau tặc lưỡi lắc đầu thán phục: “Phục, ta phục thật rồi. Kẻ sỉ tình này thật sự dám xuống tay. Thủ đoạn tán gái lãng phí như vậy nếu Doanh gia yếu hơn một chút không khéo chẳng đủ cho hắn phá nhà như vậy.”
Sở Hưu liếc nhìn Phương Thất Thiếu, đổi lại thành thế gia khác, chỉ cần bọn họ có đệ tử tư chất mạnh mẽ như Doanh Bạch Lộc, có lẽ bọn họ cũng nguyện táng gia bại sản.
Nhan Phi Yên bất đắc dĩ nhìn Doanh Bạch Lộc nói: “Sao ngươi phải khổ như vậy? Doanh công tử, hai chúng †a vốn dĩ không thể.
Giờ sư phụ ta đang bị thương, một phần công việc trong Việt Nữ Cung do ta quản lý. Ta không có tâm tình đâu nghĩ tới tình cảm phàm tục đó, quy củ Việt Nữ Cung cũng không cho phép.”
Trên giang hồ thanh danh của Sở Hưu không được. tốt. Còn Phương Thất Thiếu mặc dù có không ít người muốn kết giao với hắn, nhưng đáng tiếc lúc trước hắn ngồi đây cũng đã lâu, những kẻ muốn tới gần kết giao với Phương Thất Thiếu đều bị cái miệng thối của hắn làm cho bực tức trở về.
Phương Thất Thiếu khi ở cạnh tuấn kiệt trẻ tuổi cùng cấp bậc như Sở Hưu còn có vẻ hơi ngu ngơ, nhưng khi gặp đám người thực lực không bằng mình, cái miệng kẻ này cực kỳ độc địa, khiến cho người ta chỉ hận không thể ra tay với hắn.
Đương nhiên có động thủ cũng chẳng đánh được. hắn, còn tông sư võ đạo thắng được Phương Thất Thiếu lại phải cố ky uy danh Kiếm Vương Thành.
Tiếp đó người đến càng lúc càng nhiều, Sở Hưu cũng thấy không ít người quen, tỷ như Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung.
Sở Hưu cùng Việt Nữ Cung có chút thù hận, mặc dù lần trước trong Thông Thiên Tháp Lã Phụng Tiên đã ra mặt điều tiết, hóa giải thù hận, nhưng giữa y và đám nữ nhân Việt Nữ Cung vẫn không có lời gì để nói.
Nhưng lần trước dẫu sao Lã Phụng Tiên cũng đã cứu Nhan Phi Yên một lần, cho nên lần này Nhan Phi Yên sau khi bước vào còn cố ý gật nhẹ đầu với Lã Phụng Tiên, có điều sau đó lại đi sang một bên.
Thân là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, mặc dù thực lực Nhan Phi Yên không mạnh bằng đám người Sở Hưu nhưng danh tiếng của nàng lại rất lớn. Nàng chỉ vừa bước vào đã có một đám võ giả trẻ tuổi vây quanh, tranh nhau chen lấn nịnh nọt.
Còn Phương Thất Thiếu lại xoa xoa cằm, nghỉ hoặc: “Cô nàng Nhan Phi Yên này lúc trước gặp ta luôn giữ cái mặt đơ đơ không đổi sắc, sao hôm nay lại đột nhiên chào hỏi? Chẳng lẽ nàng có ý với ta? Cái này không tốt lắm, người của Việt Nữ Cung không gả ra ngoài, cưới nàng cũng là cưới một cái phiền toái. Như vậy không tốt.”
Sở Hưu ở bên cạnh buồn cười, không khỏi lắc đầu nói: “Có vài nữ nhân không phải thích là hàng phục. được. Cô nàng Nhan Phi Yên kia cũng chẳng dễ chọc, cho dù nàng ta thật sự có ý với ngươi, Việt Nữ Cung cũng không ra tay ngăn cản. Ngươi có dám cưới cô nàng này không?”
Phương Thất Thiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật sự không dám, nữ nhân kia vốn chẳng phải hạng kém cỏi gì. Chẳng qua thật sự không chịu nổi có người ôm mối tình thắm thiết với nàng. Ngươi nhìn đi, chỉ cần Nhan Phi Yên tới, sau lưng nàng chắc chắn kéo theo một kẻ sỉ tình. Lần Khai Sơn Tế này chắc tới chín thành kẻ sỉ tình kia sẽ đến.”
Lã Phụng Tiên ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: Ai?"
Hai hàng lông mày sắc như kiếm của Phương Thất Thiếu đột nhiên chớp chớp nhìn sang phía cổng: “Nói thần tiên thì thần tiên tới ngay kìa, kẻ si tình tới rồi.”
Chỉ thấy ở cửa, Doanh Bạch Lộc mặc một bộ trường bào màu đen bước vào trong sảnh, gương mặt vẫn mang nụ cười ung dung.
Doanh Bạch Lộc dường như trời sinh mang theo một loại hiệu quả, đó là chỉ cân hắn xuất hiện nhất định sẽ †hu hút ánh mắt mọi người, trở thành tiêu điểm toàn trường, như vầng thái dương rực rỡ chói mắt. Thử đọc truyệ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo tại ﹢ T r 𝐔 m T r u y ệ 𝗻.𝑣𝗻 ﹢
Mọi người ở đây nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, lúc này trong lòng không khỏi hiện lên sáu chữ: “giai công tử, thế vô song'.
Dùng sáu chữ này để mô tả Doanh Bạch Lộc hết sức chính xác. Cho dù hiện giờ thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng không bằng Sở Hưu và Phương Thất Thiếu, nhưng trong mắt mọi người hắn lại đáng tin cậy hơn Sở Hưu và Phương Thất Thiếu nhiều.
Hơn nữa mọi người cũng vô thức nhìn về phía Sở Hưu. Bọn họ đều biết trước đây không lâu trên Long Hổ Bảng, Sở Hưu vừa mới chen Doanh Bạch Lộc xuống một hạng, khiến người này rớt khỏi hạng năm. Giờ hai người vừa vặn đối mặt, có trực tiếp ra tay đánh nhau không?
Tuấn kiệt trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng giao thủ, đây là chuyện rất đáng quan sát.
Có điều ngoài dự liệu của mọi người là Doanh Bạch Lộc mặc dù thấy Sở Hưu nhưng lại không hề có ý định đi về phía Sở Hưu, mà đi thẳng tới chỗ Nhan Phi Yên.
Những võ giả trẻ tuổi vây quanh Nhan Phi Yên khi thấy Doanh Bạch Lộc tới đây, lao nhao biến sắc, trực tiếp giải tán.
Bọn họ đều tự biết lấy mình, so với Doanh Bạch Lộc, bọn họ thật sự không có chút ưu thế nào. Trước mặt Doanh Bạch Lộc những người này chỉ có thể tự tỉ mặc cảm, có ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ mà thôi.
Doanh Bạch Lộc nhìn Nhan Phi Yên nói khế: “Nhan cô nương, lại gặp mặt rồi. Sau lần từ biệt trước tu vỉ Nhan cô nương lại tỉnh tiến thêm nhiều, thật đáng mừng.”
Nói xong, Doanh Bạch Lộc lấy một hộp gấm ra đưa cho Nhan Phi Yên nói: “Nhan cô nương, đây là Bách Hoa Lộ mà ta thu thập được. Mỗi loại đều dùng hoa lộ cấp bậc lục chuyển trở lên chế thành, rất có lợi cho tu vi hiện tại của Nhan cô nương.”
Nhan Phi Yên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Vật quý giá như vậy mong Doanh công tử thu lại đi, Phi Yên không hưởng nổi.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Nếu cả Nhan cô nương cũng không hưởng nổi Bách Hoa Lộ này, vậy trên đời thật sự không ai hưởng nổi.
Nhận lấy đi, đây chỉ là chút lòng thành của ta. Cô nương cũng biết tính cách ta mà, ta sẽ không cưỡng ép cô nương."
Nhan Phi Yên hơi nhíu mày, nàng không chán ghét gì Doanh Bạch Lộc.
Phải nói không nữ nhân nào chán ghét nam nhân như Doanh Bạch Lộc.
Chỉ rất đáng tiếc, Nhan Phi Yên biết, đừng nói nàng không có cảm giác gì với Doanh Bạch Lộc, cho dù có, chút tình cảm này đã định sẵn sẽ không có kết cục.
Nàng là đệ tử Việt Nữ Cung, còn là người thừa kế Việt Nữ Cung thế hệ này, đời này đã định sẵn sẽ tiếp quản Việt Nữ Cung, gây dựng Việt Nữ Cung huy hoàng lớn mạnh trở lại.
Chuyện nhỉ nữ tình trường vốn dĩ không thuộc về nàng, thậm chí nàng còn không dám nghĩ tới.
Cho nên tuy Nhan Phi Yên vẫn luôn hiểu tấm lòng của Doanh Bạch Lộc, nhưng nàng chỉ có thể từ chối.
“Doanh công tử, ta xin nhận hảo ý của ngươi, có điều thứ này xin thứ cho, ta không thể nhận được.” Nhan Phi Yên tiếp tục từ chối.
Doanh Bạch Lộc thở dài một hơi, nói khẽ: “Bách Hoa Lộ này chỉ Nhan cô nương mới xứng sử dụng. Nếu cô nương không muốn, vậy nó cũng mất đi ý nghĩa.”
Dứt lời cương khí màu vàng nhạt trong tay Doanh Bạch Lộc bộc phát, hộp gấm kia trực tiếp hóa thành một làn sương mù. Mọi người xung quanh muốn ngăn cản cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên khí mang theo hương hoa tản mát giữa không trung, ai nấy thầm hô lãng phí.
Bách Hoa Lộ dùng hơn trăm loại kỳ hoa lục chuyển chế thành giờ lại nổ tung như pháo hoa, quả thật lãng phí của trời!
Phương Thất Thiếu phía sau tặc lưỡi lắc đầu thán phục: “Phục, ta phục thật rồi. Kẻ sỉ tình này thật sự dám xuống tay. Thủ đoạn tán gái lãng phí như vậy nếu Doanh gia yếu hơn một chút không khéo chẳng đủ cho hắn phá nhà như vậy.”
Sở Hưu liếc nhìn Phương Thất Thiếu, đổi lại thành thế gia khác, chỉ cần bọn họ có đệ tử tư chất mạnh mẽ như Doanh Bạch Lộc, có lẽ bọn họ cũng nguyện táng gia bại sản.
Nhan Phi Yên bất đắc dĩ nhìn Doanh Bạch Lộc nói: “Sao ngươi phải khổ như vậy? Doanh công tử, hai chúng †a vốn dĩ không thể.
Giờ sư phụ ta đang bị thương, một phần công việc trong Việt Nữ Cung do ta quản lý. Ta không có tâm tình đâu nghĩ tới tình cảm phàm tục đó, quy củ Việt Nữ Cung cũng không cho phép.”