Chẳng trách Quỷ Thủ Vương căng thẳng như vậy, chuyện dính tới Côn Luân Ma Giáo quả thật vô cùng mẫn cảm.
Trên giang hồ Ma đạo không phải cấm kỵ nhưng Côn Luân Ma Giáo lại là cấm kỵ trong cấm kỵ. Ngày xưa liều mạng thao túng thiên hạ ma diễm ngập trời, vô số tông môn Chính đạo chỉ có thể run rẩy sợ hãi dưới ma uy đó. Cảnh tượng đó không ai muốn trải qua lần nữa.
Nếu không phải ngày xưa có chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Tiên Nhân – Ninh Huyền Cơ xuất thủ ngăn cơn sóng dữ, giờ giang hồ Chính đạo không khéo còn đang đau khổ giãy dụa dưới Ma uy đó.
Nghe tới mấy chữ Côn Luân Ma Giáo, sắc mặt Sở Hưu có điểm kỳ quái. Đây chính là con đường sau này y nhất định phải đi, không ngờ giờ đã tiếp xúc.
“Ngươi nói kẻ ra tay giết người lần này chính là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo?”
Mặc dù Côn Luân Ma Giáo đã sụp đổ cả ngàn năm nhưng trên giang hồ giờ vẫn tìm được những kẻ có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa, thậm chí có cả truyền thừa Côn Luân Ma Giáo lưu lại.
Những kẻ như vậy một khi bị phát hiện lập tức sẽ bị các đại phái bao vây tiêu diệt.
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không phải Côn Luân Ma Giáo dư nghiệt mà là một trong những môn phái phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo ngày trước, dư nghiệt của Quỷ Vương Tông.
Ngày trước Côn Luân Ma Giáo ma diễm ngập trời, uy áp thiên hạ, những tông môn chính đạo chỉ có thể cẩn thận cúi đầu, nhưng không ít tông môn Ma đạo lại cam tâm tình nguyện thần phục dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, mặc chúng sai bảo.
Có điều Độc Cô Duy Ngã mất tích sau trận chiến cùng Ninh Huyền Cơ, Côn Luân Ma Giáo triệt để sụp đổ, các môn phái Chính đạo liên thủ tiến đánh Côn Luân Ma Giáo, hủy diệt Ma Giáo cùng đả kích những tông môn phụ thuộc.
Trong số những môn phái phụ thuộc này có tông môn trung thành lựa chọn cùng tồn cùng vong với Côn Luân Ma Giáo, nhưng đại đa số đều lựa chọn thoát ly.
Những tông môn võ lâm Chính đạo cũng lười hao sức tốn của truy sát bọn họ. Tuy nhiên trong đó có một số tông môn Ma đạo nghiệp chướng nặng nề nhất định phải giết chết. Quỷ Vương Tông này chính là một trong số đó.
Đám người Quỷ Vương Tông hành xử âm tàn xảo trá, bọn chúng là những kẻ đầu tiên thấy không đúng lập tức phản bội chạy trốn khỏi Côn Luân Ma Giáo. Nhưng cuối cùng chúng lại bị võ lâm Chính đạo truy sát rất nhiều năm, thiếu chút nữa hoàn toàn bị hủy diệt trên giang hồ.
Công pháp của Quỷ Vương Tông âm độc tà ác, trong đó am hiểu nhất chính là lấy người luyện đan, sử dụng các thủ đoạn tàn nhẫn tanh máu luyện thân thể con người thành đan dược, hấp thu lực lượng âm tà đó, tế luyện âm Quỷ.
Nghe nói trong Quỷ Vương Tông có một loại đan dược tên là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan có tác dụng phụ trợ tu luyện cũng có thể làm thuốc trị thương, có thể chữa thương cho võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Nghe tên thì rất bình thường nhưng thật ra vô cùng quỷ dị.
Trong Ngũ Khí Triều Nguyên, tâm tàng thần thuộc hỏa, gan tàng hồn thuộc mộc, tỳ tàng ý thuộc thổ, phổi tàng phách thuộc kim, thận tàng tinh thuộc thủy.
Ngũ Khí Triều Nguyên Đan này chính là sử dụng tâm can tỳ phổi thận tươi mới của võ giả phối hợp cùng năm loại dược liệu thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ tiến hành luyện chế.
Những võ giả Lưu gia kia bị lấy đi ngũ tạng, ta không thể không liên tưởng tới Quỷ Vương Tông.
Hơn nữa đối phương còn lấy cả óc, lột cả da, chuyện này cũng hệt như tác phong của Quỷ Vương Tông ngày xưa.
Còn nữa, Quỷ Vương Tông dùng lực lượng âm tà tế luyện âm Quỷ, đó là bí thuật độc môn của Quỷ Vương Tông, âm Quỷ giết người vô ảnh vô hình.
Trước đó Đỗ bộ đầu đã nói trên cơ thể đám người Lưu gia không có vết ngoại thương, bên trong cũng không có dấu vết cương khí nhập thể, điểm này nếu âm Quỷ giết người cũng có thể làm được.”
Quỷ Thủ Vương nói một loạt như vậy, mọi người đang tiêu hóa tin tức trong đó, Sở Hưu lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Quỷ Thủ Vương, nơi này đều là người mình, ngươi cũng không cần lừa gạt. Ngươi nói những thứ này chắc không đơn giản là tin đồn đúng không?”
Những thứ liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa vốn là cấm kỵ, chuyện Quỷ Vương Tông cũng vậy. Tối thiểu những người ở đây gần như không ai từng nghe tới tên Quỷ Vương Tông, còn Quỷ Thủ Vương lại hiểu rõ như vậy, chuyện này nếu bảo là tin đồn, vậy thật quá giả dối.
Quỷ Thủ Vương cười khổ một tiếng, hắn đã nói ra thì đương nhiên không định giấu diếm đám người. Quỷ Thủ Vương thở dài nói: “Sở đại nhân đoán không sai, thật ra ngày xưa ta cũng từng xem là đệ tử Quỷ Vương Tông, chỉ có điều lại là một đệ tử bị lừa.
Lúc đó ta chẳng qua là một nghệ nhân ảo thuật hành tẩu giang hồ, vô tình cứu được một võ giả Ma đạo trọng thương. Võ giả Ma đạo kia chính là người của Quỷ Vương Tông.
Hắn nói muốn thu nhận ta làm đệ tử nhưng thực tế là muốn ta tạm thời làm việc cho hắn, định sau khi thương thế lành hẳn hút máu ta, giết người diệt khẩu.
Về sau ý đồ của hắn bị ta phát giác, ta âm thầm hạ độc trong thuốc của hắn, độc chết kẻ này.
Từ đầu hắn đã lừa ta, căn bản không định thu ta làm đồ đệ cho nên một số bí pháp Quỷ Vương Tông hắn cũng không truyền thụ cho ta, chỉ dạy những công pháp bình thường. Còn chuyện liên quan tới Quỷ Vương Tông là do ta nghe được từ miệng hắn, nhưng chỉ là mấy thứ lặt vặt không đáng kể, không có điều gì quan trọng.”
Sở Hưu hiểu rõ gật đầu, theo như lời Quỷ Thủ Vương, kẻ ra tay rất có thể là người của Quỷ Vương Tông, có điều thực lực người này hẳn cũng không mạnh.
Tác dụng của Ngũ Khí Triều Nguyên Đan có một là để chữa thương cho cao thủ cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Cho nên Sở Hưu suy đoán trong số dư nghiệt Quỷ Vương Tông có cao thủ cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều hẳn đang thụ thương.
Xem mục tiêu hắn lựa chọn là biết, Lưu gia là một gia tộc nhỏ chỉ có Nội Cương cảnh.
Nếu đối phương có lực lượng áp đảo, vậy nên ra tay với thế lực võ lâm có cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới đúng.
Chỉ có điều trước mắt y cũng không có đầu mối gì về Quỷ Vương Tông này, cho nên Sở Hưu chỉ tạm thời phân phó cho thủ hạ chú ý một chút.
Mấy ngày sau đó lại bình an vô sự nhưng tới ngày thứ bảy lại có một thế lực nhỏ ở Kiến Châu Phủ bị diệt môn, cái chết không khác lắm so với Lưu gia.
Không đợi Sở Hưu kịp phản ứng, kế bên Kiến Châu Phủ, Thương Châu Phủ trực thuộc Vệ Hàn Sơn cũng xảy ra thảm án diệt môn.
Ba vụ thảm án diệt môn liên tiếp thủ đoạn không hề khác biệt đủ chứng minh suy đoán của đám người Sở Hưu.
Hơn nữa ba vụ thảm án diệt môn này ảnh hưởng cũng không nhỏ, những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều biết trong khu vực xuất hiện một đám hung đồ ác tặc thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, ai nấy thần hồn nát thần tính, sợ hãi không thôi.
Những khách thương qua lại Kiến Châu Phủ cũng ít đi rất nhiều. Dù sao toàn bộ Quan Tây số nơi giao dịch vốn không ít, không ai muốn ở lại nơi hung hiểm như vậy.
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu sắc mặt âm trầm.
Trong địa bàn của mình xảy ra đại án như vậy, không phá được thì kẻ mất mặt chính là y.
Đám dự nghiệt Quỷ Vương Tông này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện làm ăn trong Kiến Châu Phủ, những thế lực võ lâm kia không kiếm được tiền, kẻ chịu lỗ bao gồm chính Sở Hưu.
“Trong đường khẩu tuần sát sứ có nhiều bộ đầu giang hồ vậy, còn có cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ phối hợp, vì sao không phát hiện chút dấu vết nào?”
Đỗ Quảng Trọng bất đắc dĩ trả lời; “Đương nhiên là có dấu vết để lại, chỉ có điều thủ đoạn của đối phương có vẻ đã dọa sợ các huynh đệ thủ hạ. Khi ít người có phát hiện dấu vết cũng không dám lần theo, đến lúc gọi được viện binh tới đối phương đã sớm biến mất.”
Quỷ Thủ Vương bên cạnh đột nhiên cười lên quái dị: “Đỗ bộ đầu, thủ hạ của ngươi đã không dám lần theo, vậy giao cho thủ hạ của ta được không? Ngươi yên tâm, thủ hạ ta không ai sợ chết đâu.”
Đỗ Quảng Trọng hừ lạnh một tiếng nói: “Giao cho các ngươi? Giao cho các ngươi thì ngay dấu vết để lại cũng không tìm ra, nói gì tới tìm người?”
Giữa các sát thủ Thanh Long Hội như Quỷ Thủ Vương cùng những võ giả Quan Trung Hình Đường vẫn luôn có tranh chấp, song phương luôn cạnh tranh phân tài cao thấp.
Trước đó khi bọn Quỷ Thủ Vương diệt môn Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường đã thể hiện phong thái, đè bọn Đỗ Quảng Trọng xuống.
Còn giờ chuyện điều ta Quỷ Vương Tông lại do đám người Đỗ Quảng Trọng toàn quyền đảm nhiệm, bọn Quỷ Thủ Vương chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ.
Thuật nghiệp có chuyên môn, chuyện này nếu để đám Quỷ Thủ Vương làm chủ, không khéo ngay dấu vết để lại cũng chẳng phát hiện ra.
Sở Hưu nhíu mày, vung tay lên nói: “Được rồi,Đỗ Quảng Trọng dừng tranh luận nữa. Lần sau ta tự mình xuất thủ. Chỉ cần bọn chúng còn trong Kiến Châu Phủ không sợ không đào ra được. Huống hồ cho dù không tìm ra cũng phải ép đối phương rời khỏi Kiến Châu Phủ.”
Đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông kia không phải cố ý chạy tới Kiến Châu Phủ, đối phương tới đất Quan Trung có vẻ rất đột ngột. Vội vàng giết người luyện đan khôi phục thực lực.
Trước đó có thể do Sở Hưu điều tra quá kỹ ép đối phương không còn đường xuất thủ nên mới chuyển sang phía Thương Châu Phủ ra tay.
Lần này Sở Hưu tự mình xuất thủ, nếu có thể triệt để bức đối phương sang bên phía Vệ Hàn Sơn cũng không tệ. Đến lúc đó kẻ sứt đầu mẻ trán là Vệ Hàn Sơn.
Về phần đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông sẽ gây ra chuyện gì tiếp ở nơi đó? Vậy không liên quan tới Sở Hưu, y trước nay không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng.
Ba ngày sau, trong Lâm Giang Thành của Kiến Châu Phủ, võ giả qua lại cũng đều lác đác, còn lâu mới có cảnh phồn hoa lúc trước.
Lâm Giang Thành chỉ là một tòa thành nhỏ kề cận bên Thương Châu Phủ, là nơi cần qua khi đi lại giữa hai châu phủ. Lúc trước Lâm Giang Thành còn tương đối phồn hoa, tối thiểu khách thương nối đuôi nhau không dứt.
Kết quả vì liên tục xảy ra ba thảm án diệt môn, một còn dính líu tới Thương Châu Phủ khiến khu vực Lâm Giang Thành nối liền hai châu phủ trở nên thê thảm, số khách thương và võ giả qua lại ít đi một nửa.
Lúc này trong một quán rượu lộ thiên tại Lâm Giang Thành, tốp năm tốp ba người giang hồ uống rượu nói chuyện phiếm. Một võ giả mặc y phục võ sĩ loại ngắn thở dài nói: “Mẹ nó, làm ăn càng ngày càng khó khăn. Không biết tên khốn kiếp nào xuất thủ tàn nhẫn như vậy, trực tiếp hạ độc thủ điệt ba tông môn. Cả Lâm Giang Thành to lớn này thành ra không ai dám đến.”
Võ giả này chính là người áp tiêu nhưng không phải trong tiêu cục mà là người bản xứ, chuyên phụ trách áp tải quãng đường ngắn qua lại giữa từng thành nhỏ. Nói hắn bảo vệ hàng hòa còn chẳng bằng nói là dẫn đường. Hắn quen thuộc với tình hình thế lực võ lâm ở các thành nhỏ cho nên có thể dẫn đường giải thích cho các khách thương, tránh cho họ chọc phải người không nên chạm vào.
Giờ số khách thương qua lại rất ít, việc buôn bán của hắn ít đi rất nhiều, bằng không đã chẳng có thời gian rảnh rỗi ngồi đây uống rượu chém gió.