Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Sở Hưu đã sử dụng thuần thục sáu ấn pháp đầu tiên, nhưng ba thức sau lại chưa bao giờ dùng tới. Không phải y không muốn vận dụng mà bản thân Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là loại võ công cực kỳ tiêu hao nội lực, mấy thức ấn pháp phía sau còn tiêu hao nhiều hơn, còn là loại bộc phát trong một lần, tùy tiện sử dụng sẽ tạo thành áp lực cực lớn với kinh mạch Sở Hưu, sơ sót một chút thôi cũng sẽ bị phản phệ.

Nhưng trong giờ phút này y cũng chẳng lo được chuyện phản phệ, cương khí toàn thân điều động tới mức mạnh nhất, trong cơ thể y, Lưu Ly Kim Ti Cổ bám lên trái tim, theo nhịp đập không ngừng co thắt, một luồng lực lượng màu kim truyền vào kinh mạch Sở Hưu, đây là lực lượng của riêng Lưu Ly Kim Ti Cổ.

Lưu Ly Kim Ti Cổ từng được gọi là dị bảo đương nhiên có đạo lý của nó.

Cổ trùng bình thường đều tà ác tàn nhẫn dị thường, là loại âm độc, nhưng Lưu Ly Kim Ti Cổ lại không phải loại cổ trùng âm độc kia, mặc dù ngày thường dùng lực lượng tâm huyết của Sở Hưu để sinh sống trưởng thành nhưng trong lúc mấu chốt, Lưu Ly Kim Ti Cổ lại có thể tỏa ra lực lượng của bản thân để bổ sung cho Sở Hưu.

Cổ trùng bám trong trái tim Sở Hưu, hai bên là cộng sinh chứ không phải ký sinh.

Lúc này dưới uy năng cường đại phong tỏa hư không của Trí Quyền Ấn, mười võ giả lao lên đầu đều bị Sở Hưu giết sạch, thân hình Sở Hưu lại mau chóng đánh về phía Chúc Vũ Hòa, nơi y đi qua không ai dám cản!

Trước đó bọn họ thấy Sở Hưu thụ thương hộc máu, đều tưởng rằng y đã lâm vào tuyệt cảnh không còn cách nào, ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát, mang đi mười mấy mạng người.

Lần này đám người cũng không dám chắc nữa, cực hạn của tên Sở Hưu này rốt cuộc là đâu? Mặc dù trông y đã tiêu hao không ít nhưng ai dám nói Sở Hưu không còn lực lượng bộc phát thêm lần nữa?

Công Tôn Lưu hò hét định tập hợp người ngăn Sở Hưu, nhưng lần này không ai hưởng ứng.

Thấy Sở Hưu bước về phía mình, Chúc Vũ Hòa ôm vết thương hoảng hốt hét lớn: “Đừng giết ta! Ta từ bỏ!”

Hắn là hy vọng duy nhất của Chúc gia, người duy nhất có tư cách bước lên giới thượng tầng trên giang hồ.

Cho dù hắn không cưới được Yến Đình Đình cũng có cách khác dương danh tại Đông Tề này, tội gì phải lội vào vũng nước đục tại đây? Lúc này Chúc Vũ Hòa đã vô cùng hối hận, đáng tiếc Sở Hưu sẽ không cho hắn cơ hội hối hận!

Đao mang đỏ thẫm lóe lên trước mắt, Hồng Tụ Đao đã thu hoạch tính mệnh hơn mười người, thân đao vẫn không dính chút vết máu nhưng mùi máu tanh lại càng lúc càng nồng đậm, khiến người ngửi thấy không khỏi biến sắc.

Chúc Vũ Hòa nổi giận gầm lên một tiếng, không lo nổi thương thế bản thân định bộc phát cương khí toàn thân định ngăn cản. Thế nhưng không đợi hắn liều mạng, thân hình Sở Hưu đã lướt thẳng qua bên cạnh hắn, đao mang đỏ rực lóe lên, nhẹ nhàng lấy đầu Chúc Vũ Hòa xuống!

Thở mạnh một hơi, Sở Hưu chỉ vào Công Tôn Lưu, dùng giọng bình tĩnh tới cực điểm nói: “Ngươi là kẻ thứ ba!”

Thấy ánh mắt tỉnh táo trong điên cuồng tới cực hạn đó nhìn mình, Công Tôn Lưu run lên một cái, một cảm giác lạnh toát xông thẳng lên đầu.

Hắn vô thức nhìn sang xung quanh, mấy võ giả khác đã chẳng còn vẻ hưng phấn lúc đầu. Không còn ai nghĩ tới chuyện giết Sở Hưu cưới Yến Đình Đình trở thành người thừa kế Thần Vũ Môn, đi tới đỉnh cao của cuộc sống nữa. Công Tôn Lưu chỉ thấy vẻ hoảng sợ trong ánh mắt họ, vô cùng hoảng sợ!

Bọn họ từng gặp kẻ giết người còn nhiều hơn Sở Hưu, nhưng phương thức điểm danh giết người phối hợp với thực lực kinh khủng nghiền nát những kẻ khác khiến bọn họ chỉ thấy tuyệt vọng.

Chỉ cần là kẻ mà Sở Hưu chỉ tay muốn giết, vậy chắc chắn không thể trốn thoát, bọn họ còn không thể ngăn cản, bằng không ai ngăn nấy chết, có thể nói thần cản giết thần phật cản giết phật.

Dưới thực lực kinh khủng như vậy, mọi phản kích của bọn họ đều có vẻ yếu đuối vô dụng, thậm chí tới giờ không ai dám chủ động ra tay nữa.

Tiếp tục như vậy sau khi Sở Hưu giết chết Công Tôn Lưu sẽ tới lượt ai? Mình hay kẻ khác? Mặc dù tỷ lệ chỉ là một phần mấy chục nhưng một khi bị Sở Hưu nhắm vào, tỷ lệ tử vong lại là trăm phần trăm!

Nghĩ vậy, lúc này thậm chí có kẻ hoảng hốt lùi khỏi đám người, trốn ra phía sau.

Chuyện cưới mỹ nhân như Yến Đình Đình quả thật mê người, trở thành người thừa kế Thần Vũ Môn càng thêm cuốn hút, ai cũng hiểu đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm.

Nhưng vấn đề là giờ bọn họ phải đối mặt với Sở Hưu, đây đã không phải cầu phú quý trong nguy hiểm nữa mà thật là cầu trong chỗ chết.

Cho nên đám người bị Sở Hưu dọa sợ chẳng ai còn lòng tham, lập tức bỏ chạy khỏi nơi này.

Mọi người đều có tâm lý bầy đàn, vừa rồi bọn họ cùng nhau tham gia vây công Sở Hưu, giờ có kẻ chạy trốn những người khác cũng muốn trốn. Ban đầu từ một người biến thành mấy người, rồi mười người, mười mấy người!

Nhìn thân hình Sở Hưu từ từ bước về phía mình, Công Tôn Lưu âm thầm chột dạ, hắn cũng tự biết năng lực mình đến đâu. Những tên ngu ngốc kia bị Sở Hưu dọa tới mức không dám ra tay giao chiến nữa, còn lại mình hắn thì đánh thế nào được?

Không nói hai lời, Công Tôn Lưu trực tiếp quay người bỏ trốn, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn những kẻ khác!

Nhìn bóng lưng bỏ trốn của Công Tôn Lưu, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh!

Thật ra trạng thái hiện tại của y cũng đã sát với cực hạn, đừng nhìn Sở Hưu đại khai sát giới tại đây như vậy, nhưng từ hai lần dẫn ma khí nhập thể tới vận dụng Trí Quyền Ấn mình chưa hoàn toàn nắm giữ, tất cả đều tạo thành tiêu hao và phản phệ tương đối lớn với y. Nếu không nhờ Lưu Ly Kim Ti Cổ dùng lực lượng bản thân trả lại cho Sở Hưu, chắc Sở Hưu cũng chẳng thể kiên trì tới giờ.

Chỉ có điều ý chí Sở Hưu vẫn nằm trong trạng thái điên cuồng với cùng cực, nếu y đã nói muốn giết Công Tôn Lưu, vậy hắn nhất định phải chết!

Cho nên chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã kết thành Nội Phược Ấn, thân hình xé gió lao tới, giữa thiên địa này mặc ta tung hoành!

Nội Phược Ấn có thể bộc phát tốc độ cực hạn trong cự ly ngắn. Công Tôn Lưu còn chưa chạy được bao xa đã cảm thấy một cơn cuồng phong thổi tới sau lưng. Cùng lúc đó hắn còn cảm giác được cương khí hùng hồn kèm theo lực lượng huyết sát vô tận ầm ầm đánh tới.

Công Tôn Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, song kiếm trong tay múa lên, trường kiếm đỏ thẫm mang theo ngọn lửa xoay chuyển, trường kiếm mang theo luồng khí âm tà lại bùng lên một luồng cương khí mang hơi hướm mục nát nhưng lại không phải ma khí, dung nhập cùng ngọn lửa kia.

Khoảng khắc đó kiếm thế cương mãnh bùng phát như quỷ hỏa, khí lưu nóng rực quỷ dị bùng lên bao phủ lấy người Sở Hưu.

Chiêu thức Minh La Hỏa Kiếm này do chính hắn nghĩ ra, dùng hai loại kiếm thế bất đồng ngưng tụ lại một chỗ, khiến uy năng bộc phát ra tăng lên gấp bội.

Võ giả tán tu như hắn không có truyền thừa cường đại gì, chỉ có thể tự mình khai mở một lối riêng, dùng phương pháp này tăng cường uy lực võ công của mình.

Cường độ cương khí của Minh La Hỏa Kiếm rất phổ thông nhưng trong đó lại mang theo tính ăn mòn cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ăn mòn sạch sẽ Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu.

Có điều không đợi hắn thở phào đã thấy trước mặt bùng lên ánh Phật quang vàng kim, Kim Cương Nộ Mục, Trấn Thế Hàng Ma!

Đại Kim Cương Luân Ấn!

Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm trong tay Công Tôn Lưu bị đánh bay, thậm chí hổ khẩu hắn cũng bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh nứt, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Nhìn Sở Hưu đã xuất hiện trước mắt mình, Công Tôn Lưu đã chẳng kịp hoảng sợ, trực tiếp cho tay vào ngực định lấy ra thứ gì đó. Có điều không đợi hắn kịp hành động, Sở Hưu đã nhanh chóng kết thành ấn quyết, ấn chỉ gõ vang, một âm thanh như tiếng sấm nổ vang lên!

Đấu Tự Quyết Ngoại Sư Tử Ấn!

Ấn pháp này có thể so với Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự, âm thanh nổ vang như lôi đình vang lên bên tai Công Tôn Lưu, chấn cho hắn đầu óc ngây dại, thậm chí thất khiếu chảy máu.

Tới khi Công Tôn Lưu khôi phục được thần chí, thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là một quyền ấn lấp loáng ánh kim, một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn đánh tới!

“Ầm!”

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, trước người Sở Hưu bùng lên sương máu, thi thể không đầu của Công Tôn Lưu ngã xuống đất, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở hổn hển của Sở Hưu chậm rãi vang lên.

Người không tham gia trận chiến đều trợn tròn hai mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu. Lấy một địch trăm, chuyện gần như không thể này mà Sở Hưu cũng làm được!

Giờ Thần Binh Đại Hội còn chưa bắt đầu, nhưng bọn họ dám khẳng định, sau lần này Sở Hưu chắc chắn thứ hạng Sở Hưu phải tăng lên vài bậc. Đừng nói mười lăm hạng đầu, cho dù có là mười hạng đầu cũng được!

Mạc Thiên Lâm phía sau nhìn Sở Hưu giữa sân, nửa ngày sau mới phát ra một tiếng thở dài cảm khái, lại bí mật truyền âm với Tạ Tiểu Lâu: “Ta đã nói rồi mà. Người làm được như vậy chỉ có cường giả cùng thằng điên, vừa rồi ngươi nói Sở Hưu là thằng điên nhưng giờ trong mắt mọi người, hắn chính là cường giả!”

Ánh mắt Tạ Tiểu Lâu cũng có chút phức tạp, gật nhẹ đầu. Hắn cũng là người cao ngạo, những võ giả cùng thế hệ bình thường rất khó khiến hắn khâm phục, mấy năm nay chỉ duy nhất Tiểu Ôn Hầu – Lã Phụng Tiên khiến hắn phục đôi chút, còn giờ thấy Sở Hưu, hắn cũng tin ánh mắt nhìn người của Lã Phụng Tiên. Người được Lã Phụng Tiên tôn sùng quả nhiên phi phàm.

Vừa rồi nếu đổi lại thành bọn họ, chỉ sợ cách duy nhất là liều mình giết ra một con đường máu, chật vật chạy thoát đã là may mắn.

Thế nhưng Sở Hưu này lại làm ngược lại, y điên cuồng đại khai sát giới một hồi, giết tới mức tất cả mọi người kinh sợ, giết tới khi không ai dám tới giết y nữa mới thôi.

Đừng nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Hưu trông như kiệt sức đến nơi, chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của y, ai dám chắc Sở Hưu không còn sức đánh tiếp?

Lúc này điểm kinh khủng của Sở Hưu ở chỗ người khác căn bản không nhìn ra sâu cạn của y, nếu ai muốn lên chiếm lợi? Vậy được, tự đem mạng ra mà thăm dò!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK