Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông Châu Phủ chỉ lớn chừng đó, chuyện nhỏ bình thường còn lan truyền khắp nơi chỉ trong một ngày, chớ nói chi một võ giả Tiên Thiên của Thanh Lang Bang bị giết chết.

Phương chưởng quỹ cũng không ý thức được độ mẫn cảm của thân phận Sở Hưu, trực tiếp nói ra thân phận của y, lại gây ra chấn động không nhỏ.

Người thường không biết thân phận Sở Hưu, chẳng lẽ bọn họ còn không biết? Dù sao lúc đầu Thương Lan Kiếm Tông truy nã Sở Hưu lùng sục khắp cả Ngụy Quận, cơ hồ tất cả võ giả tại Thông Châu Phủ đều biết.

Lúc này trong Thẩm gia, vài trưởng lão Thẩm gia sau khi biết tin đều lộ vẻ vui mừng.

Không phải vì bọn họ tìm ra hung thủ từng giết Thẩm Mặc khi xưa mà vì bọn họ có thể dùng tin này lấy lòng Thẩm Bạch.

Từ sau khi Thẩm Mặc chết, Thẩm gia bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ nào với Thẩm Bạch, đương nhiên cũng không có hào quang của Thương Lan Kiếm Tông hộ thể, trừ phi bọn họ có một võ giả Tiên Thiên, nếu không Thẩm gia sẽ hoàn toàn suy bại.

Đối với một những đại tông môn khác võ giả Tiên Thiên rất bình thường, thậm chí có đệ tử mười mấy tuổi đã đạt tới Tiên Thiên.

Nhưng đối với loại thế gia nhỏ như Thẩm gia, võ giả Tiên Thiên lại là chiến lực mạnh nhất trấn giữ gia tộc. Không có võ giả Tiên Thiên vậy chỉ có thể chịu ưc hiếp.

Vài trưởng lão Thẩm gia sau khi thương lượng lập tức quyết định phái người tới Thương Lan Kiếm Tông báo cho Thẩm Bạch, nhất định phải là người đầu tiên đem tin tức tới!

Thương Lan Kiếm Tông tên là Thương Lan Kiếm Tông vì dưới Thương Lan Kiếm Tông có một dòng sông dài mang tên Thương Lan.

Nghe nói sông Thương lan này do hai cường giả thượng cổ giao chiến, bị một cường giả dùng kiếm chém ra. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, rất nhiều võ giả tỏ ý hoài nghi, một kiếm chém ra một dòng sông lớn, nếu hai người quyết đấu sinh tử chẳng phải hủy cả Thương Mang Sơn à?

Có điều điểm duy nhất có thể khẳng định là từng có cao thủ kiếm đạo xuất thủ ở sông Thương Lan. Khai sơn tổ sư Thương Lan Kiếm Tông thấy vết kiếm của những cường giả kia mới đột nhiên đốn ngộ, thực lực đại tiến, sau đó mới khai tông lập phái ở đây. Sau hơn ngàn năm phát triển mới trở thành Thương Lan Kiếm Tông, đứng trong Thất Tông Bát Phái.

Lúc này trong sơn môn của Thương Lan Kiếm Tông, Thẩm Bạch ngồi trong phòng nghị sự đọc tin Thẩm gia truyền tới, ánh mắt không chút biến hóa.

Một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông phía dưới hắn hỏi: “Sư huynh, người của Thẩm gia vẫn đang đợi tin bên ngoài, nên xử lý ra sao?”

Thẩm Bạch mặt không đổi sắc phất phất tay: “Cho bọn chúng một thanh bội kiếm mang dấu ấn của Thương Lan Kiếm Tông rồi tống cổ chúng xuống núi.”

Người của Thẩm gia tới làm gì, đương nhiên Thẩm Bạch biết.

Có điều giờ hắn không muốn có quan hệ gì với Thẩm gia, tùy tiện ném cho họ một thanh bội kiếm có ấn ký của Thương Lan Kiếm Tông là đủ cho họ mượn uy rồi.

Thẩm Bạch buông tờ tin tức xuống, trực tiếp tiến về phía một tòa trạch viện phía sau Thương Lan Kiếm Tông, cung kính gõ cửa một cái, bên trong vang lên giọng nói già nua: “Vào đi.”

Thẩm Bạch đẩy cửa bước vào, trong sân là một ông lão mặc áo xám xếp bằng ngồi dưới đất, mặc dù râu tóc bạc trắng, mặt mũi già nua đầy nếp nhăn nhưng lung eo vẫn thẳng tắp không hề cong xuống, khí thế bất phàm.

Trước mặt ông lão là một bàn cờ nhưng không hề có đối thủ, hẳn là đang tự đánh cờ với bản thân.

Ông lão này chính là chưởng môn hiện tại của Thương Lan Kiếm Tông, Nhất Kiếm Trầm Giang – Liễu Công Nguyên!

Ngày xưa Liễu Công Nguyên dùng sức một mình chống đỡ cả Thương Lan Kiếm Tông, lúc tráng niên hắn tiếp quản tông môn từng đối chiến với kẻ khác tại sông Thương Lan, uy thế một kiếm chém tới mức sông Thương Lan tạm thời ngừng chảy, khiến đối thủ chìm hẳn xuống đáy sông cho nên mới được mọi người xưng là Nhất Kiếm Trầm Giang.

Có điều lúc Liễu Công Nguyên đã già, năm nay hắn đã gần ba trăm tuổi, cho dù có tu vi Võ Đạo Chân Đan nhưng cũng chẳng chống nổi năm tháng ăn mòn.

Trên Ngự Khí Ngũ Trọng là Luyện Thần Tam Cảnh, có thể đạt tới tam cảnh này đều là cường giả cấp bậc tông sư, có thể chỗng đỡ một đại phái đỉnh cao trên giang hồ. Phàm là tông môn xuất hiện trên ca dao giang hồ đều phải có một tông sư võ đạo đạt tới Ngưng Thần Tam Cảnh.

Ngưng Thần Tam Cảnh theo thứ tự là ba cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, Chân Hỏa Luyện Thần, Thiên Địa Thông Huyền.

Đạt tới cảnh giới đầu tiên võ đạo Võ Đạo Chân Đan thọ nguyên đã có thể lên tới hơn ba trăm năm, nói cách khác giờ thọ nguyên của Liễu Công Nguyên đã sắp cạn.

Ngày trước trên Phong Vân Bảng còn có tên của Liễu Công Nguyên còn giờ Liễu Công Nguyên đã mười năm chưa từng xuất thủ, sớm đã hạ bảng.

“Sư phụ.” Thẩm Bạch thi lễ một cái, ngồi xuống trước mặt Liễu Công Nguyên.

Thấy đệ tử quan môn mà mình bồi dưỡng tỉ mỉ tới, khóe miệng Liễu Công Nguyên nhếch lên thành một nụ cười: “Lại gặp vấn đề gì trên võ đạo à?”

Thẩm Bạch lắc đầu, trầm giọng nói: “Sư phụ, kẻ giết đệ đệ con hơn một năm trước đã lại xuất hiện tại Ngụy Quận, con muốn mượn lực lượng Thương Lan Kiếm Tông xuống núi tìm hắn, giết hắn.”

Liễu Công Nguyên trầm mặc một lát rồi mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Bạch nói: “Thân trong giang hồ, có một số việc không phải con muốn làm là có thể làm. Thẩm Bạch, con là đệ tử quan môn của ta, từ khi con bước vào Thương Lan Kiếm Tông ta đã biết con là truyền nhân mà ta muốn.

i

Những năm gần đây ta hạn chế con tại Thương Lan Kiếm Tông tu hành, cho dù thực lực con đã đạt tới Ngoại Cương cảnh ta cũng không cho phép con ra ngoài xông xáo giang hồ, con có biết vì sao không?”

Không đợi Thẩm Bạch trả lời, Liễu Công Nguyên đã trầm giọng nói: “Vì ta muốn con vừa xuất hiện đã khiến toàn giang hồ chấn động!

Thương Lan Kiếm Tông ta yên lặng đã lâu, ta lại đã già. Thương Lan Kiếm Tông chỉ có thể bị vây khốn tại Ngụy Quận, nhưng con còn trẻ. Tương lai ta sẽ giao Thương Lan Kiếm Tông cho con quản lý.

Trong thế hệ trẻ tuổi, thực lực Ngoại Cương cảnh quả thật không tệ nhưng còn chưa đủ. Con không phải Nhiếp Đông Lưu Tụ Nghĩa Trang, có thân phận thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, thủ đoạn khéo đưa đẩy, nổi danh khắp thiên hạ, chưa tới hai mươi đã bước vào Long Hổ Bảng, vừa Tiên Thiên đã đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Con cũng không phải Tiểu Thiên Sư – Trương Thừa Trinh kỳ tài của Trương gia Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, kỳ tài kinh thế, vừa sinh ra đã có hào quang ngập trời, lòng bàn tay xuất hiện lôi văn, lập tức được chọn làm người thừa kế Thiên Sư đời tiếp theo, độc chiếm Long Hổ Bảng mười bảy năm, còn là người duy nhất trên giang hồ đồng thời leo lên Long Hổ Bảng cùng Phong Vân Bảng.

Con không phải bọn họ, cho nên con chỉ có thể tự mình khổ tu tới mức chấn động giang hồ. Chưa tới Tam Hoa Tụ Đỉnh ta sẽ không cho con xuất thủ. Vì con chỉ có một cơ hội xuất thủ duy nhất, lần xuất thủ đó phải khiến toàn bộ giang hồ đều khắc sâu tên con trong chí nhớ, để con bước lên mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng!”

Nhìn Thẩm Bạch một hồi, Liễu Công Nguyên trầm giọng: “Chỉ có thanh danh mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng mới có thể trấn trụ những sư huynh của con. Ban đầu ta thu con làm đệ tử quan môn đã khiến rất nhiều người bất mãn.

Ta bồi dưỡng con như người thừa kế chưởng môn, nhưng con không có danh phận người thừa kế. Danh phận đó ta có thể cho con, nhưng lại sẽ khiến cả Thương Lan Kiếm Tông rung chuyển, khiến tất cả mọi người bất mãn. Chỉ đến lúc nào con có thể thật sự gánh nổi danh phận này ta mới có thể chính thức trao nó cho con.”

Thẩm Bạch hít một hơi thật sâu, những điều này trước đây Liễu Công Nguyên chưa từng nói cho hắn, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm nhận được.

Lúc Liễu Công Nguyên thu hắn làm đệ tử những sư huynh của hắn đều đã hơn trăm tuổi, thậm chí có người gần hai trăm.

Những người này đều là trưởng lão Thương Lan Kiếm Tông, kết quả mình lại gọi bọn họ là sư huynh.

Những người này cũng có đệ tử, có người còn trẻ nhưng cũng có người đã tới tuổi trung niên, đều có tư cách cạnh tranh làm người thừa kế Thương Lan Kiếm Tông. Nhưng tất cả bọn họ đều phải gọi Thẩm Bạch là sư thúc. Những người này đương nhiên không phục.

Nhìn Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Đệ tử hiểu rồi, con sẽ không đi truy sát Sở Hưu.”

Liễu Công Nguyên hài lòng gật đầu: “Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình được, mọi việc đều phải suy nghĩ vì đại cục. Đôi khi cho dù là thù giết cha đoạt vợ nếu cần chịu đựng thì nhất định phải chịu.”

Có điều lúc này Thẩm Bạch lại đột nhiên nói: “Có điều thưa sư phụ, con có thể không xuất thủ, nhưng con muốn mời Thương Lan Kiếm Tông phát động một bộ phận đệ tử giết chết tên Sở Hưu kia.

Cừu nhân đi qua đi lại ngay dưới mắt mình nhưng con lại phải coi như không thấy. Đệ tử, không cam tâm!”

Lần này Liễu Công Nguyên ngược lại không ngăn cản, hắn gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ bố trí.”

Thẩm Bạch là người hắn để ý, Thương Lan Kiếm Tông sau này có quật khởi được hay không phải nhờ vào Thẩm Bạch. Chuyện này cũng giống như khi sư phụ bồi dưỡng hắn lúc trước.

Phái đệ tử trong tình huống đủ khả năng xuất thủ truy sát một người, đối với Thương Lan Kiếm Tông đây không phải việc khó khăn gì.

Sau khi Thương Lan Kiếm Tông gia nhập, số thế lực truy sát Sở Hưu cũng từ ba nhà lên thành bốn nhà. Còn lúc này Sở Hưu lại đã trốn vào trong Thương Mang Sơn, có thể đánh lui người của Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều phải xem lần này.

Trong khu rừng Nam Thương Mang Sơn, một võ giả Tiên Thiên của Thương Lan Kiếm Tông đang buồn bực ngán ngẩm tìm kiếm.

Lần này bọn họ bị phái xuống núi tìm Sở Hưu, thật ra không đệ tử nào tình nguyện.

Tông môn đâu có phát thưởng cho họ, lần này đơn thuần là làm không công.

Hơn nữa lần này Thương Lan Kiếm Tông còn phạm phải một sai lầm rất lớn, bọn họ không thăm dò thực lực Sở Hưu.

Ngụy Quận cách Bắc Yên hơi xa nhưng nếu muốn họ vẫn có thể thu thập tình báo về Sở Hưu. Có điều lần này Thương Lan Kiếm Tông xuất thủ vội vàng, chỉ nhận được chút tình báo thô sơ, đều đã quá hạn. Bọn họ vẫn còn tưởng Sở Hưu chỉ là Nội Cương cảnh, dù sao lúc y xuất thủ ở Thông Châu Phủ, xung quanh đều chỉ là người bình thường cùng võ giả cấp thấp, Sở Hưu lại cố ý thu liễm khí tức, bọn họ không cách nào nhìn ra thực lực chân chính của Sở Hưu.

Cho nên như vậy cũng khiến cho những võ giả được Thương Lan Kiếm Tông phái đi thực lực chẳng ra sao cả, trong đó còn có võ giả Ngưng Huyết cảnh. Chuyện này trong mắt hai thế lực hiểu rõ Sở Hưu là Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, phái võ giả cấp thấp như vậy đuổi giết Sở Hưu căn bản là tặng đầu người cho y.

Ngay lúc võ giả Thương Lan Kiếm Tông buồn bực ngán ngẩm tìm kiếm, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen, võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia vừa định rút kiếm lại đột nhiên cảm thấy tinh thần mình chìm vào một thâm uyên, hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK