Từ khi Ân Bá Thông xuất thủ đến Ngụy Cửu Đoan ngăn cản, hai bên chỉ nói mấy câu mà thôi.
Nhưng trong lúc giao thủ sinh tử, thời gian vài câu nói đó cũng đủ phân thắng bại rồi. Sở Hưu cùng Lệ Thiên Hào trước mắt cũng là như vậy.
Không có binh khí, bản thân lại bị A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu làm trọng thương, dưới Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, Lệ Thiên Hào miệng phun máu tươi, hai tay vặn vẹo không ra hình thù gì.
Nhưng vẫn chưa hết, Sở Hưu lại thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, Lệ Thiên Hào sắp bay ngược ra lại bị kéo về, hai tay phân cân thác cốt, trực tiếp vặn gãy hai chân hắn. Lệ Thiên Hào phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm, bị Sở Hưu ném sang một bên, ngã lăn dưới đất ngất đi.
Trình Chu Hải ở bên chứng kiến cảnh này không khỏi rùng mình một cái.
Thân thể trọng thương, tứ chi phế sạch, mặc dù tính mạng Lệ Thiên Hào không sao nhưng cho dù hắn có khỏi hẳn tu vi cũng bị phế bỏ. Trừ khi Ân Bá Thông có thể tìm được một loại đan dược bát chuyển cực kỳ quý giá nối liền xương cốt kinh mạch cho hắn, nếu không Lệ Thiên Hào có thể giữ được tu vi cảnh giới Tiên Thiên hay không còn là ẩn số.
Nhìn đệ tử mình dốc lòng dạy dỗ bị Sở Hưu phế bỏ, Ân Bá Thông nổi giận định ra tay với Sở Hưu.
Nhưng đang trước mặt mọi người, nếu Ngụy Cửu Đoan để hắn động tới Sở Hưu thì còn gì là thể diện?
Hừ lạnh một tiếng, Ngụy Cửu Đoan thi triển tuyệt kỹ thành danh Truy Long Thủ, cương khí huyễn hóa thành vuốt rồng. Lực lượng cương khí cường dại trực tiếp khóa trước người Sở Hưu, ngăn cản đường đi của Ân Bá Thông.
“Ân Bá Thông, đường chủ cùng các vị chưởng hình quan khác còn đang nhìn đấy, ngươi định ra tay hành hung tiểu bối, còn để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt không, có còn biết kính nể đường chủ đại nhân không?” Ngụy Cửu Đoan cười lạnh nói.
Ân Bá Thông căm hận đáp: “Một trận tỷ thí luận bàn mà thôi, tiểu tử này lại dám ra tay phế bỏ Lệ Thiên Hào, rốt cuộc là ai không biết kính nể đường chủ? ai không để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt?”
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên đáp: “Đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Võ giả tỉ thí luận bàn có chút thương tích cũng bình thường thôi mà. Vừa rồi chẳng phải đệ tử ngươi cũng không cẩn thận, thiếu chút nữa phế mất Sở Hiếu Đức ư? Sao ngươi lại không nói?”
Sở Hưu lúc này cũng ra vẻ áy náy chắp tay nói: “Mong Ân đại nhân thứ lỗi, tại hạ từng tu luyện mấy môn ma công, có vẻ đao vừa rồi phản phệ hơi lớn khiến tại hạ không khống chế được bản thân, ra tay không kiềm lại được, làm Lệ huynh bị thương. Lát nữa ta sẽ cho người đưa một lọ Kim Sang Dược loại tốt nhất tới cho Lệ huynh.”
Mọi người xung quanh nghe vậy sắc mặt càng kỳ quái, tên Sở Hưu này chắc chắn là cố ý.
Lệ Thiên Hào đâu chỉ bị thương, rõ ràng đã bị phế bỏ! Đừng nói là Kim Sang Dược, cho dù là Thiên Sơn Tuyết Liên cũng chẳng chữa nổi cho hắn.
Ân Bá Thông còn định nói gì đó nhưng Quan Tư Vũ lại cau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, chuyện này coi như xong, lần sau xuất thủ phải chú ý một chút.”
Quan Tư Vũ biết rất rõ về quan hệ giữa các chưởng hình quan, nhưng trước nay hắn chưa từng quản chuyện này.
Dẫu sao từ đầu Quan Trung Hình Đường đã tiếp nhận vô số người giang hồ từ bốn phương tám hướng, những người này có kẻ xuất thân tông môn, có người lại là võ giả dân dã. Mọi người tính cách bất đồng, đương nhiên không thể tương thân tương ái, ngay một số tông môn thế gia còn có nội đấu nữa là tổ chức như Quan Trung Hình Đường.
Cho nên Quan Tư Vũ chỉ yêu cầu một việc, đó là có thể gây lộn nhưng không được làm lớn chuyện. Nếu thật sự chém giết lẫn nhau Quan Trung Hình Đường tuyệt đối không cho phép.
Lúc này nghe Quan Tư Vũ nói vậy, Ân Bá Thông cũng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lại tại chỗ mình. Ngụy Cửu Đoan vẻ mặt câng câng đắc ý, bị Ân Bá Thông châm chọc lâu như vậy, rốt cuộc lần này hắn cũng lật được một ván.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên cảm giác được có người đang nhìn mình. Y quay đầu lại nhìn, Mai Khinh Liên ngồi cạnh Quan Tư Vũ, đôi mắt mê người lộ vẻ khác lạ quan sát Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu nhìn lại, Mai Khinh Liên nở một nụ đẹp tới chói mắt với y, khiến người ta có cảm giác hai mắt mờ đi, vô cùng quyến rũ.
Sở Hưu nhíu mày, tinh thần lực của y rất cường đại không hề bị ảnh hưởng, nhưng khi y nhìn lại lần nữa Mai Khinh Liên đã chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Sở Hưu trước nay vẫn không nhìn thấu nữ nhân này, chỉ có điều cô ta chắc chắn không phải người đơn giản. Cứ nhìn thái độ của Sở Nguyên Thăng ngày trước là biết. Sở Nguyên Thăng không chỉ tôn kính Mai Khinh Liên như đại tẩu, thậm chí mơ hồ có cảm giác e ngại, không biết là vì sao.
Sau này Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường từng tới tìm Sở Nguyên Thăng uống rượu. Cho dù là khi uống rượu Sở Nguyên Thăng cũng không tán gẫu về Mai Khinh Liên. Chỉ cần Sở Hưu nhắc tới tên cô ta, Sở Nguyên Thăng sẽ chuyển đề tài, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ.
Mọi người vào chỗ, Quan Tư Vũ bèn cho người đưa khiêng Lệ Thiên Hào xuống chữa thương, hắn nói với Sở Hưu: “Giờ chỉ còn ngươi với Chung Bình, nhưng vừa rồi ngươi đã giao thủ với Lệ Thiên Hào, để công bằng, ngươi nghỉ ngơi một giờ đi rồi hãng ra tay.”
Không đợi Sở Hưu nói gì, Chung Bình ở bên đột nhiên lên tiếng: “Không cần nghỉ ngơi, ván này ta nhận thua.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chung Bình.
Nói thật, chuyện đại biểu Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội này, những võ giả trẻ tuổi Quan Trung Hình Đường đa phần đều không hứng thú.
Quy củ của Quan Trung Hình Đường là mọi thứ xét theo công lao, cho nên bọn họ không mấy để ý tới thanh danh bên ngoài.
Hơn nữa lần này Thần Binh Đại Hội tụ tập tuấn kiệt trẻ tuổi, như vậy thần binh này chắc hẳn cũng chẳng tới tay bọn họ, việc gì phải liều mạng như vậy?
Tuy bọn họ có thể không để ý tới những thứ đó nhưng lại rất để ý tới thanh danh bên trong Quan Trung Hình Đường. Tỷ như trong nội bộ Quan Trung Hình Đường ai mạnh ai yếu vân vân.
Chung Bình không giống loại người coi nhẹ danh lợi, chẳng lẽ hắn không muốn nhận danh đệ nhất trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường, định cho không Sở Hưu ư?
Nhìn ánh mắt mọi người, Chung Bình lạnh nhạt nói: “Thực lực của hắn quá mạnh, giao thủ bình thường thì đánh không lại, liều mạng thì sinh tử không rõ. Nếu đã thế còn đánh làm gì?”
Chung Bình chủ động nhận thua cũng hợp tình hợp lý. Dẫu sao mọi người cũng đã chứng kiến thực lực Sở Hưu, quả thật cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng.
Trước đó Lệ Thiên Hào tùy ý áp đảo Sở Hiếu Đức, không ngờ sau đó lại bị Sở Hưu tùy ý áp đảo lại, cuối cùng còn bị y thẳng tay phế bỏ. Có tên trên Long Hổ Bảng quả không sai.
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Đã thế lần Thần Binh Đại Hội này do Sở Hưu đại diện Quan Trung Hình Đường ta tham gia.
Có thể đoạt được hạng nhất hay không không quan trọng, quan trọng nhất là để người trên giang hồ thấy uy thế của Quan Trung Hình Đường ta. Chắc ngươi cũng hiểu chuyện này.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Vâng thưa đường chủ.”
Y đã hiểu ý Quan Tư Vũ, chẳng qua là để mọi người chú ý hơn tới Quan Trung Hình Đường mà thôi, cho mọi người thấy đời sau của Quan Trung Hình Đường cũng có người.
Thật ra theo Sở Hưu, thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường cũng không yếu, chẳng qua tính chất của Quan Trung Hình Đường khá đặc thù khiến đám người trẻ tuổi khó mà ngóc đầu lên sớm.
Tỷ như mấy vị ngày hôm nay, cho dù Sở Hiếu Đức thực lực có vẻ yếu nhất nhưng đặt trên giang hồ cũng có chút vai vế. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của họ là tuổi tác hơi lớn.
Không phải lớn, chỉ là hơi lớn.
Mấy vị ngày hôm nay tuổi tác thường đều xấp xỉ ba mươi, cho dù Chung Bình tuổi trẻ nhất cũng gần ba mươi. Nếu đặt trong Long Hổ Bảng, tuổi tác này quả thật hơi lớn.
Còn Sở Hưu giờ mới chỉ hai mươi, so với những người khác trên Long Hổ Bảng, Nhiếp Đông Lưu cũng khoảng hai mươi, Bạch Vô Kỵ cũng vậy. Còn Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân trước đó tuổi đời đều chưa tới ba mươi.
Nguyên nhân chính tạo ra hiện tượng này không phải do thiên phú đám người Uất Trì không đủ mà do quy định của Quan Trung Hình Đường chính là như vậy. Cho dù thiên phú của ngươi tốt đến đâu, Quan Trung Hình Đường cũng chỉ xem xét năng lực của ngươi, cùng lắm chưởng hình quan chỗ ngươi cho chút ưu đãi. Còn muốn như các tông môn khác đem toàn bộ tài nguyên nghiêng về một người, đây là chuyện không thể.
Sau khi xác định Sở Hưu tham gia Thần Binh Đại Hội, cuộc họp giải tán. Dù sao chưởng hình quan còn phải quản lý toàn bộ Quan Trung, không thể rời khu vực của mình quá lâu.
Trước khi đi tâm trạng Ngụy Cửu Đoan không tệ, nhìn bộ dáng tức tới nổ phổi của Ân Bá Thông, giờ hắn đang hết sức đắc ý.
Vỗ vỗ lên vai Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan nói: “Giờ vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát, chắc phải từ nhiệm tuần sát sứ. Lúc đó ngươi đang bế quan, Tư Đồ Hành cùng Khương Đào Nhiên đều đánh tiếng cho ta muốn nhận riêng một châu phủ của Thái Cảnh Thắng, có điều ta không đáp ứng.
Lần này ngươi làm không tệ, tiêu diệt nhuệ khí của lão quỷ Ân Bá Thông kia. Chờ sau khi ngươi về từ Thần Binh Đại Hội, Quan Trung Hình Đường ta được uy phong và thanh danh, lúc đó công lao ngươi cũng đủ, ta có thể danh chính ngôn thuận trao hai châu phủ đó cho ngươi.”
Sở Hưu vội vàng ra vẻ cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân.”
Ngụy Cửu Đoan khoát tay một cái nói: “Được rồi, không cần đa lễ như vậy. Trở về an bài một số chuyện ở Kiến Châu Phủ rồi trực tiếp xuất phát là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, quay về Kiến Châu Phủ trước an bài một số sự vụ sau khi mình rời đi.
Lần này tới Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu không định mang theo những người khác, vì có mang theo cũng vô dụng.
Thần Binh Đại Hội được tổ chức cho những tuấn kiệt trẻ tuổi, không phải so sánh bối cảnh thế lực. Sở Hưu mang theo bọn Quỷ Thủ Vương cũng chỉ là thêm vài tùy tùng, không mấy tác dụng.
Huống hồ cho dù một đệ tử đại phái giang hồ xuống núi hành tẩu cũng không mang theo bao người, thậm chí không có trưởng bối tông môn đi theo.
Nguyên nhân rất đơn giản, đóa hoa trong nhà ấm không thể thành cường giả chân chính được. Mọi chuyện đều cần trưởng bối tông môn hộ giá hộ tống thì ngươi hành tẩu giang hồ còn nghĩa lý gì nữa?
Việc tông môn có thể làm chỉ là cung cấp đầy đủ tài nguyên cho ngươi, dạy bảo ngươi. Còn sau này ngươi trưởng thành đến đâu phải xem chính ngươi.
Cho nên trước đây tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng không ít người mất mạng nửa đường. Còn sống mới gọi là anh tài tuấn kiệt, chết rồi chỉ là người chết mà thôi.