Sau khi Mai Khinh Liên trọng thương, Chử Vô Kỵ bị vây công rơi vào hiểm cảnh, người dưới trướng Sở Hưu cũng rơi xuống hạ phong. Gương mặt Hạ Hầu Trấn không khỏi nở một nụ cười, tất cả không khác lắm so với dự liệu của hắn.
Thực lực dưới trướng Sở Hưu chỉ có thế, chỗ dựa duy nhất của y là Ngụy Thư Nhai cũng bị thương sau trận chiến với Hư Vân, xem tình thế này hẳn đã trọng. thương không ra tay được.
Còn những cường giả nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối, Hạ Hầu Trấn cũng chẳng lo lắng gì
Mọi chuyện đã tới nước này, nhánh Ẩn Ma cùng cường giả tông môn Chính đạo đã đạt thành một loại ăn ý. Hai bên sẽ không vận dụng lực lượng quá lớn, tránh gây ra Đại chiến chính ma quy mô lớn.
Nhìn một điểm mà biết toàn cục, thông qua lực lượng mà Sở Hưu thể hiện mọi người đã có thể biết thực lực nhánh Ẩn Ma rốt cuộc mạnh tới mức nào, đương nhiên không thể đem tất cả lực lượng ra đánh.
Nếu nhánh Ẩn Ma không nhịn được xuất thủ, vậy tức là Sở Hưu không qua được cửa lần này, cũng mang ý nghĩa nhánh Ẩn Ma thực chất vẫn suy yếu. Nếu đã vậy các ngươi cút về trong tối mà sống, những cường giả võ lâm Chính đạo khác cũng sẽ ra tay.
Lúc này bên phía Sở Hưu, y còn đang dùng phương thức giao thủ mất tự nhiên tới cực điểm đánh với Phương Thất Thiếu, ảnh hưởng tới đạo về nhân quả lẫn nhau, gây rối thế công của đối phương
Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều thấy động ĩnh ở hướng khác, Phương Thất Thiếu không nhịn được nói: "Ta nói này Sở huynh. Tốt nhất ngươi thu tay lại, mang người rời khỏi Quan Trung Hình Đường đi. Chỉ cần ngươi trốn vào chỗ tối, võ lâm Chính đạo sẽ không đuổi tận giết tuyệt đâu. Còn tiếp tục như vậy thủ hạ của ngươi sẽ chết sạch đấy”
Trong ấn tượng của Phương Thất Thiếu, mặc dù Sở Hưu làm việc cực đoan tàn nhẫn nhưng y đối đãi với người mình vẫn không tệ.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại khư khư cố chấp, theo Phương Thất Thiếu là rất thiếu khôn ngoan.
Sở Hưu nhíu mày nói: "Thu tay ư? Đã đến nước này rồi làm sao thu tay lại được? Huống hồ người của ta đâu đã đến!”
Phương Thất Thiếu sửng sốt, đúng lúc này trận chiến bên kia lại xảy ra biến hóa mới
Hạ Hầu Trấn đang định liên thủ với Lạc Cửu Niên xử lý triệt để yêu nữ Mai Khinh Liên, nhưng đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên. Khí tức vô cùng cường đại ập tới sau lưng hẳn, mang theo ma khí ngập trời, uy thế đó ngay cả Hạ Hầu Trấn cũng phải khiếp sợ
Ngự Thần Thuật dùng lực lượng nguyên thần dẫn đất thiên địa, chỉ trong chớp mắt gió lớn bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, tốc độ bộc phát tới cực hạn, né tránh đòn này.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau lưng Hạ Hầu Trấn, một thanh Phương thiên họa kích lớn mang theo ma khí ngập trời đánh lên mặt đất, tạo thành một hố sâu lớn chừng mười thước cùng hàng loạt vết rạn lan ra khắp nơi. Có thể thấy lực lượng của đòn này kinh khủng tới cỡ nào, đánh lên thân thể con người sẽ ra sao.
“Lã Phụng Tiên! Sao lại là ngươi?" Hạ Hầu Trấn không thể tin nổi quát khẽ.
Người vừa xuất thủ chính là Lã Phụng Tiên tay cầm thần binh Vô Song, khí tức trên người đã tăng lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Hơn nữa lão tổ Hoàng Phủ thị còn dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng. Thời gian vừa rồi không biết bốn người dùng bí pháp gì, không ngờ đã tăng thực lực lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sơ kỳ.
Mặc dù bọn họ chỉ có bốn người nhưng cả bốn đều là cường giả thời thượng cố, thực lực khoảng Chân Đan cảnh cùng Chân Hỏa Luyện Thần, khả năng khống chế lực lượng vượt xa võ giả cùng cấp. Bốn người vừa gia nhập trận chiến đã giết liền vài võ giá cùng cấp, rất bắt mắt.
Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích, vẫy tay với Sở Hưu, ra hiệu mình không tới quá muộn.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, y biết Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ tới, chẳng qua là tới lúc nào thôi.
Trong Tiểu Phàm Thiên, Lã Phụng Tiên giao chiến với Tông Huyền, cũng kiếm được không ít lợi ích trong đó. thực lực hắn tăng trưởng cũng hết sức rõ ràng. Chí ít lúc này hẳn sử dụng thần binh Vô Song đã không tiêu hao nhiều như lúc trước.
Hạ Hầu Trấn nhìn Lã Phụng Tiên quát khẽ: “Lã Phụng Tiên! Ngươi biết thân phận thật của Sở Hưu là gì rồi đấy, hắn đang lừa ngươi! Mặc dù ngươi là bạn tốt của hẳn, nhưng ngươi đâu phải người trong Ma đạo, cần gì lội vào vũng nước đục này giúp hẳn? Ngươi có biết nếu hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu, ngày sau ngươi sẽ đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo trên giang hồ không?”
Lã Phụng Tiên không quan tâm lắc đầu nói: "Ta đã đoán ra thân phận Sở huynh từ lâu rồi. Còn đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo ư? Hình như trước giờ ta chưa từng đứng vẽ phía võ lâm Chính đạo. 'Đừng nhiều lời, bên phía Sở huynh tình thế nguy cấp, ta không thể để các ngươi tiếp tục làm càn nữa. Tại hạ cũng muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị từ lâu rồi!"
Dứt lời, Lã Phụng Tiên trực tiếp lao thẳng về phía Hạ Hầu Trấn, Phương thiên họa kích Vô Song trong tay mang theo ma khí ngút trời chém ra, uy thế vô cùng cường đại.
Đối đầu với Lã Phụng Tiên, Hạ Hầu Trấn cũng rất đau đầu.
Trong thế hệ trẻ trên giang hồ, Lã Phụng Tiên quả thật không bằng đám người Sở Hưu Phương Thất Thiếu, nhưng không nghĩa là Lã Phụng Tiên yếu.
Hắn cũng xuất thân dân dã, dựa vào lực lượng bản thân bước lên Long Hổ Bảng, nhận được truyền thừa Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Lúc này hẳn cầm một thanh thần binh cực kỳ hung hãn như Vô Song, uy lực cực kỳ kinh khủng, chọi cứng với tông sư võ đạo có vẻ cũng chẳng khó khăn gì.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đúng là thần dị, nhưng đối mặt với kẻ hoàn toàn dùng lực lượng đấu cứng như vậy, hắn vẫn thấy bất lực.
Còn lần này Lã Phụng Tiên chỉ mang tới bốn người, tuy thực lực không yếu nhưng không cách nào ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Có điều thế cũng không sao, nhiều người sẽ t sau.
Một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu trắng bó sát người, tôn lên dáng vẻ lung linh uyển chuyển, tay cầm trường thương đỏ máu từ xa thúc ngựa tới. Phía sau nàng là đại lượng võ giả, không tới hơn ngàn thì cũng phải vài trăm.
Hơn nữa vài trắm người này hầu như không có kẻ yếu, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Ngoại Cương.
Cô gái áo trắng bừng bừng khí khái này chính là Lạc Phi Hồng
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng rời khỏi Lạc gia sáng lập Bất Nhị Cung, cũng tạo được thanh danh trên giang hồ.
Hôm nay nàng giúp Sở Hưu chấp chưởng Cửu Phân Đường, có thanh danh bên phía Sở Hưu duy trì, lại có Mạc Dã Tử âm thăm giúp đỡ nàng. Cửu Phân Đường đã phát triển tới mức ngay chính Sở Hưu cũng không nhận ra.
Lạc Phi Hồng dẫn theo rất nhiều người, mặc dù thực lực không sánh nổi bốn người Thủy Vô Tướng mà Lã Phụng Tiên mang tới, nhưng bên nàng lại đông người.
Có những người của Cửu Phân Đường gia nhập, chiến cuộc lập tức nghịch chuyển, bên khổ sở chống. đỡ đã là liên minh Đông Tề.
Nhảy xuống ngựa, Lạc Phi Hồng căm trường thương đỏ máu Hồng Diên chỉ thẳng vào Lạc Cửu Niên, gương mặt tuyệt mỹ mang nụ cười âm trăm, thứ ẩn chứa trong đó chỉ có sát ý cùng căm ghét
“Lão tổ tông, lâu lầm rồi không gặp. Ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong Lạc gia bế quan đi, chui ra ngoài làm gì? Chán sống rồi, ngại mình chết không đủ nhanh à?”
Thực lực dưới trướng Sở Hưu chỉ có thế, chỗ dựa duy nhất của y là Ngụy Thư Nhai cũng bị thương sau trận chiến với Hư Vân, xem tình thế này hẳn đã trọng. thương không ra tay được.
Còn những cường giả nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối, Hạ Hầu Trấn cũng chẳng lo lắng gì
Mọi chuyện đã tới nước này, nhánh Ẩn Ma cùng cường giả tông môn Chính đạo đã đạt thành một loại ăn ý. Hai bên sẽ không vận dụng lực lượng quá lớn, tránh gây ra Đại chiến chính ma quy mô lớn.
Nhìn một điểm mà biết toàn cục, thông qua lực lượng mà Sở Hưu thể hiện mọi người đã có thể biết thực lực nhánh Ẩn Ma rốt cuộc mạnh tới mức nào, đương nhiên không thể đem tất cả lực lượng ra đánh.
Nếu nhánh Ẩn Ma không nhịn được xuất thủ, vậy tức là Sở Hưu không qua được cửa lần này, cũng mang ý nghĩa nhánh Ẩn Ma thực chất vẫn suy yếu. Nếu đã vậy các ngươi cút về trong tối mà sống, những cường giả võ lâm Chính đạo khác cũng sẽ ra tay.
Lúc này bên phía Sở Hưu, y còn đang dùng phương thức giao thủ mất tự nhiên tới cực điểm đánh với Phương Thất Thiếu, ảnh hưởng tới đạo về nhân quả lẫn nhau, gây rối thế công của đối phương
Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều thấy động ĩnh ở hướng khác, Phương Thất Thiếu không nhịn được nói: "Ta nói này Sở huynh. Tốt nhất ngươi thu tay lại, mang người rời khỏi Quan Trung Hình Đường đi. Chỉ cần ngươi trốn vào chỗ tối, võ lâm Chính đạo sẽ không đuổi tận giết tuyệt đâu. Còn tiếp tục như vậy thủ hạ của ngươi sẽ chết sạch đấy”
Trong ấn tượng của Phương Thất Thiếu, mặc dù Sở Hưu làm việc cực đoan tàn nhẫn nhưng y đối đãi với người mình vẫn không tệ.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại khư khư cố chấp, theo Phương Thất Thiếu là rất thiếu khôn ngoan.
Sở Hưu nhíu mày nói: "Thu tay ư? Đã đến nước này rồi làm sao thu tay lại được? Huống hồ người của ta đâu đã đến!”
Phương Thất Thiếu sửng sốt, đúng lúc này trận chiến bên kia lại xảy ra biến hóa mới
Hạ Hầu Trấn đang định liên thủ với Lạc Cửu Niên xử lý triệt để yêu nữ Mai Khinh Liên, nhưng đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên. Khí tức vô cùng cường đại ập tới sau lưng hẳn, mang theo ma khí ngập trời, uy thế đó ngay cả Hạ Hầu Trấn cũng phải khiếp sợ
Ngự Thần Thuật dùng lực lượng nguyên thần dẫn đất thiên địa, chỉ trong chớp mắt gió lớn bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, tốc độ bộc phát tới cực hạn, né tránh đòn này.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau lưng Hạ Hầu Trấn, một thanh Phương thiên họa kích lớn mang theo ma khí ngập trời đánh lên mặt đất, tạo thành một hố sâu lớn chừng mười thước cùng hàng loạt vết rạn lan ra khắp nơi. Có thể thấy lực lượng của đòn này kinh khủng tới cỡ nào, đánh lên thân thể con người sẽ ra sao.
“Lã Phụng Tiên! Sao lại là ngươi?" Hạ Hầu Trấn không thể tin nổi quát khẽ.
Người vừa xuất thủ chính là Lã Phụng Tiên tay cầm thần binh Vô Song, khí tức trên người đã tăng lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Hơn nữa lão tổ Hoàng Phủ thị còn dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng. Thời gian vừa rồi không biết bốn người dùng bí pháp gì, không ngờ đã tăng thực lực lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sơ kỳ.
Mặc dù bọn họ chỉ có bốn người nhưng cả bốn đều là cường giả thời thượng cố, thực lực khoảng Chân Đan cảnh cùng Chân Hỏa Luyện Thần, khả năng khống chế lực lượng vượt xa võ giả cùng cấp. Bốn người vừa gia nhập trận chiến đã giết liền vài võ giá cùng cấp, rất bắt mắt.
Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích, vẫy tay với Sở Hưu, ra hiệu mình không tới quá muộn.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, y biết Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ tới, chẳng qua là tới lúc nào thôi.
Trong Tiểu Phàm Thiên, Lã Phụng Tiên giao chiến với Tông Huyền, cũng kiếm được không ít lợi ích trong đó. thực lực hắn tăng trưởng cũng hết sức rõ ràng. Chí ít lúc này hẳn sử dụng thần binh Vô Song đã không tiêu hao nhiều như lúc trước.
Hạ Hầu Trấn nhìn Lã Phụng Tiên quát khẽ: “Lã Phụng Tiên! Ngươi biết thân phận thật của Sở Hưu là gì rồi đấy, hắn đang lừa ngươi! Mặc dù ngươi là bạn tốt của hẳn, nhưng ngươi đâu phải người trong Ma đạo, cần gì lội vào vũng nước đục này giúp hẳn? Ngươi có biết nếu hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu, ngày sau ngươi sẽ đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo trên giang hồ không?”
Lã Phụng Tiên không quan tâm lắc đầu nói: "Ta đã đoán ra thân phận Sở huynh từ lâu rồi. Còn đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo ư? Hình như trước giờ ta chưa từng đứng vẽ phía võ lâm Chính đạo. 'Đừng nhiều lời, bên phía Sở huynh tình thế nguy cấp, ta không thể để các ngươi tiếp tục làm càn nữa. Tại hạ cũng muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị từ lâu rồi!"
Dứt lời, Lã Phụng Tiên trực tiếp lao thẳng về phía Hạ Hầu Trấn, Phương thiên họa kích Vô Song trong tay mang theo ma khí ngút trời chém ra, uy thế vô cùng cường đại.
Đối đầu với Lã Phụng Tiên, Hạ Hầu Trấn cũng rất đau đầu.
Trong thế hệ trẻ trên giang hồ, Lã Phụng Tiên quả thật không bằng đám người Sở Hưu Phương Thất Thiếu, nhưng không nghĩa là Lã Phụng Tiên yếu.
Hắn cũng xuất thân dân dã, dựa vào lực lượng bản thân bước lên Long Hổ Bảng, nhận được truyền thừa Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Lúc này hẳn cầm một thanh thần binh cực kỳ hung hãn như Vô Song, uy lực cực kỳ kinh khủng, chọi cứng với tông sư võ đạo có vẻ cũng chẳng khó khăn gì.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đúng là thần dị, nhưng đối mặt với kẻ hoàn toàn dùng lực lượng đấu cứng như vậy, hắn vẫn thấy bất lực.
Còn lần này Lã Phụng Tiên chỉ mang tới bốn người, tuy thực lực không yếu nhưng không cách nào ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Có điều thế cũng không sao, nhiều người sẽ t sau.
Một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu trắng bó sát người, tôn lên dáng vẻ lung linh uyển chuyển, tay cầm trường thương đỏ máu từ xa thúc ngựa tới. Phía sau nàng là đại lượng võ giả, không tới hơn ngàn thì cũng phải vài trăm.
Hơn nữa vài trắm người này hầu như không có kẻ yếu, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Ngoại Cương.
Cô gái áo trắng bừng bừng khí khái này chính là Lạc Phi Hồng
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng rời khỏi Lạc gia sáng lập Bất Nhị Cung, cũng tạo được thanh danh trên giang hồ.
Hôm nay nàng giúp Sở Hưu chấp chưởng Cửu Phân Đường, có thanh danh bên phía Sở Hưu duy trì, lại có Mạc Dã Tử âm thăm giúp đỡ nàng. Cửu Phân Đường đã phát triển tới mức ngay chính Sở Hưu cũng không nhận ra.
Lạc Phi Hồng dẫn theo rất nhiều người, mặc dù thực lực không sánh nổi bốn người Thủy Vô Tướng mà Lã Phụng Tiên mang tới, nhưng bên nàng lại đông người.
Có những người của Cửu Phân Đường gia nhập, chiến cuộc lập tức nghịch chuyển, bên khổ sở chống. đỡ đã là liên minh Đông Tề.
Nhảy xuống ngựa, Lạc Phi Hồng căm trường thương đỏ máu Hồng Diên chỉ thẳng vào Lạc Cửu Niên, gương mặt tuyệt mỹ mang nụ cười âm trăm, thứ ẩn chứa trong đó chỉ có sát ý cùng căm ghét
“Lão tổ tông, lâu lầm rồi không gặp. Ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong Lạc gia bế quan đi, chui ra ngoài làm gì? Chán sống rồi, ngại mình chết không đủ nhanh à?”