Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỷ như hiện tại, theo lực lượng khí huyết ngập trời bộc phát, tất cả ác quỷ nát bấy, Tu La thần nữ kêu rên tiêu tán, ngay cả thần phật đầy trời cũng không cam lòng gào thét, cuối cùng tịch diệt.

Lại bước ra một bước, hắc ám trước mắt tan tành, 'Tông Huyền thậm chí không buồn nhìn lại mình, lại một đòn Minh Vương Ấn ầm ầm đánh ra phía trước!

'Tông Huyền dự đoán rất đúng, ngay khi Sở Hưu kéo hắn vào ảo cảnh, y cũng lập tức xuất thủ.

Sở Hưu không lựa chọn toàn lực thôi động ảo cảnh vì y biết đối mặt với kẻ địch cấp bậc như Tông Huyền, cho dù dùng toàn lực vận dụng tinh thần bí pháp và ảo thuật cũng vô dụng, chẳng bằng dùng để tạm thời ngăn cản đối phương một thời gian ngắn.

Còn giờ cũng đúng thật như vậy, ảo cảnh kia không ngăn nổi Tông Huyền thời gian một hơi thở đã bị hắn đánh vỡ. Có điều với Sở Hưu như vậy đã đủ!

Chỉ trong nháy mắt, quanh người Sở Hưu bừng lên phật quang, một pháp tướng Địa Nhật Như Lai hiện lên sau lưng. Theo tay Sở Hưu niết ấn quyết, thân hình hắn cùng pháp tướng Đại Nhật Như Lai càng lúc càng phù hợp.

Tay phải Sở Hưu đặt trước ngực, hiện lên Vô Úy Ấn, pháp tướng trang nghiêm.

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vô tận bừng lên, máu tươi trong cơ thể Sở Hưu như sôi trào, thiêu đốt ra phật diễm nóng rực, hóa thành lực lượng Đại Nhật Như Lai, phật quang bùng lên bao phủ về phía Tông Huyền!

Hoán Nhật Đại Pháp!

Đoạt thiên địa tạo hóa, thâu thiên hoán nhật, uy năng vô hạn.

Hơn nữa Hoán Nhật Đại Pháp này không phải Hoán Nhật Đại Pháp nguyên bản mà được Đàm Uyên đại sư tự mình lĩnh ngộ, phát triển thêm thành Hoán Nhật Đại Pháp hiện giờ.

Sau khi được Đàm Uyên đại sư quán đỉnh truyền thừa, Sở Hưu có thể sử dụng tám phần uy năng của Hoán Nhật Đại Pháp. Cho nên dưới uy lực cường đại, thiếu chút nữa không nắm giữ được thức công pháp mạnh mẽ này.

Tắm trong phật quang vô tận, Minh Vương Ấn của Tông Huyền lần đầu tiên vỡ vụn, lần thứ nhất bị Sở Hưu chính diện trực tiếp đánh nát.

Ngẩng đầu lên nhìn Đại Nhật Như Lai lóng lánh phật diễm chói mắt, lần đầu tiên Tông Huyền lựa chọn thủ thế.

Phật quang quanh người hắn tiêu tán, chuyển thành một ánh trăng lạnh lễo.

Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hiện lên sau lưng hắn, rõ ràng hơn hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu nhiều.

Trong ánh trăng hoàn mỹ đó, pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật tay niết Thiền Định Ấn. Một luồng lực lượng kỳ dị tản ra, không phải cương khí nhưng cũng không phải lực lượng thiên địa. Luồng lực lượng này quay quanh người Tông Huyền, khiến trên người hắn bừng lên ánh sáng rực rỡ, không ngờ lại dùng chiêu thức. tương tự Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu để đối chọ lại!

Một mặt trời, một ánh trăng, nhưng cả hai không ai nhường ai.

Minh Kỳ ở bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt đầy lo âu.

Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu sau khi nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư lại cường đại đến mức. này, có thể đánh với Tông Huyền với mức độ như vậy. Chuyện này khiến Minh Kỳ không nhịn nổi bắt đầu lo lắng.

Tông Huyền không thể thua!

Đối với Đại Quang Minh Tự mà nói, Tông Huyền chính là đại diện cho Đại Quang Minh Tự. Trong số tuấn kiệt trẻ tuổi đông đảo trong thiên hạ, mọi người luôn coi hai giới Đạo Phật là người đứng đầu. Ngoại trừ Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ, Tông Huyền không thể thua bất cứ kẻ nào, nói chỉ Sở Hưu kém Tông Huyền vài thứ hạng.

Lần này Đại Quang Minh Tự chỉ định ôm danh tiếng truyền thừa của Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải làm việc mà thôi. Còn người bảo Tông Huyền ra tay với Sở Hưu là bản thân Minh Kỳ.

Một khi Tông Huyền có vấn đề gì, khi trở lại Đại Quang Minh Tự, người chịu trọng phạt sẽ là hắn.

Minh Kỳ cắn răng, trong tay bùng lên phật quang yếu ớt, mười ngón tay kết thành đủ loại thủ ấn, nhanh chóng thôi diễn.

Đây là Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh của Đại Quang Minh Tự. Nghe nói khi tu luyện tới đỉnh phong thậm chí có thể tính toán ra tam thế trong tương lai. Theo lý luận mà nói có phần tương tự Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu.

Chỉ có điều Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thuộc về bí điển Đạo gia, tác dụng chủ yếu vẫn là trong chiến đấu chém giết. Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ có thể thấy thứ trước mắt mà không cách nào nhìn ra tương lai khác, không thể dùng để bói toán thôi diễn. Nhưng đồng thời tốc độ của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng nhanh hơn Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh nhiều. Căn bản không cần kết ấn thôi diễn phức tạp như vậy.

Lúc này ma khí đang dùng hết toàn lực thôi diễn sơ hở của Sở Hưu, chuẩn bị nhúng tay vào.

'Tông Huyền quanh năm suốt tháng ôm cái biểu cảm như pho tượng. Minh Kỳ cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có năm chắc chiếm thượng phong hay không. Cho. nên để an toàn, dù sẽ bị người ngoài nói Minh Kỳ hắn đánh lén vô sỉ, hắn cũng muốn nhúng tay vào.

Có điều đúng lúc này một luồng kiếm khí đánh vào. phía sau hắn, dọa cho Minh Kỳ la lên một tiếng, cũng ngắt đứt thôi diễn của Minh Kỳ.

Minh Kỳ nhìn về phía sau, vừa vặn thấy Phương Thất Thiếu ôm theo bầu rượu, bộ dáng cà phất cà phơ coi trò hay, hắn không khỏi cả giận nói: “Phương Thất Thiếu! Ngươi làm vậy là sao?”

Phương Thất Thiếu xòe tay nói: “Công bằng chứ sao. Người ta đang đánh hay như vậy, ngươi cứ nhất quyết nhúng tay vào làm gì? Có thời gian rảnh rỗi chẳng bằng thôi diễn cho chính mình, xem lúc về Đại Quang Minh Tự có bị phạt hay không. Như vậy mới tiện chuẩn bị.”

Minh Kỳ lông mày giật giật, hắn quát khế: “Phương Thất Thiếu! Đại Quang Minh Tự ta không oán không thù với ngươi, còn Sở Hưu và người Kiếm Vương Thành có thù oán. Ngươi điên rồi hay sao mà đi giúp Sở Hưu?”

Phương Thất Thiếu thần sắc nghiêm túc lắc đầu nói: “Không phải ta giúp Sở Hưu mà đang xem kịch, một màn kịch đặc sắc như vậy, ngươi không thể ngắt đứt được.

Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu không lần tiếp theo ta muốn xem xem rốt cuộc là Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh của ngươi thôi diễn nhanh hơn hay là Nhân Quả Kiếm Đạo của ta nhanh hơn.”

Phương Thất Thiếu nghiêm túc một cách hiến tấy, nghe bên ngoài thì có vẻ như hắn đang kiếm cớ nhưng thực tế hắn nói thật. Hắn thật sự đang xem kịch, xem trò. hay.

Thân là hạng ba trên Long Hổ Bảng, Phương Thất Thiếu cũng từng giao thủ với Tông Huyền, có điều đều chịu thiệt. Có lẽ do thể diện cũng có lẽ vì không nắm chắc cho nên sau khi chịu thiệt vài lân, Phương Thất Thiếu không tiếp tục giao thủ với Tông Huyền nữa.

Nhưng lần này Tông Huyền và Sở Hưu giao thủ trực tiếp vận dụng toàn lực. Quan sát bọn họ giao thủ cũng có chỗ tốt nhất định đối với người cùng cảnh giới như Phương Thất Thiếu, cho nên hắn không thể để Minh Kỳ phá hoại được.

Bên kia Minh Kỳ thấy bộ dáng này của Phương Thất Thiếu, hắn tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng không dám ra tay lần nữa.

Minh Kỳ biết sự kinh khủng của Tông Huyền. Vậy Phương Thất Thiếu chỉ thấp hơn Tông Huyền một hạng sẽ mạnh mẽ tới mức nào, chuyện này không cần nhiều lời.

Ngay lúc Sở Hưu và Tông Huyền giằng co, một tiếng thở dài vang lên trong quán trọ.

“Ài, thu tay lại đi. Chư vị Đại Quang Minh Tự, truyền nhân là do lão tăng tự chọn. Chẳng lẽ lão tăng nhiều tuổi như vậy rồi mà không có cả quyền lựa chọn truyền nhân?”

Đàm Uyên đại sư chậm rãi bước ra khỏi quán trọ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vốn dĩ hắn cho rằng Sở Hưu đã ra mặt đại biểu cho. truyền thừa đã hoàn tất, người của Đại Quang Minh Tự sẽ thối lui. Nào ngờ bọn họ vẫn nhất quyết xuất thủ.

Đã lâu không đặt chân về Trung Nguyên, Đại Quang Minh Tự đã trở nên hoàn toàn bất đồng so với trong ấn tượng của hắn.

Có lẽ từ đầu Đàm Uyên đại sư chưa bao giờ thật sự nhận thức được thế nào mới là Đại Quang Minh Tự. Bởi vì lúc đó thực lực và địa vị của hắn căn bản không có tư cách tiếp xúc với Đại Quang Minh Tự thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK