Sở Hưu híp mắt: “Đơn giản thôi, ta tìm một người mà bọn chúng nghe lời là được.
Chúng ta thả nhiều người chạy như vậy, tin rằng đám người đó đã hiểu rõ về thực lực' của chúng ta Đồng thời chúng ta cũng lan truyền tin tức củng bầu không khí khủng hoảng ra ngoài. Lúc này nếu có một người uy vọng rất cao vung cánh tay triệu tập, vậy đám người cũng dễ dàng tụ họp lại thôi”
Sở Hưu cầm tư liệu mà Ngụy Thư Nhai giao chỏ lên, chỉ một cái tên nói: "Ngươi tiếp tục dẫn người động thủ ở Tây Sở, chỉ tìm thế lực yếu hơn so với ngươi, đừng có động vào thế lực mạnh hơn mình. Một khi phát hiện dị thường lập tức lui lại.
Còn ta sẽ dẫn bọn La Tam Thông tới Đông Tê một chuyến, tìm người có thể vung tay hô hào mọi người. Trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Phong Vũ Kiếm Hiệp - Liễu Tiệm Hồng!”
Sở Hưu lựa chọn người này là một trong những thế lực mạnh nhất. Bản thân Liễu Tiệm Hồng vài năm trước đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hồng Diệp Sơn Trang cũng là thế lực cao cấp nhất tại Lâm An Quận, Đông Tề.
Ba trăm năm trước những người này nhờ vào việc. tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mà quật khởi có một số thế lực phát triển bình thường, có một số thế lực phát triển rất khá. Hồng Diệp Sơn Trang chính là trường hợp sau.
Liễu Tiệm Hồng thân là trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang, bất luận bản thân hắn hay Hồng Diệp Sơn Trang đều có tiếng tăm không nhỏ trong võ lâm Đông Tề.
Liễu Tiệm Hồng biệt hiệu Phong Vũ Kiếm Hiệp, chữ 'hiệp' này người thường không thể gánh nổi. Liễu Tiệm Hồng có danh hiệu đó là vì nhiều năm như vậy hân vẫn luôn cứu khốn trợ nguy trong võ lâm Đông Tề, diệt trừ đại lượng hung đồ Ma đạo, tích lũy được. không ít danh tiếng.
Còn Hồng Diệp Sơn Trang cũng thường xuyên giúp đỡ những võ giả khó khăn đi ngang qua, không quan tâm tới thù lao, cũng có tiếng tăm rất tốt trong võ lâm Đông Tề.
Chỉ có điều theo Sở Hưu, bất luận Liễu Tiệm Hồng hay Hồng Diệp Sơn Trang thật ra đều rất giống một người và một thế lực. Chính là Nhiếp Nhân Long và Tụ Nghĩa Trang.
Liễu Tiệm Hồng đi theo lối cũ của Nhiếp Nhân Long, hay nên nói hẳn vẫn luôn bắt chước Nhiếp Nhân Long.
Bất luận cứu khốn trợ nguy, diệt trừ những hung đồ ma đạo hay Hồng Diệp Sơn Trang giúp đỡ những võ giả qua lại đều mang theo tính lợi ích và hiệu quả.
Nhưng theo Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng làm việc có phần hẹp hòi, kém xa vẻ rộng lượng của Nhiếp Nhân Long.
Nhiếp Nhân Long cũng làm việc vì danh tiếng, nhưng hẳn dám trả giá đắt hay chịu nguy hiểm vì danh tiếng, cho nên mới có thanh danh của Tụ Nghĩa Trang rên giang hồ hiện giờ.
Còn Liễu Tiệm Hồng lại quá cẩn thận e dè, hẳn muốn cứu khốn trợ nguy tích lũy danh tiếng nhưng lại chỉ giúp mấy chuyện nhỏ, ban phát cũng chỉ là chút ơn huệ nhỏ.
Những người khác nào phải kẻ ngụ, rất ít người vì chú ân huệ nhỏ này mà mang ơn Liễu Tiệm Hồng.
Còn Liễu Tiệm Hồng diệt trừ những hung đồ Ma đạo cũng là những kẻ thực lực không bằng hẳn, nguy hiểm cũng chỉ có hạn. Cho nên khi hắn diệt trừ hung đồ Ma đạo cũng chỉ nhận được thanh danh có hạn.
Loại người này theo Sở Hưu thấy tâm cao hơn trời nhưng năng lực thủ đoạn thực tế lại chỉ có hạn.
Lúc này trong Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Đông Tê, Liễu Tiệm Hồng ngồi trên ghế chủ trong đại đường, xung quanh là hơn mười cao thủ Liễu gia Hồng Diệp Sơn Trang cùng một số con cháu khác ngồi quây quần bên cạnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Liễu Tiệm Hồng là một người trung niên khí chất bất phàm, dung mạo rắn rỏi chính trực, tay cầm một cây trường kiếm cảm trong vỏ kiếm Hồng Phong.
Nhưng lúc này gương mặt Liễu Tiệm Hồng lại không chú biểu cảm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Chuyện nhánh Ẩn Ma định báo mối thù ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã truyền từ Tây Sở tới Đông Tề. Những thế lực có liên quan tới chuyện này đều cảm thấy bất an.
Liễu Tiệm Hồng đương nhiên biết tổ tiên lập nghiệp ra sao, cho nên lúc này toàn bộ Hồng Diệp Sơn Trang đều bao phủ trong một bầu không khí nặng rề.
Lúc này một võ giả trung niên tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Liễu Tiệm Hồng một chút không nhịn được đứng đậy nói: "Đại ca, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được!
Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù nhưng không dám ra tay với những đại phái, chỉ dám ra tay với chúng ta. Lần này chúng ta cũng phải cho bọn chúng thấy, Hồng Diệp Sơn Trang không phải dễ ức hiếp đâu!
Lần này kể cầm đầu của lũ Ẩn Ma kia chính là Lâm Diệp vừa ngoi lên trên Long Hổ Bảng mấy ngày trước. Đi cùng hắn là hơn hai mươi võ giả tầm thường, không có cả tông sư võ đạo.
Cho dù Lâm Diệp kia đối địch được với tông sư võ đạo nhưng ta không tin những kẻ khác cũng có thực lực như vậy!
Chúng ta bố trí nhân thủ cạm bẫy, chờ tên Lâm Diệp kia dẫn người qua, vừa vặn một mẻ hốt gọn. Vừa áp chế nhuệ khí của đối phương, vừa giúp Hồng
Diệp Sơn Trang chúng ta dương danh trên giang hồ!"
Liễu Tiệm Hồng liếc hẳn một cái rồi nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, tên Lâm Diệp kia thực lực có mạnh nữa cũng chỉ là tiểu bối. Mình hắn không thể nào diệt nổi Hồng Diệp Sơn Trang, nhưng cho dù chúng ta chặn được Lâm Diệp, thậm chí giết chết hẳn thì đã sao?
Chuyện lần này do toàn bộ nhánh Ẩn Ma quyết định, giết một Lâm Diệp khó tránh khỏi chọc tới càng nhiều cao thủ Ẩn Ma, đến lúc đó Hồng Diệp Sơn Trang chúng ta lấy gì ra cản?”
Võ giả kia nghe vậy nghẹn lời, như vậy tính ra ngăn cũng không ngăn được, giết cũng chẳng giết xong. Chẳng lẽ Hồng Diệp Sơn Trang bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Một người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Tiệm Hồng đứng lên chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân, chẳng bằng chúng ta tới cầu xin những đại phái kia ra tay giúp đỡ đi?
Phụ thân ngài có quen biết với Tàng Kiếm Sơn Trang, Chân Vũ Giáo, Nam Thương Hạ Hầu thị, giờ đám người Ma đạo quá đáng như vậy, ngài ra mặt tìm bọn họ hỗ trợ, chẳng lẽ nhánh Ẩn Ma còn địch nổi những thế lực cao cấp nhất đó ư?”
Liễu Tiệm Hồng thở dài một cái rồi nói: "Những chuyện đó đâu phải ta không nghĩ tới? Thậm chí trước đó ta đã cho người truyền tin cho họ, thế nhưng vẫn như đá bỏ bể.
Lâm nhi, con phải nhớ kỹ, quan hệ là quan hệ, thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bản thân mình. Đặc biệt là đám người môn phái lớn này, đừng nói người vi phụ quen không phải gia chủ chưởng môn, cho dù là gia chủ chưởng môn nếu gặp đại sự như vậy cũng phải bàn bạc tỷ mi, phân tích rõ lợi hại sau đó mới quyết định.
Chẳng biết được lúc bọn họ mới bàn bạc ra quyết định xong. Chúng ta không thể đem tính mạng của mình giao vào tay kẻ khác như vậy được."
Đám người Liễu gia liếc nhìn nhau, chống cự cũng không được, tìm người cứu giúp cũng chẳng xong. Vậy rốt cuộc Liễu gia nên làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này?
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên từ ngoài cửa.
“Không bằng ta cho các ngươi ý tưởng nhé? Hồng Diệp Sơn Trang cùng Liễu đại hiệp muốn có thanh đanh sẽ có thanh danh, muốn có thực lực sẽ có thực lực. Cầu người không bằng cầu mình, trong hoàn cảnh người người đều cảm thấy bất an như hiện giờ, chẳng bằng Liễu đại hiệp vung tay hô hào, triệu tập tất cả các thế lực tham gia trận chiến trên Cửu Thiên Sơn ngày rước, tập hợp lại một chỗ, tăng cường uy thế, chống chọi lại nhánh Ẩn Ma.
Đến lúc này các ngươi không chỉ chống đỡ được kiếp nạn này, lực lượng đó cho dù đại phái đỉnh cao trên giang hồ cũng không thể coi thường. Còn Liễu đại hiệp, ngươi thân là người đề xuất liên minh này, tiếng tăm lơi ích, cái gì cũng có!”
Chúng ta thả nhiều người chạy như vậy, tin rằng đám người đó đã hiểu rõ về thực lực' của chúng ta Đồng thời chúng ta cũng lan truyền tin tức củng bầu không khí khủng hoảng ra ngoài. Lúc này nếu có một người uy vọng rất cao vung cánh tay triệu tập, vậy đám người cũng dễ dàng tụ họp lại thôi”
Sở Hưu cầm tư liệu mà Ngụy Thư Nhai giao chỏ lên, chỉ một cái tên nói: "Ngươi tiếp tục dẫn người động thủ ở Tây Sở, chỉ tìm thế lực yếu hơn so với ngươi, đừng có động vào thế lực mạnh hơn mình. Một khi phát hiện dị thường lập tức lui lại.
Còn ta sẽ dẫn bọn La Tam Thông tới Đông Tê một chuyến, tìm người có thể vung tay hô hào mọi người. Trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Phong Vũ Kiếm Hiệp - Liễu Tiệm Hồng!”
Sở Hưu lựa chọn người này là một trong những thế lực mạnh nhất. Bản thân Liễu Tiệm Hồng vài năm trước đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hồng Diệp Sơn Trang cũng là thế lực cao cấp nhất tại Lâm An Quận, Đông Tề.
Ba trăm năm trước những người này nhờ vào việc. tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mà quật khởi có một số thế lực phát triển bình thường, có một số thế lực phát triển rất khá. Hồng Diệp Sơn Trang chính là trường hợp sau.
Liễu Tiệm Hồng thân là trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang, bất luận bản thân hắn hay Hồng Diệp Sơn Trang đều có tiếng tăm không nhỏ trong võ lâm Đông Tề.
Liễu Tiệm Hồng biệt hiệu Phong Vũ Kiếm Hiệp, chữ 'hiệp' này người thường không thể gánh nổi. Liễu Tiệm Hồng có danh hiệu đó là vì nhiều năm như vậy hân vẫn luôn cứu khốn trợ nguy trong võ lâm Đông Tề, diệt trừ đại lượng hung đồ Ma đạo, tích lũy được. không ít danh tiếng.
Còn Hồng Diệp Sơn Trang cũng thường xuyên giúp đỡ những võ giả khó khăn đi ngang qua, không quan tâm tới thù lao, cũng có tiếng tăm rất tốt trong võ lâm Đông Tề.
Chỉ có điều theo Sở Hưu, bất luận Liễu Tiệm Hồng hay Hồng Diệp Sơn Trang thật ra đều rất giống một người và một thế lực. Chính là Nhiếp Nhân Long và Tụ Nghĩa Trang.
Liễu Tiệm Hồng đi theo lối cũ của Nhiếp Nhân Long, hay nên nói hẳn vẫn luôn bắt chước Nhiếp Nhân Long.
Bất luận cứu khốn trợ nguy, diệt trừ những hung đồ ma đạo hay Hồng Diệp Sơn Trang giúp đỡ những võ giả qua lại đều mang theo tính lợi ích và hiệu quả.
Nhưng theo Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng làm việc có phần hẹp hòi, kém xa vẻ rộng lượng của Nhiếp Nhân Long.
Nhiếp Nhân Long cũng làm việc vì danh tiếng, nhưng hẳn dám trả giá đắt hay chịu nguy hiểm vì danh tiếng, cho nên mới có thanh danh của Tụ Nghĩa Trang rên giang hồ hiện giờ.
Còn Liễu Tiệm Hồng lại quá cẩn thận e dè, hẳn muốn cứu khốn trợ nguy tích lũy danh tiếng nhưng lại chỉ giúp mấy chuyện nhỏ, ban phát cũng chỉ là chút ơn huệ nhỏ.
Những người khác nào phải kẻ ngụ, rất ít người vì chú ân huệ nhỏ này mà mang ơn Liễu Tiệm Hồng.
Còn Liễu Tiệm Hồng diệt trừ những hung đồ Ma đạo cũng là những kẻ thực lực không bằng hẳn, nguy hiểm cũng chỉ có hạn. Cho nên khi hắn diệt trừ hung đồ Ma đạo cũng chỉ nhận được thanh danh có hạn.
Loại người này theo Sở Hưu thấy tâm cao hơn trời nhưng năng lực thủ đoạn thực tế lại chỉ có hạn.
Lúc này trong Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Đông Tê, Liễu Tiệm Hồng ngồi trên ghế chủ trong đại đường, xung quanh là hơn mười cao thủ Liễu gia Hồng Diệp Sơn Trang cùng một số con cháu khác ngồi quây quần bên cạnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Liễu Tiệm Hồng là một người trung niên khí chất bất phàm, dung mạo rắn rỏi chính trực, tay cầm một cây trường kiếm cảm trong vỏ kiếm Hồng Phong.
Nhưng lúc này gương mặt Liễu Tiệm Hồng lại không chú biểu cảm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Chuyện nhánh Ẩn Ma định báo mối thù ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã truyền từ Tây Sở tới Đông Tề. Những thế lực có liên quan tới chuyện này đều cảm thấy bất an.
Liễu Tiệm Hồng đương nhiên biết tổ tiên lập nghiệp ra sao, cho nên lúc này toàn bộ Hồng Diệp Sơn Trang đều bao phủ trong một bầu không khí nặng rề.
Lúc này một võ giả trung niên tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Liễu Tiệm Hồng một chút không nhịn được đứng đậy nói: "Đại ca, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được!
Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù nhưng không dám ra tay với những đại phái, chỉ dám ra tay với chúng ta. Lần này chúng ta cũng phải cho bọn chúng thấy, Hồng Diệp Sơn Trang không phải dễ ức hiếp đâu!
Lần này kể cầm đầu của lũ Ẩn Ma kia chính là Lâm Diệp vừa ngoi lên trên Long Hổ Bảng mấy ngày trước. Đi cùng hắn là hơn hai mươi võ giả tầm thường, không có cả tông sư võ đạo.
Cho dù Lâm Diệp kia đối địch được với tông sư võ đạo nhưng ta không tin những kẻ khác cũng có thực lực như vậy!
Chúng ta bố trí nhân thủ cạm bẫy, chờ tên Lâm Diệp kia dẫn người qua, vừa vặn một mẻ hốt gọn. Vừa áp chế nhuệ khí của đối phương, vừa giúp Hồng
Diệp Sơn Trang chúng ta dương danh trên giang hồ!"
Liễu Tiệm Hồng liếc hẳn một cái rồi nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, tên Lâm Diệp kia thực lực có mạnh nữa cũng chỉ là tiểu bối. Mình hắn không thể nào diệt nổi Hồng Diệp Sơn Trang, nhưng cho dù chúng ta chặn được Lâm Diệp, thậm chí giết chết hẳn thì đã sao?
Chuyện lần này do toàn bộ nhánh Ẩn Ma quyết định, giết một Lâm Diệp khó tránh khỏi chọc tới càng nhiều cao thủ Ẩn Ma, đến lúc đó Hồng Diệp Sơn Trang chúng ta lấy gì ra cản?”
Võ giả kia nghe vậy nghẹn lời, như vậy tính ra ngăn cũng không ngăn được, giết cũng chẳng giết xong. Chẳng lẽ Hồng Diệp Sơn Trang bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Một người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Tiệm Hồng đứng lên chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân, chẳng bằng chúng ta tới cầu xin những đại phái kia ra tay giúp đỡ đi?
Phụ thân ngài có quen biết với Tàng Kiếm Sơn Trang, Chân Vũ Giáo, Nam Thương Hạ Hầu thị, giờ đám người Ma đạo quá đáng như vậy, ngài ra mặt tìm bọn họ hỗ trợ, chẳng lẽ nhánh Ẩn Ma còn địch nổi những thế lực cao cấp nhất đó ư?”
Liễu Tiệm Hồng thở dài một cái rồi nói: "Những chuyện đó đâu phải ta không nghĩ tới? Thậm chí trước đó ta đã cho người truyền tin cho họ, thế nhưng vẫn như đá bỏ bể.
Lâm nhi, con phải nhớ kỹ, quan hệ là quan hệ, thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bản thân mình. Đặc biệt là đám người môn phái lớn này, đừng nói người vi phụ quen không phải gia chủ chưởng môn, cho dù là gia chủ chưởng môn nếu gặp đại sự như vậy cũng phải bàn bạc tỷ mi, phân tích rõ lợi hại sau đó mới quyết định.
Chẳng biết được lúc bọn họ mới bàn bạc ra quyết định xong. Chúng ta không thể đem tính mạng của mình giao vào tay kẻ khác như vậy được."
Đám người Liễu gia liếc nhìn nhau, chống cự cũng không được, tìm người cứu giúp cũng chẳng xong. Vậy rốt cuộc Liễu gia nên làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này?
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên từ ngoài cửa.
“Không bằng ta cho các ngươi ý tưởng nhé? Hồng Diệp Sơn Trang cùng Liễu đại hiệp muốn có thanh đanh sẽ có thanh danh, muốn có thực lực sẽ có thực lực. Cầu người không bằng cầu mình, trong hoàn cảnh người người đều cảm thấy bất an như hiện giờ, chẳng bằng Liễu đại hiệp vung tay hô hào, triệu tập tất cả các thế lực tham gia trận chiến trên Cửu Thiên Sơn ngày rước, tập hợp lại một chỗ, tăng cường uy thế, chống chọi lại nhánh Ẩn Ma.
Đến lúc này các ngươi không chỉ chống đỡ được kiếp nạn này, lực lượng đó cho dù đại phái đỉnh cao trên giang hồ cũng không thể coi thường. Còn Liễu đại hiệp, ngươi thân là người đề xuất liên minh này, tiếng tăm lơi ích, cái gì cũng có!”