Vị trí của Hư Vân trong Đại Quang Minh Tự hết sức đặc thù, có thể nói gần với phương trượng, thậm chí mơ hồ ngang hàng với phương trượng Hư Từ.
Hơn nữa tính cách Hư Vân như chia thành hai thái cực, bề ngoài hắn là thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, tu vi Phật pháp cao thâm, là cao tăng đắc đạo hòa ái. Nhưng mặt khác của hắn gần như chỉ có người của Đại Quang Minh Tự tự biết, có thể nói là cố chấp tới kinh người, một số thời điểm những võ giả Đại Quang Minh Tự bọn họ thà tới nói với phương trượng cũng chẳng muốn giao tiếp với Hư Vân.
Người của Đại Quang Minh Tự nhập tọa xong bèn nhìn thẳng phía trước, thậm chí không ai nhìn sang phía Sở Hưu, cho dù Sở Hưu là kẻ thù của Đại Quang Minh Tự. bọn họ.
Đây là do Đại Quang Minh Tự đã quen với giới luật, mọi hành động đều nghiêm minh theo kỷ luật, hết sức khắc nghiệt.
Tạ Tiểu Lâu thấy hành động đó của Đại Quang Minh Tự, ngạc nhiên nói: “Chuyện ngươi giết Minh Trần lần trước, Quan Trung Hình Đường giúp ngươi giải quyết rồi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Mặc dù lịch sử Quan Trung Hình Đường không lâu, nhưng vẫn có chút nội tình, ta chỉ giết một Minh Trần của Kim Cương Viện, không phải là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Đại Quang Minh Tự,
Minh Vương – Tông Huyền. Quan Trung Hình Đường vẫn đè xuống được.
Đúng rồi, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này Minh Vương – Tông Huyền có tới không?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói
“Nghe nói mấy năm trước Minh Vương – Tông Huyền bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi có muốn giết cũng chẳng giết được.
Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này chủ yếu chuẩn bị cho kiếm tu, nếu Minh Vương – Tông Huyền tới, hắn có lên sân đấu hay không?
Thân là tuấn kiệt mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, nếu Tông Huyền không ra trận sẽ bị người ta mỉa mai là nhát gan, nhưng nếu hắn ra sân lại thành khiêu khích các đại kiếm phái.
Cho nên lần này Tông Huyền sẽ không tới, Tiểu Thiên Sư – Trương Thừa Trinh cũng sẽ không tới. Năm hạng đầu trên Long Hổ Bảng chỉ có mình Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu tới đây. Đúng rồi, Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung cũng Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này người thắng cuối cùng quá nửa là Phương Thất Thiếu rồi. Những người khác chắc hoặc nhiều hoặc ít mò được chút chỗ tốt mà thôi. Có điều trong số võ giả thế hệ trẻ, luận tu vi kiếm đạo không ai thắng được Phương Thất Thiếu.”
Ngay lúc Tạ Tiểu Lâu nhắc tới Phương Thất Thiếu, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội cũng chuẩn bị khai mạc.
Mọi người đều đã nhập tọa, nhưng đúng lúc này một thanh niên từ bên Kiếm Vương Thành đi thẳng về phía Sở Hưu.
Thanh niên kia mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, trên đầu không quấn khăn trùm tiêu chí của Kiếm Vương 'Thành, dung mạo không quá anh tuấn nhưng lại tạo cho. người ta cảm giác hết sức tự nhiên thoải mái.
Một thanh trường kiếm được dùng vải thô quấn kín chỉ lộ ra chuôi kiếm, vác hắn ờ sau lưng, khí chất hoàn toàn không giống với các võ giả Kiếm Vương Thành khác.
Thanh niên này nhìn như bình thường, không khiến người khác chú ý như Nhiếp Đông Lưu, nhưng hắn vừa hành động, ánh mắt mọi người lại bất giác chuyển lại, tựa như trên người thanh niên này có lực hút thần bí gì đó hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc: “Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu! Ngươi với Phương Thất Thiếu có thù à?”
Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu đi tới, mặc không đổi sắc nói: “Ta không có thù với Phương Thất Thiếu, nhưng cũng chẳng hòa thuận gì với Kiếm Vương Thành.”
Lúc này Phương Thất Thiếu đã tới trước người Sở Hưu, mỉm cười với y, khí chất ôn hòa.
“Ta là Phương Thất Thiếu, thiếu trong đa thiếu (bao nhiêu) không phải thiếu trong thiếu gia, chắc ngươi đã nghe về ta.”
Sở Hưu vẫn dùng thần sắc lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, hưu trong vạn sự giai hưu. Nếu ngươi đã tới tìm ta, vậy chắc cũng biết ta.
Danh tiếng Phương Thất Thiếu trên giang hồ vẫn rất lớn, hạng ba trên Long Hổ Bảng, được xưng là thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp một lần. Bảy tuổi học kiếm, trong năm năm đã học hết cả Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, tu vi kiếm đao cao tới mức giáo đầu kiếm thuật Kiếm Vương Thành cũng phải mặc cảm.
n oán giữa Sở Hưu cùng Kiếm Vương Thành không nhỏ, đệ tử kiệt xuất gần với Phương Thất Thiếu nhất của Kiếm Vương Thành là Lâm Khai Vân bị y đánh bại, hao †ổn tâm cảnh, không gượng dậy nổi.
Còn đệ tử tinh anh Đại Quang Minh Kiếm – Phí Mặc của Kiếm Vương Thành cũng bị hắn đánh cho tàn phế. Cho nên giờ người của Kiếm Vương Thành tới gây sự với Sở Hưu, y cũng chẳng hề kinh ngạc.
Ngay lúc Sở Hưu cho rằng Phương Thất Thiếu sẽ mở miệng bá đao ương ngạnh khiêu chiến, Phương Thất Thiếu lại lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ngươi hẳn cũng biết ta tới tìm ngươi làm gì, thật ra ta cũng chẳng muốn.
Con người ta thật ra rất lười, ngoại trừ luyện kiếm, việc gì ta cũng lười.
Lâm Khai Vân vẫn luôn ghen tị với vẻ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, buông thả không bị trói buộc của ta. Lúc ở Kiếm Vương Thành hắn vẫn luôn nói xấu ta, cực kỳ xấu tính, việc gì ta phải báo thù cho hắn.
Còn Phí Mặc, tên kia lại nổi tiếng miệng thúi, còn đặt cái tên đen thùi thũi như vậy. Ta đã nói từ trước rồi mà, không chừng ngày nào đó người ta nhìn hắn ngứa mắt lại nặng tay đánh thành tàn tật.
Giờ xem ra ta thật sự có tiềm năng thành đại sư bói toán. Đúng rồi, ngươi nói xem, nếu ta tới tìm đám lỗ mũi trâu Ish học bói toán thì sao? Ta cùng Trương Thừa Trinh là người quen, nể mặt người thân như vậy, chắc Thiên Sư Phủ sẽ không cự tuyệt ta chứ?
Xin lỗi, lạc đề mất rồi. Ý ta là, mặc dù ta lười báo thù cho họ nhưng những người trong sư môn kia lại nhất quyết ép ta tới đòi lại công đạo cho tên ngu ngốc kia. Dẫu sao ta cũng là đệ tử anh tuấn tiêu sái nhất trong thế hệ này của Kiếm Vương Thành, gánh nặng này chỉ đành đặt lên người ta.
Nhưng ta không muốn đánh mấy trận không có ý nghĩa như vậy. Chẳng bằng thế này đi, lát nữa lên lôi đài, ta ra ba kiếm người ra ba đao, sau đó ngươi giả bộ không địch lại, chúng ta bớt chút công sức. Ngươi thấy sao? Dù sao trên Long Hổ Bảng ngươi xếp hạng sau hạng ba của ta, chứng tỏ ta anh tuấn tiêu sái hơn ngươi. Bại dưới tay ta ngươi cũng không mất mặt, sau đó ta mời ngươi một bữa. Ngươi thấy sao?”
Mồm miệng Phương Thất Thiếu quả thật còn nhanh hơn cả kiếm của hắn, một tràng liên tục nói không ngừng nghỉ khiến cả Sở Hưu cùng Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh đều trợn tròn hai mắt.
'Thật không ngờ, quả thật không ngờ. Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu nổi danh thiên hạ, Phương Thất Thiếu được xưng là thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp, không ngờ lại là một tên ngu ngốc lắm lời!
Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh càng không biết nói gì, ai nói thứ hạng Long Hổ Bảng là căn cứ theo độ anh tuấn tiêu sái? Nếu sắp xếp như vậy chẳng phải Lã Phụng Tiên đứng đầu rồi ư?
Khả năng tiếp nhận của Sở Hưu lại khá hơn chút, thiên tài mà, luôn có điểm khác với người thường, chỉ có điều vị Phương Thất Thiếu này khác với người thường hơi nhiều mà thôi.
'Thấy Sở Hưu không nói gì, Phương Thất Thiếu còn cố ý tiến tới, trợn trừng hai mắt nói: “Đừng nghĩ ta nói đùa. Ta đang nói thật đấy, không tin ngươi nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của ta đây này, Phương Thất Thiếu †a trước nay nói lời giữ lời, chưa từng lừa gạt ai.”
Mọi người xung quanh lúc này đều nghe chẳng lọt nổi nữa, đặc biệt là những võ giả kiếm tu.
Trong thế hệ trẻ của Ngũ Đại Kiếm Phái, đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang tương đối bình thường, Tọa Vong Kiếm Lư cùng Phong Vân Kiếm Trủng mặc dù nội tình thâm hậu nhưng lại yêu cầu quá cao đối với đệ tử trẻ tuổi, thậm chí hiện giờ còn chưa cho đệ tử ra ngoài xông xáo. giang hồ.
Mà Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung lại là nữ tử, cho nên những võ giả kiếm tu trẻ tuổi, ai ai cũng coi Phương Thất Thiếu như thần tượng của mình.