Bên này đám người Nhiếp Đông Lưu đang lao nhao kêu gào phải ra tay giáo huấn Sở Hưu, xả giận thay Nhiếp Đông Lưu, mà hắn lại khoát tay áo nói: “Một hiểu lầm thôi mà, không cần như vậy. Nhiếp Đông Lưu ta là người ra sao chư vị cũng biết mà, không cần tức giận vì một người như vậy.”
Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, âm thầm quyết định cho dù thiếu trang chủ nói không cần tới gây sự với Sở Hưu nhưng bọn họ nhất định phải tìm một cơ hội giáo huấn cho tên Sở Hưu kia một bài học, để lại thêm ấn tượng trong lòng Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ánh mắt mọi người, Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nhưng trong mắt lại lộ ra sắc lạnh.
Muốn giết người, đôi khi không cần đao cần kiếm, chỉ cần lòng người.
Vì sao phụ thân hắn có danh hiệu Phúc Thủ Càn Khôn? Danh hiệu này không chỉ bởi tuyệt kỹ thành danh của phụ thân hắn là Càn Khôn Lăng Vân Thủ, còn bởi thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa của phụ thân hắn. Chỉ bằng lực lượng một người, dùng ba mươi năm đã phát triển Tụ Nghĩa Trang thành một trong Nhân Hòa Lục Bang, trở thành thế lực lớn danh chấn giang hồ.
Từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã coi phụ thân mình như tấm gương sáng, dùng đao kiếm giết người chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất mà thôi.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng, không nói mười vị trí đầu, hai mươi người đầu đều không ít kẻ đã bước vào Nội Cương, vì sao hắn xếp tận thứ sáu? Nhiếp Đông Lưu không chỉ dựa vào thực lực mình, hắn còn có thủ đoạn.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Lã Phụng Tiên đột nhiên mở miệng nói: “Vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang này quả thật không phải người đơn giản, lần này sợ rằng ngươi đã bị hắn ghi hận. Vừa rồi sao ngươi không chọn tạm thời ẩn nhẫn, kết giao với hắn, gia nhập Tụ Nghĩa Trang kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, trận chiến lúc trước có không ít người chứng kiến, cũng không ít người nghe thấy Trương Bách Đào hô lên ba chữ thiếu trang chủ.
Cho dù ta chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu, chỉ cần hắn nghe ngóng từ chỗ võ giả Lữ Dương Trấn là biết chuyện này. Tới Trương Bách Đào còn gọi là thiếu trang chủ, ở Bắc Yên liệu có mấy người?
Chuyện đơn giản như vậy chắc chắn Nhiếp Đông Lưu sẽ đoán ra, chắc chắn hắn cũng biết ta sẽ đoán ra, cho nên chơi trò lá mặt lá trái với hắn chẳng tác dụng gì.
Có điều chuyện này cũng chẳng có gì lớn, ghi hận thì ghi hận, võ giả tán tu có chỗ tốt là tự do, chân trần không mang giầy. Trên giang hồ không môn phái nào có thể một tay che trời, cho dù Côn Luân Ma Giáo ngàn năm trước cũng vậy.”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Quả thật là vậy, nghe nói mấy năm trước một vị đệ tử trực hệ của Trương gia Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn, một trong Tam Thanh Đạo Môn, chết trong tay Liệp Tâm Nhân Ma Đồng Khai Thái, tân tú ma đạo, bị đối phương phân thây cực kỳ tàn nhẫn, trái tim bị móc ra. Chuyện này khiến Long Hổ Sơn cực kỳ tức giận, phát động rất nhiều cao thủ điều tra, nhưng vẫn bị Đồng Khai Thái chạy khỏi Tây Sở, không biết tung tích. Hơn nữa đối phương cũng nhờ vào chuyện này mà lên đứng thứ hai mươi ba trên Long Hổ Bảng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, giang hồ rất lớn, thế giới này lại càng lớn, cho dù tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ Phong Mãn Lâu hay tam đại hoàng triều đều không thể dò xét chính xác động tĩnh từng người được.
Bị ép quá mức cùng lắm thì lao đầu vào rừng sâu, tránh một thời gian lại chui ra, chuyện gì cũng chẳng còn. Dù sao trên giang hồ thường xuyên có chuyện lớn diễn ra, ai rảnh tới mức nhìn chăm chăm vào một việc đã xưa cũ?
Cũng như bên phía Ngụy Quận kia, lúc này đã qua mấy tháng, các tông môn bên Ngụy Quận lúc đầu còn rất nể mặt Thương Lan Kiếm Tông, tìm kiếm Sở Hưu trong địa bàn của mình. Nhưng đã lâu như vậy vẫn không có kết quả gì, ai lại tiếp tục chú ý? Chỉ sợ ngay chính Thương Lan Kiếm Tông cũng lười để ý tới, đương nhiên không tính Thẩm Bạch.
Lúc này trên Lữ Dương Sơn, khá nhiều võ giả tụ tập xung quanh, chính giữa là những đệ tử đại phái do Nhiếp Đông Lưu cầm đầu.
Sau khi tới tối, một luồng sáng mông lung rọi lên từ mặt đất, đám người chỉ thấy một cảm giác rung động truyền lại, phảng phất như mặt đất sắp nứt ra. Chuyện này khiến những võ giả cấp thấp luống cuống chân tay.
Võ giả cũng là người, đặc biệt là những người chỉ có Thối Thể cảnh như vậy. Trước lực lượng của thiên địa, lực lượng bọn họ cũng chẳng hơn người thường bao nhiêu.
Có điều may mà luồng chấn động này không kéo dài bao lâu đã ngừng lại, tới sáng hôm sau đám người phát hiện phía đông Lữ Dương Sơn có một vết rách xuất hiện, cho dù ngay giữa ban ngày cũng có luồng hào quang màu xanh lục dâng lên từ trong đó.
Mọi người lập tức hiểu ra, trong đó chắc chắn có bảo vật!
Không cần những người khác ra tay, đám thế gia môn phái lập tức cho đệ tử đào bới khe hở rộng chừng bàn tay kia ra, đáng tiếc khe hở kia có vẻ rất sâu, đào tận xuống dưới lòng đất, cho nên đám người chỉ thử một chút rồi từ bỏ.
Có điều giờ bọn họ đã có thể xác định vị trí bảo vật, cho nên có người bắt đầu chiếm chỗ trước, dù sao cũng phải cách khe hở kia gần gần chút mới được.
Trong số đám người, xét theo thực lực địa vị đương nhiên Nhiếp Đông Lưu đứng chính giữa, những người còn lại đứng xung quanh, nhưng vẫn có những vị trí tốt tương đối gần khiến không ít người tranh đoạt.
Sở Hưu thản nhiên nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh đi thôi, chúng ta cũng nên chiếm một chỗ tốt.”
Nói xong Sở Hưu liền dẫn Lã Phụng Tiên tới bên phía đông khe hở.
Trong số những võ giả này có cả Thối Thể, Ngưng Huyết cùng Tiên Thiên. Sau mấy ngày chờ đợi như vậy, chuyện lạ ở Lữ Dương Sơn này đã lan khắp các châu phủ xung quanh khiến không ít võ giả Tiên Thiên tới đây. Tuy nhiên thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đi tới, những võ giả Tiên Thiên bình thường đều chủ động nhường đường.
Ở nơi khác có lẽ bọn họ còn không biết đến Sở Hưu, nhưng quanh Lữ Dương Trấn này bọn họ lại không thể không biết.
Trước đó Sở Hưu chém giết bốn người Trương Bách Đào trước mắt mọi người, có tới vài chục người chứng kiến rõ ràng từng chi tiết, sớm đã đồn khắp nơi.
Một số kẻ ngoại lai định cướp lấy bảo vật tại Lữ Dương Sơn này đương nhiên cũng phải tìm hiểu nội tình thực lực các võ giả tại Lữ Dương Sơn này, cái tên Sở Hưu đương nhiên nằm trong số đó, hơn nữa còn bị liệt vào một trong những nhân vật nguy hiểm nhất.
Dù sao ba người Lưu Nguyên Hải cũng có chút danh tiếng tại Lâm Trung Quận, kết quả giờ thì hay rồi, tất cả đều chết trong tay Sở Hưu. Lấy một địch bốn còn có thể giết chết toàn bộ, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, Lã Phụng Tiên bên cạnh cũng vậy.
Nghe người ta nói vị này cũng chỉ dùng một chiêu đã đánh tan binh khí võ giả Tiên Thiên, đoán chừng chém giết võ giả cùng giai cũng chẳng tốn mấy chiêu. Hai người bọn họ liên thủ uy thế thậm chí đủ khiêu chiến cường giả cảnh giới Ngự Khí Nội Cương, mọi người đương nhiên không dám tranh đoạt vị trí với hai người này.
Hơn nữa cho dù trên Lữ Dương Sơn có một số võ giả Tiên Thiên thực lực tương đối mạnh cũng không định tranh đoạt vị trí với bọn họ.
Trước mắt chí bảo còn chưa xuất thế, tội gì đi gây sự với hai đối thủ khó dây như vậy? Còn chưa thấy bảo bối đâu đã định quyết đấu sinh tử, bọn họ không ngu xuẩn như vậy.
Có điều ngay lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên tới gần khe hở, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu, Nhạc Lư Xuyên nháy mắt với mấy võ giả thủ hạ của mình. Đám võ giả Tiên Thiên kia lập tức hiểu nên làm gì, nhanh chóng đi về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Giáo huấn hai võ giả không chút bối cảnh đổi lấy giao hảo cùng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, điểm này theo Nhạc Lư Xuyên rất xứng đáng.
Những người khác thấy Nhạc Lư Xuyên xuất thủ trước cũng không nhúc nhích. Thật ra trước đó bọn họ cũng muốn giáo huấn Sở Hưu để gia tăng địa vị trong lòng Nhiếp Đông Lưu, đáng tiếc bọn họ không mang đủ người.
Đám người này không phải kẻ ngu, Sở Hưu kia có thể dùng sức mình xử lý bốn võ giả Tiên Thiên, dưới tay họ chỉ có ba bốn Tiên Thiên, nếu tùy tiện xông lên sẽ khá nguy hiểm.
Còn Nhạc Lư Xuyên xuất thân Nhạc gia tại Bắc Lăng, gia nghiệp lớn, vị lão tổ của Nhạc gia còn là cường giả Ngoại Cương cảnh, nếu không phải do tuổi tác hơi lớn không khéo còn đạt tới cảnh giới cô đọng Tam Hoa Tụ Đỉnh. Trong Nhạc gia cũng không thiếu Nội Cương cùng Tiên Thiên cảnh, Nhạc Lư Xuyên thân là con trai trưởng, mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo bảy tám thủ hạ.
Nhạc Lư Xuyên đánh mắt một cái, liền có bảy tám võ giả Tiên Thiên của Nhạc gia đi tới trước người Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lạnh giọng nói: “Dừng bước!”
Sở Hưu híp mắt lại nói: “Các ngươi định làm gì? Lữ Dương Sơn này không phải nhà các ngươi, giờ bảo vật còn chưa thấy đâu các ngươi đã định chặn núi à? Có phải đợi lát nữa bảo vật xuất thế đám đại thế gia các ngươi ăn thịt không buồn để mấy võ giả tán tu chúng ta húp chút canh à?”
Lời vừa nói ra, phần lớn võ giả tán tu đều đưa mắt nhìn lại, ánh mắt mang rõ vẻ không tốt.
Võ giả xuất thân thế lực lớn luôn chiếm ưu thế khi đối mặt với đám tán tu bọn họ, dù sao người ta quen biết nhiều, thực lực cường đại, còn bọn họ lại như năm bè bảy đảng.
Có điều cho dù như vậy, trong quá khứ khi tranh đoạt bảo vật, đồ tốt đều bị những thế lực lớn các ngươi chiếm gần hết, chúng ta chỉ cầm chút cơm thừa canh cặn cũng được. Nhưng hôm nay các ngươi thậm chí không để lại chút cơm thừa canh cặn nào cho chúng ta, chưa thấy bảo bối đã bắt đầu định chặn núi, có thấy quá đáng không?
Mâu thuẫn giai cấp đâu đâu cũng có, vốn bọn họ đã bất mãn với đám võ giả xuất thân thế lực lớn này rồi, giờ một câu nói của Sở Hưu càng khiến bọn họ nổi giận.
Thấy Sở Hưu chỉ nói một câu đã khiến đám võ giả tán tu căm thù bọn họ, mấy võ giả của người đều nổi giận tới suýt nữa chửi đổng lên.
Chúng ta mới nói có hai chữ, ngươi nhìn đâu ra thành chúng ta định chặn núi, không lưu lại đường sống cho võ giả tán ta?