Hai trận tỉ thí hoàn thành, trận thứ ba tới Sở Hưu cùng đệ tử của Tiêu Tập – Trình Chu Hải.
Tiêu Tập bộ dáng biếng nhác không đứng đắn nhưng đệ tử hắn Trình Chu Hải lại là một thanh niên tướng mạo thật thà.
Sau khi ra trận, Trình Chu Hải cười hai tiếng với Sở Hưu rồi chắp tay nói: “Xin chào Sở huynh, cặp vừa rồi giao chiến thật kịch liệt. Luận bàn mà thôi không cần như vậy. Chẳng bằng chúng ta đổi một cách an toàn trao đổi chút nhé?”
Lông mày Sở Hưu nhíu lại nói: “Cách an toàn hơn? Luận bàn thế nào?”
Trình Chu Hải cười nói: “Cơ sở so đấu mạnh yếu của võ giả chính là lực lượng. Chẳng bằng thế này đi, hai chúng ta lần lượt xuất thủ, một toàn lực tấn công, một toàn lực phòng thủ, sau đó lại đổi lại. Đơn giản trực tiếp, lập tức phân cao thấp, ngươi thấy sao?”
Sở Hưu sắc mặt kỳ quái đáp: “Cũng được thôi, nếu Trịnh huynh đã có nhã hứng, vậy cứ luận bàn như vậy đi.”
Trình Chu Hải cười to nói: “Đã vậy mời Sở huynh xuất thủ trước đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần đâu, Trình huynh đã đề nghị, vậy ngươi xuất thủ trước đi.”
Trình Chu Hải cười hắc hắc nói: “Vậy ta không khách khí nữa.”
Tỷ thí lần này không phải quá nghiêm túc, chẳng qua là chọn một người đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới Thần Binh Đại Hội cho người ta biết mà thôi. Cho nên giữa diễn võ trường, hai người tự quyết định phương thức tỷ thí, tự đồng ý với nhau, Quan Tư Vũ cũng không nói gì.
Nhưng Ngụy Cửu Đoan lại thầm lo lắng, thầm nghĩ Sở Hưu này có ngu ngốc hay không? Ngày thường thấy y cơ trí lắm mà, sao giờ lại khinh suất như vậy, người ta nói gì là làm theo như thế?
Lúc này ngay cả Tiêu Tập cũng nhìn sang phía Ngụy Cửu Đoan, bí mật truyền âm nói: “Lão Ngụy này, lão già nhà ngươi đa mưu túc trí lắm mà, sao lại tìm một đứa đơn thuần như vậy? Chẳng lẽ ngươi không nói với hắn Trình Chu Hải là do ta dẫn dắt, ngay cả Vạn Kiếm Lưu hắn cũng học được rồi à?”
Ngụy Cửu Đoan trừng mắt với Tiêu Tập, làm sao hắn biết mọi chuyện là thế nào? Mà nói Sở Hưu đơn thuần? Nếu y đơn thuần mấy thế lực Kiến Châu Phủ kia đã chẳng bị diệt môn.
Chẳng hiểu do lần này Sở Hưu tự tin quá mức hay bị vẻ ngoài thật thà của Trình Chu Hải mê hoặc, không ngờ lại đáp ứng chuyện như vậy.
Có điều giờ hai bên đều đã quyết định, Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng thể ngăn cản.
Lúc này giữa trận, Trình Chu Hải hít sâu một hơi, trong tay hắn không có kiếm nhưng xung quanh ầm ầm bộc phát kiếm khí. Từng luồng kiếm khí hiện lên từ cơ thể hắn, rậm rạp chằng chịt, bao phủ khắp cơ thể hắn. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Tập, Vạn Kiếm Lưu bắt nguồn từ thánh địa kiếm đạo Tọa Vong Kiếm Lư!
Vạn Kiếm Lưu này vừa là công pháp vừa là võ kỹ, mười phần kỳ dị. Khi võ giả tu luyện công pháp này sẽ dùng bí pháp rèn luyện cương khí trong cơ thể thành kiếm khí sắc bén lưu trữ trong cơ thể.
Đến cuối cùng bản thân người tu luyện đã không có bất cứ cương khí nào, trong cơ thể đều là kiếm khí, như vậy có thể trực tiếp vận dụng kiếm khí này đối địch. Tuy nhiên muốn tu luyện những công pháp khác buộc phải phế bỏ kiếm khí trên người, đây là pháp môn kiếm đạo vô cùng cực đoan.
Có điều công pháp cực đoan như vậy uy năng cũng càng mạnh, trước mắt Trình Chu Hải chỉ mới ngưng tụ được mấy trăm luồng kiếm khí, ngay cả Tiêu Tập cũng không thể ngưng tụ ra hơn vạn kiếm khí.
Khi môn công pháp này đại thành mới có thể có uy lực vạn kiếm, thậm chí mười vạn kiếm. Hơn nữa khi rèn luyện kiếm khí còn có thể trao cho đủ loại lực lượng thuộc tính, tỉ như vừa rồi Tiêu Tập sử dụng kiếm khí bảy màu kia.
Lúc này Trình Chu Hải bộc phát hết tất cả kiếm khí, chậm rãi hòa thành một thể, cuối cùng bản thân hóa kiếm. Chỉ thấy kiếm khí vô hình ngưng tụ giữa không trung, cuối cùng tạo thành một thanh kiếm khổng lồ bằng cương khí dài tới hơn mười trượng, ầm ầm chém về phía Sở Hưu.
Vạn Kiếm Lưu khi tu luyện hóa cương khí thành kiếm khí, còn giờ lại chuyển kiếm khí thành cương khí, chuyển hóa qua lại như vậy cực kỳ tốn thời gian.
Có điều một khi những kiếm khí đó hợp nhất, sức mạnh bộc phát ra lớn tới kinh người, tối thiểu Trình Chu Hải chưa từng gặp võ giả cùng giai nào ngăn được đòn này của hắn.
Vốn dĩ vừa rồi lời đề nghị của hắn chỉ là nửa đùa nửa thật, để giảm bớt không khí căng thẳng là chính. Nào ngờ Sở Hưu lại lập tức đáp ứng. Nếu đã vậy không thể trách hắn thuận nước đẩy thuyền. Ván này hắn thắng chắc rồi!
Vạn kiếm hợp nhất toái thiên liệt địa, còn trước mắt Trình Chu Hải chỉ mới làm được trăm kiếm hợp nhất nhưng uy thế cường đại đó đã đủ khiến đám tiểu bối Quan Trung Hình Đường biến sắc.
Đối mặt với đòn thế như vậy bọn họ chỉ có đường né tránh, nếu để chỉ cho phép bọn họ ngăn cản, đòn thế kia đánh xuống sợ rằng không chết cũng trọng thương.
Nếu Sở Hưu này thông minh hơn, khi thấy kiếm thế như vậy hẳn nên chủ động nhận thua, đổi thành hắn tấn công. Nếu cứ cố chống đỡ không khéo còn chẳng có cơ hội xuất thủ.
Nhưng lúc này giữa sân đấu Sở Hưu lại không hề có ý nhận thua, quanh người y bộc phát cương khí, hai tay kết ấn, một luồng cương khí hùng hồn trầm ổn bao phủ quanh người y, vững như thành đồng vách sắt, bất động như núi!
Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!
Sở Hưu đã dùng chiêu thức phòng ngự chí cường trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này rất nhiều lần, mặc dù chỉ có thể bị động phòng ngự, không như Phật môn khổ luyện Kim Thân trực tiếp gia tăng cường độ thân thể mình, nhưng về mặt chống cự đòn thế cường đại của đối phương, đặc biệt là khi phòng ngự cương khí, Độc Cô Ấn có thể nói là mạnh nhất trong cùng cấp bậc.
Ngày trước ngay cả Thiên Tội đà chủ dùng Niết Không Thần Trảo, Sở Hưu toàn lực phát động Độc Cô Ấn cũng ngăn cản được. Giờ Vạn Kiếm Lưu của Trình Chu Hải chẳng lẽ mạnh hơn Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ được sao?
Đám người chỉ thấy giữa sân đấu vang lên tiếng cương khỉ bùng nổ kịch liệt, mặt đất đá vụn bắn lung tung, từng vết nứt lan ra trên mặt đất, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Phải biết đây là diễn võ trường của tổng đường, mặt sân được lát đá tốt, dưới mặt đất thậm chí bố trí trận pháp, vô cùng kiên cố. Kết quả giờ lại bị đánh vỡ vụn, có thể thấy chấn động khi giao thủ của hai người kịch liệt tới mức nào.
Sau khi bụi mù tan đi, mọi người nhìn cảnh trong sân, không khỏi biến sắc.
Sở Hưu đứng nguyên tại chỗ lông tóc không chút tổn hại, Trình Chu Hải gương mặt ngây ngốc, hai tay bị cương khí phản chấn tới mức run rẩy.
Đòn thế đó của hắn không ngờ lại bị Sở Hưu ngăn chặn dễ dàng như vậy?
Khoảnh khắc này Trình Chu Hải bỗng cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, kẻ đơn thuần không phải Sở Hưu mà là hắn!
Sở Hưu cười cười nói: “Trình huynh, ngươi chuẩn bị xong chưa? Tới ta xuất thủ rồi.”
Trình Chu Hải miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Sở huynh cứ ra tay đi.”
Giờ Trình Chu Hải chỉ hy vọng Sở Hưu am hiểu bí pháp phòng ngự, năng lực tấn công không quá mạnh, bằng không hắn thua chắc rồi.
Kiếm khí quanh người Trình Chu Hải bộc phát đưa ngang trước người, ngưng tụ thành một tấm khiên kiếm khí.
Sư phụ của hắn là Tiêu Tập, học tập theo công pháp cực đoan Vạn Kiếm Lưu, cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể học tập những công pháp khác.
Về mặt công kích Vạn Kiếm Lưu cực kỳ cường đại, nhưng kẻ dùng kiếm mấy ai am hiểu phòng ngự? Tất cả đều chỉ giỏi tấn công.
Cho nên thủ đoạn phòng ngự của Trình Chu Hải ít tới mức đáng thương, chỉ có thể đặt kiếm khí trước người một cách đơn điệu, cố ngưng tụ thành tấm khiên ngăn cản.
Lần này Sở Hưu không dùng sát chiêu như A Tỳ Đạo Tam Đao.
Đối với y giờ thắng bại đã phân, y lại không có thù oán gì với Trình Chu Hải, không cần dùng loại võ công cực đoan này.
Cho nên Sở Hưu chỉ kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, cương khí màu vàng kim lập tức bộc phát, mang theo uy thế không gì sánh nổi đánh về phía Trình Chu Hải.
Hơn nữa chiêu thức Đại Kim Cương Luân Ấn này không chỉ là lực lượng mình Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Sở Hưu còn kết hợp lực lượng của Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công vào trong đó.
Vạn Vật Sơ Khai, Hỗn Nguyên Vô Cực.
Lực lượng Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công gia trì trong đó khiến chiêu thức Đại Kim Cương Luân Ấn này hóa thành vô cùng nặng nề, lực lượng trầm ổn nội liễm nhưng khi đánh lên khiến kiếm khí của Trình Chu Hải lại ầm ầm bộc phát.
Khoảnh khắc đó Trình Chu Hải chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực đại không gì sánh nổi đánh tới, lớn tới mức hắn không dám có tâm tư chống cự.
Trình Chu Hải điên cuồng thúc giục kiếm khí trong cơ thể ngăn cản nhưng đều bị lực lượng cường đại kia đánh tan, thân hình hắn trực tiếp bị đánh lún xuống đất, đá vụn dưới chân bay tứ tán, thân hình lui lại phía sau, cày sâu xuống đất làm dấy lên vô số đá vụn cùng bụi bặm.
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, khiên kiếm khí của Trình Chu Hải vỡ nát, thân hình bay ngược hơn mười trượng mới khó nhọc ngừng lại, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại đỏ bừng bất thường, rõ ràng chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đã chấn động tới nội phủ.
Nửa ngày sau Trình Chu Hải mới ép được di chứng trong cơ thể xuống, chắp tay cười khổ với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở huynh hạ thủ lưu tình, ván này ta thua.”
Hắn biết lần này Sở Hưu thật sự hạ thủ lưu tình, vì hắn thấy Hồng Tụ Đao treo bên hông Sở Hưu.
Đương nhiên hắn không cho rằng thanh đao này của Sở Hưu chỉ để trang trí. Một võ giả dùng đao giờ chỉ xuất ấn pháp cũng đánh hắn thành như vậy rồi, nếu Sở Hưu xuất đao, vậy sẽ kinh khủng tới mức nào, không cần nói nhiều.
Hơn nữa những người khác cũng dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Sở Hưu. Y chỉ mới gia nhập Quan Trung Hình Đường không lâu, cho dù do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, nhưng mọi người ở đây cũng không biết mấy về y.
Giờ xem ra thực lực Sở Hưu này quả thật phù hợp với xếp hạng trên Long Hổ Bảng, danh xứng với thực.
Tiêu Tập đánh giá Sở Hưu một hồi rồi nói với Trình Chu Hải: “Được rồi, đừng để mất mặt thế nữa. Suốt ngày giở trò, giờ biết mặt chưa? Ngày thường không chịu tu luyện toàn nghĩ mấy thứ vô dụng.”
Trình Chu Hải ngường ngùng cười ngây ngô hai tiếng: “Thực lực Sở huynh mạnh lắm, nếu đánh thật con cũng thua thôi, còn dễ thụ thương nữa. Thăm dò lẫn nhau một chút như vậy chẳng đơn giản bớt việc hơn à?”
Tiêu Tập trừng mắt nói: “Tiểu tử ngươi còn dám trả treo à? Đợi lúc về xem lão tử dạy dỗ ngươi ra sao!”
Trình Chu Hải nghe vậy rụt cổ, hiển nhiên đang nhớ lại ký ức không tốt đẹp gì.
Còn bên kia Ngụy Cửu Đoan cười phá lên đắc ý, Sở Hưu này quả thật không khiến hắn thất vọng, hắn cũng nở mày nở mặt không ít.
Hắn đã nói mà, tên Sở Hưu này trước nay khôn khéo như vậy, có lý gì tới tổng đường lại thành ngu ngốc được!