Từ khi rời quán trọ tới ra khỏi thành, Sở Hưu bị không ít người khinh khỉnh, có điều y lại không để ý.
Thà vạn người hận nghiến răng nghiến lợi, còn hơn không ai nhắc tới tên ta. Trong thiên hạ kẻ sợ người càng nhiều thì mắng ngươi cũng càng nhiều.
Chờ tới ngày ngươi đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, có lẽ cả thiên hạ này không mấy ai dám mắng ngươi.
Ngay khi giang hồ Đông Tề bàn tán đủ loại tin đồn, Nam Thương Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang nằm bên một hồ nước phong cảnh tú lệ, xung quanh là hơn mười thị nữ dung mạo thanh tú cầm quạt nhỏ khẽ quạt cho hắn, bộ dáng thảnh thơi nhàn nhã.
Có điều đúng lúc này một con cá chép trong hồ lại đột nhiên bay lên không trung, như có một lực lượng vô hình đang lôi kéo nó, cuối cùng con cá chép nổ vang một tiếng, hóa thành một làn sương máu!
Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng mở mắt, ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thị nữ tướng mạo xinh đẹp bên cạnh hắn lập tức ôn nhu lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Hạ Hầu Vô Giang, đưa một chén trà linh dược tới, nói khẽ: “Chúc mừng Ngự Thần Thuật của công tử lại tiến thêm một bước.”
Hạ Hầu Vô Giang lúc này không phải đang hưởng thụ mà là đang tu luyện Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ.
Mặc dù đệ tử thế gia như Hạ Hầu Vô Giang hưởng thụ không ít chuyện xa hoa hào nhoáng, nhưng hắn cũng không dám bỏ bê việc tu luyện, bằng không trong Hạ Hầu thị có vô số người đang trông ngóng thay vào vị trí của hắn.
Hạ Hầu Vô Giang nhấp một ngụm trà rồi nói: “Còn sớm lắm, mấu chốt của Ngự Thần Thuật là từ hư chuyển thực, ngưng tụ nguyên thần. Có điều bước này e là ta phải đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo mới có thể làm được.”
Thị nữ kia mỉm cười nói: “Công tử thiên phú dị bẩm, những người khác phải tới tông sư võ đạo, còn công tử chắc chắn chỉ cần Thiên Nhân Hợp Nhất là có thể làm được.”
Hạ Hầu Vô Giang nắn nắn gương mặt mềm mại của thị nữ kia, trêu chọc: “Vẫn là Thiền Nhi khéo ăn nói.”
“Đúng rồi, trong thời gian ta bế quan, Mạc Thiên Lâm cùng Lạc Phi Hồng thế nào rồi?”
Hạ Hầu Vô Giang nói đến đây, ánh mắt đã lộ vẻ âm trầm.
Lần trước trên Thần Binh Đại Hội, hắn bị ba người Lạc Phi Hồng liên thủ đánh bại, đây là chuyện rất mất mặt.
Cho nên sau Thần Binh Đại Hội, hắn một lòng khổ tu trong Nam Thương Hạ Hầu thị, lại vừa lợi dụng lực lượng của mình gây phiền toái cho Lạc gia và Mạc gia. Bảo hắn nuốt cơn tức đó xuống, hắn không cam tâm!
Thiền Nhi cung kính đáp: “Lạc Phi Hồng bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng cho nên sau khi về Lạc gia được không ít đệ tử Lạc gia ca tụng tán dương, nhưng cũng có một ít trưởng lão trong Lạc gia cho rằng Lạc Phi Hồng không nên đắc tội với Hạ Hầu thị ta, cho nên kiên quyết muốn trừng phạt nàng.
Có điều cuối cùng không giải quyết được gì, giờ Lạc Phi Hồng đang củng cố cảnh giới trong Lạc gia.
Về phần Mạc Thiên Lâm, hắn là đệ tử kiệt xuất thế hệ này của Mạc gia, Mạc gia cũng không nỡ trừng phạt hắn, ngược lại cung cấp cho hắn không ít tài nguyên tu luyện để hắn bế quan tiềm tu, giảm bớt số lần hắn ra ngoài.”
Hạ Hầu Vô Giang sắc mặt âm trầm nói: “Bị Hạ Hầu thị ta chèn ép, chả lẽ hai nhà này không có phản ứng gì sao?”
Thiền Nhi cười khổ nói: “Công tử, mặc dù thực lực Mạc gia cùng Lạc gia cộng vào cũng không bằng Hạ Hầu thị, nhưng lại không phải hạng chúng ta muốn làm gì thì làm.
Ngài vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép hai nhà đó, mặc dù gia chủ không phản đối nhưng không đồng ý vận dụng quá nhiều lực lượng.
Dù sao mọi người đều là một trong Cửu Đại Thế Gia, tiểu bối tranh đấu, gia tộc cũng không tiện tham gia quá nhiều. Khi thấy Mạc gia cùng Lạc gia không có phản ứng, mấy vị trưởng lão cảm thấy làm vậy là lãng phí lực lượng bèn đến tìm gia chủ, bảo ngài ấy dừng việc đó lại.”
Hạ Hầu Vô Giang sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Mấy lão già chết bầm!”
Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình hắn, mặc dù phụ thân hắn là gia chủ, nhưng quyền lực của các trưởng lão trong Hạ Hầu thị cũng không nhỏ.
Thậm chí trên các trưởng lão này còn có một vị lão tổ, quyền lực của hắn càng lớn, có đổi gia chủ cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Hạ Hầu Vô Giang lúc này đúng là vô cùng cuồng vọng, lại dám công khai mắng các trưởng lão là lão già chết bầm. Nếu những lời này truyền ra bên ngoài, cho dù Hạ Hầu Vô Giang là con trai ruột của gia chủ, người đứng đầu thế hệ trẻ của Hạ Hầu thị, chắc chắn cũng sẽ bị trừng trị.
Những thị nữ xung quanh cúi đầu, giả bộ không nghe thấy gì.
Nếu chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, các nàng dám cam đoan tất cả mọi người ở đây không ai sống nổi.
Trong số các thị nữ này chỉ có Thiền Nhi vừa báo cáo tình hình cho Hạ Hầu Vô Giang là không lo sợ, chỉ khuyên răn: “Công tử bớt giận, Mạc Thiên Lâm có tu luyện cả trăm năm cũng chẳng bằng ngài. Hạng vặt vãnh luôn bị ngài giẫm dưới chân như vậy, việc gì phải để ý?
Còn Lạc Phi Hồng kia cũng vậy, mấy năm nay Lạc gia càng ngày càng tệ, thế hệ trẻ của Lạc gia trừ một nữ nhân Lạc Phi Hồng, thậm chí không có ai nổi bật. Lạc gia sợ là đã có tâm tư đem Lạc Phi Hồng ra làm thông gia, chỉ cần thời cơ tới, Lạc gia sẽ đích thân đưa Lạc Phi Hồng tới giường của ngài.”
Nghe Thiền Nhi nói vậy, sắc mặt Hạ Hầu Vô Giang mới khá hơn một chút, hắn hỏi: “Trên giang hồ thì sao? Sau khi Thần Binh Đại Hội kết thúc có đại sự gì không?”
Thiền Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại sự thì chỉ có một thôi, đó là chuyện Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp khiến cho uy danh của hắn tại Đông Tề chỉ chớp mắt đã biến hành xú danh. Gần đây tiếng tăm của hắn không được tốt lắm.”
Hạ Hầu Vô Giang cau mày nói: “Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sở Hưu sao lại có quan hệ gì với Giang Đông Ngũ Hiệp, chẳng phải hắn về Quan Trung Hình Đường rồi sao?”
Sau khi Thần Binh Đại Hội kết thúc, Hạ Hầu Vô Giang liền bế quan, đừng nói Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, cho dù chuyện Thu Chấn Thanh chết hắn cũng không biết.
Thiền Nhi hắng giọng, thuật lại tỉ mỉ cho Hạ Hầu Vô Giang những chuyện xảy ra ở Đông Tề trong thời gian vừa qua.
Hạ Hầu Vô Giang nghe xong, ánh mắt lại lộ ra sắc thái kỳ dị.
Trong thời gian ngắn ngủi mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, quả thật đặc sắc.
Con đường tình báo thông tin của Hạ Hầu thị hơn xa đám võ giả tán tu, cho nên phiên bản Hạ Hầu Vô Giang nghe được là hoàn thiện nhất, trong đó bao hàm cả tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, gồm cả tác dụng của Khương Văn Nguyên, rồi chuyện Sở Hưu giết chết Giang Đông Ngũ Hiệp, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ.
Có điều sau đó Hạ Hầu Vô Giang lại đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi vừa nói giờ các võ giả Đông Tề đều rất oán hận Sở Hưu?”
Thiền Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy thưa công tử, thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp tại Đông Tề rất tốt, mặc dù không bằng những tông sư võ đạo, nhưng năm người bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, cũng kết giao được với không ít người.
Lúc Giang Đông Ngũ Hiệp chưa chết những mối quan hệ này còn không lộ ra, nhưng họ vừa chết, những người này đều tỏ thái độ bất bình, cho rằng Sở Hưu giết người vì oán hận riêng.”
Hạ Hầu Vô Giang vuốt cằm nói: “Đem tư liệu Giang Đông Ngũ Hiệp tới đây cho ta, nhớ là phải thật kỹ vào.”
Thiền Nhi nghi hoặc: “Công tử, ngài định làm gì?”
Hạ Hầu Vô Giang cười lạnh nói: “Bế quan lâu vậy rồi, cũng nên hoạt động đôi chút. Nếu ta đã không làm gì được Mạc Thiên Lâm cùng Lạc Phi Hồng, vậy khai đao với tên Sở Hưu này, trút giận trước đã!’
Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, khiến Hạ Hầu Vô Giang căm hận nhất không phải Mạc Thiên Lâm và Lạc Phi Hồng mà là Sở Hưu!
Nếu Sở Hưu này không gây rối, sau này cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy, huống hồ Sở Hưu còn giao hảo với Mạc Thiên Lâm, không đối phó với Sở Hưu, hắn đối phó với ai?
Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ rộng lượng gì, hắn luôn có thù tất báo, ngay cả những tộc nhân trong Hạ Hầu thị chọc tới hắn, hắn cũng trả thù mãnh liệt, nói chi người ngoài.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng không hề che giấu tính cách hẹp hòi thù dai của mình, với thực lực và thân phận của hắn, kẻ phải lo không phải hắn mà là người bị hắn ghi thù!
Thiền Nhi nghe vậy giật mình, vội vàng nói: “Công tử, lần này ngài dùng lực lượng gia tộc đối phó với Lạc gia và Mạc gia đã khiến các trưởng lão trong tộc không vui rồi, bọn họ sẽ không cho phép ngài chọc tới Sở Hưu nữa đâu.
Lần này Sở Hưu trở về Quan Trung Hình Đường đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, được Thiết Diện Phán Quan – Quan Tư Vũ đích thân ban thưởng, thân phận đã không như ngày xưa nữa rồi.
Nếu ngài vô duyên vô cớ động tới Sở Hưu, vậy cũng tức là kết thù với Quan Trung Hình Đường, chuyện này không dễ xử lý đâu.”
Đại thế gia như Nam Thương Hạ Hầu thị, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều rất cẩn thận.
Lạc gia cùng Mạc gia đều là một trong Cửu Đại Thế Gia, trong tình huống không có xung đột lợi ích, Hạ Hầu thị còn không muốn tùy tiện ra tay, nói chi tới Quan Trung Hình Đường vốn không có thù hận gì với bọn họ.
Chỉ vì Hạ Hầu Vô Giang muốn hả giận mà Hạ Hầu thị phải đi đối phó với Sở Hưu, kết thù kết oán với Quan Trung Hình Đường? Đây là chuyện không thể, ngươi tưởng Hạ Hầu Vô Giang ngươi là Tiểu Thiên Sư – Trương Thừa Trinh hay sao?
Huống hồ cho dù Trương Thừa Trinh muốn làm loạn như vậy, Long Hổ Sơn cũng sẽ không cho phép, gia tộc này cũng không phải gia tộc của mình Hạ Hầu Vô Giang ngươi.
Hạ Hầu Vô Giang vỗ nhẹ lên gương mặt Thiền Nhi nói: “Công tử nhà ngươi giống loại ngu ngốc như vậy hay sao? Yên tâm đi, ta không chỉ không vận dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, thậm chí chính ta cũng không cần xuất thủ.
Lần này sát tính của Sở Hưu kia quá nặng, giết người không nên giết, khiến cho quần chúng phẫn nộ, chỉ thiếu một đốm lửa là sẽ cháy bừng bừng rồi. Ta sẽ không lãng phí sức lực ra tay, chỉ cần âm thầm châm lửa, bỏ đá xuống giếng là được.
Nếu sự tình thuận lợi, Sở Hưu này thậm chí chẳng thể rời khỏi Đông Tề, cho dù Quan Trung Hình Đường cũng chỉ có thể chịu thiệt mà thôi.”
Thiền Nhi như hiểu như không gật nhẹ đầu, dù sao công tử nhà họ nắm chắc là được. Mặc dù nàng là thị nữ thân thiết của công tử nhưng cũng không dám nói quá nhiều.
Không đến một canh giờ sau, Thiền Nhi đã đem tài liệu cặn kẽ về Giang Đông Ngũ Hiệp lên cho Hạ Hầu Vô Giang, sau khi xem xong, Hạ Hầu Vô Giang khoanh ra hơn mười cái tên rồi nói: “Đi mời những người này đến đây cho ta. Nhớ là đừng rêu rao, chỉ nói ta muốn gặp bọn họ.”