Trình Bất Húy chống thanh trọng kiếm đứng trong sảnh lớn của quán trọ, ánh mắt nghiêm nghị.
Câu nói của Sở Hưu mang theo cảnh giác lạnh lẽo thấu xương, khiến hắn rợn cả người.
Có điều lần giao thủ vừa rồi, chỗ tốt duy nhất là bọn họ xác định được chỉ có một mình Sở Hưu đuổi theo.
Tình huống như vừa rồi, mình Sở Hưu đã đối phó được lấy hai người, nếu y còn đem theo những võ giả Quan Trung Hình Đường khác hoặc dẫn theo người của triều đình Đông Tề, năm người bọn họ tuyệt đối không ngăn nổi.
Nhìn quán trọ đã bị đánh nát, Trình Bất Húy thò tay vào trong ngực, có điều gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
Thu Đông Mậu rất tinh mắt, thấy vậy lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay chưởng quỹ quán trọ, chắp tay nói: “Làm hỏng quán trọ của chủ quán, rất xin lỗi, chút tiền này coi như đền bù.”
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua số tiền trên ngân phiếu, vội vàng mỉm cười gật đầu nói: “Đủ rồi đủ rồi, đa tạ công tử.”
Chỗ ngân phiếu Thu Đông Mậu đưa ra đừng nói đền bù tổn thất của hắn, cho dù mua cả quán trọ của hắn cũng đủ.
Những người khác trong Giang Đông Ngũ Hiệp thấy vậy lại càng thêm hảo cảm với Thu Đông Mậu.
Thật ra năm người Giang Đông Ngũ Hiệp trước nay tương đối tiết kiệm, dù sao bọn họ đều là tán tu, hơn nữa còn dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, cơ bản không có thu nhập gì.
Phần lớn tiền bạc của họ là do giết đám hung đồ ác tặc hoặc tiêu diệt một số sơn tặc giặc cướp thu được.
Có điều trong số những thứ thu được, tài nguyên tu luyện đương nhiên phải tự giữ lại, dù sao họ cũng là võ giả, cũng cần đại lượng tài nguyên để nâng cao tốc độ tu luyện.
Nhưng một số vàng bạc bảo vật lại được bọn họ đổi thành tiền bạc, phân phát cho người nghèo, cũng coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo, cho nên trước nay bọn họ sống rất đơn giản tiết kiệm.
Trình Bất Húy ho khan một tiếng nói: “Giờ Sở Hưu chỉ có một mình nhưng không ai dám cam đoan sau hắn còn có ai không. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta lên đường luôn đi.”
Những người còn lại đều gật đầu, lập tức quay người rời đi.
Trong quán trọ, những tán tu khác đưa mắt nhìn nhau, Sở Hưu đứng hạng sau Long Hổ Bảng đối đầu với Giang Đông Ngũ Hiệp, đây quả thật là đại sự. Nếu bọn họ bán được tin này cho Phong Mãn Lâu không chừng còn kiếm được một khoản to.
Đương nhiên, mặc dù Thu Đông Mậu là mục tiêu chủ yếu nhưng lại không ai để ý tới hắn. Trước mặt Sở Hưu cùng Giang Đông Ngũ Hiệp, Thu Đông Mậu cũng chỉ là vai phụ mà thôi.
Lên đường ngay trong đêm, lại đi thêm một ngày, bọn Trình Bất Húy vẫn có thể kiên trì. Nhưng tới nửa đêm hôm sau Thu Đông Mậu đã kiệt quệ sức lực, cho dù những người khác cõng Thu Đông Mậu, tinh thần hắn cũng không kiên trì nổi.
Cho nên khi đêm xuống, Trình Bất Húy không cảm giác được Sở Hưu đuổi theo bèn thở phào nhẹ nhõm nói: “Nghỉ ngơi một chút, ăn thứ gì đó đi.”
Nghe Trình Bất Húy nói vậy, những người khác cũng tìm một gốc đại thụ, tựa lưng nghỉ ngơi, đốt một đống lửa nướng lương khô.
Lúc này bọn họ ngược lại không sợ Sở Hưu phát hiện, vì dọc đường này bọn họ không hề che dấu vết tích.
Dù sao thực lực Sở Hưu cũng đặt ngay đó, y lại chỉ có một mình, chỉ cần bọn mình bảo vệ tốt Thu Đông Mậu, không để hắn bị giết là được.
Bên cạnh đống lửa, Ngô Thiên Đông nướng một cái bánh đưa cho Liễu Khanh Khanh: “Ngũ muội, muội ăn đi.”
Những người khác cũng biết Ngô Thiên Đông ái mộ Liễu Khanh Khanh, không ai tỏ vẻ gì, dù sao cũng đã quen thuộc.
Liễu Khanh Khanh cầm bánh mỉm cười nói: “Cám ơn tứ ca.”
Mặc dù nàng là nữ nhưng cùng những người khác xông xáo giang hồ bao năm như vậy, đã sớm quen với cuộc sống lang bạt khắp nơi, cho nên cũng không ghét bỏ, nhận lấy bánh bắt đầu ăn.
Ngô Thiên Đông tựa người bên cạnh Liễu Khanh Khanh nói: “Ngũ muội, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát đi, có năm người chúng ta, tên Sở Hưu kia không dám ra tay đâu.”
Liễu Khanh Khanh lắc đầu nói: “Không cần đâu, muội không cần chiều chuộng như vậy.”
Ngay lúc này, Liễu Khanh Khanh đột nhiên nhỏ giọng truyền âm nói: “Tứ ca, nếu Thu Đông Mậu nói hắn là người bên phía Thái tử, vậy lần này chúng ta tới Mạc Lưu Thành liệu có gia nhập dưới trướng Thái tử không?”
Ngô Thiên Đông kinh ngạc nói: “Ngũ muội, sao muội lại nghĩ như vậy?”
Liễu Khanh Khanh nhìn lên bầu trời, thần thái u ám: “Chúng ta kết bái đã nhiều năm, hành tẩu giang hồ đã lâu, xem như có chút danh tiếng.
Có điều danh tiếng trước sau gì vẫn chỉ là danh tiếng, chúng ta còn tính là trẻ tuổi, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao? Chúng ta cứ tiếp tục như vậy sao?
Nữ nhân bọn muội đôi khi suy nghĩ nhiều hơn nam nhân các huynh nhiều.”
Ngô Thiên Đông chần chừ nói: “Chuyện này huynh thực sự chưa nghĩ tới, có điều huynh nghe đại ca, đại ca nói thế nào huynh làm thế đấy là được.”
Ngô Thiên Đông tính cách lỗ mãng hay kích động, cho nên phần lớn thời điểm hắn chỉ nghe Trình Bất Húy. Dù sao theo hắn thấy, đại ca đã nói chắc chắn là đúng, mọi thứ chỉ cần nghe đại ca chắc chắn không sai, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Liễu Khanh Khanh mỉm cười miễn cưỡng, Ngô Thiên Đông lại không phát hiện, bất luận là nữ nhân như thế nào đều không thích những nam nhân kích động thiếu suy nghĩ, không có chủ kiến riêng của mình.
Hai người bí mật truyền âm trò chuyện, bọn Trình Bất Húy không để ý. Dù sao mọi người đều biết chuyện của Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh, bọn họ còn tưởng hắn đang dỗ ngon dỗ ngọt gì Liễu Khanh Khanh.
Chỉ có điều bọn Trình Bất Húy lại không biết thân hình Sở Hưu đang ngay trên một cây đại thụ cách họ chừng trăm trượng, thân thể mặc áo đen hòa cùng bóng đêm, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng tĩnh mịch.
Chỉ mình y quả thật rất khó giải quyết Giang Đông Ngũ Hiệp.
Trước đó khi giao thủ trong quán trọ y đã có đối sách, nhưng chỉ bằng mình hắn, nếu xuất thủ toàn lực muốn đối phó với lão nhị Đổng Tương Nghi cùng lão tam Lã Đồng đều không vấn đề, nhưng nếu thêm vào Trình Bất Húy, Sở Hưu chắc chắn thất bại.
Thực lực Trình Bất Húy này sợ là chỉ cách Thiên Nhân Hợp Nhất một bước, một chọi một với Trình Bất Húy, Sở Hưu còn không nắm chắc tất thắng.
Còn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh mạc dù thực lực chẳng ra sao nhưng cũng chẳng phải cọc gỗ, chỉ ở cạnh đánh lén cũng có thể uy hiếp được Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu chưa hề nghĩ tới chuyện chính diện đối chiến, hơn nữa y cũng không định tìm thêm người đến giúp.
Với những mối quan hệ của Sở Hưu tại Đông Tề, y có thể tìm Mạc Thiên Lâm, có điều lần này y đến chủ yếu là vì công pháp của Thu Chấn Thanh. Môn công pháp này y không định chia sẻ với ai khác.
Nếu từ bên ngoài không cách nào công phá bọn họ, vậy mình đánh nát từ ngay bên trong. Thân phận ẩn giấu của Giang Đông Ngũ Hiệp này cũng là chuyện cực kỳ thú vị, trong cốt truyện gốc cũng là một câu chuyện vô cùng đặc sắc. Giờ Sở Hưu cũng chẳng để ý đẩy nhanh thời điểm mở màn.
…
Ăn bánh xong, Liễu Khanh Khanh đứng dậy nói: “Muội đi qua có chút chuyện riêng.”
Trình Bất Húy nói: “Cẩn thận chút, đừng đi xa, để tứ đệ đi cùng muội.”
Ngô Thiên Đông nghe vậy lập tức đứng dậy nói: “Giao cho huynh.”
Hắn từng giao chiến với Sở Hưu, mặc dù biết mình đánh không lại Sở Hưu, nhưng Sở Hưu cũng đừng hòng dùng một chiêu giết được hắn, hắn còn chưa kém cỏi đến mức đó.
Trình Bất Húy gật nhẹ đầu, không mấy để ý, năm người bọn họ đều đang ở đây, chỉ cần Liễu Khanh Khanh đừng đi quá xa, nếu Sở Hưu ra tay bọn họ cũng có thể cứu viện kịp thời. Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chẳng đến mức một đòn giết chết được họ.
Liễu Khanh Khanh cũng biết phân tấc, giờ không biết Sở Hưu đang ở đâu, đương nhiên cô nàng sẽ không đi quá xa. Thân là nữ lưu giang hồ, không phải tiểu thư khuê các, không cần chú ý nhiều như vậy.
Cho nên Liễu Khanh Khanh chỉ đi ra khoảng hơn hai mươi trượng, bất quá lại thấy Ngô Thiên Đông không ngờ vẫn theo phía sau mình, Liễu Khanh Khanh không khỏi sẵng giọng nói: “Sao huynh còn đi theo, định đứng xem à?”
Ngô Thiên Đông đỏ mặt gãi đầu nói: “Huynh đi qua chỗ kia trông coi giúp muội nhé.”
Nói xong Ngô Thiên Đông đi khỏi hơn mười trượng, đứng dưới một gốc cây đưa lưng về phía Liễu Khanh Khanh.
Có điều ngay lúc này một giọng nói trêu ngươi lại đột nhiên vang lên: “Chậc chậc, xem ra ngươi thật sự coi cô nàng Liễu Khanh Khanh này như nữ thần, không đành lòng khinh nhờn. Nhưng ngươi có biết không, chỗ cô ta từng có không ít người tới ‘tham quan’ thậm chí đều là người quen của ngươi đấy.”
Sở Hưu!
Ngô Thiên Đông kinh hãi, vô thức nắm lấy chuôi Thu Nguyệt Đao, định hét lớn.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không xuất thủ, chỉ giơ tay ra dấu im lặng thản nhiên nói: “Đừng lên tiếng, ta không muốn ra tay, bằng không vừa rồi ta đã khai đao rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe một số bí mật liên quan tới vị ngũ muội kia của ngươi sao?”
Ngô Thiên Đông cánh tay buông lỏng, lời vừa muốn hô lên lại nhanh chóng nuốt lại.
Lúc này Sở Hưu thu liễm khí tức, thậm chí hai tay đều khoanh lại trước ngực, quả thật không định xuất thủ. Bằng không với thực lực của Sở Hưu, nếu y đánh lén hắn không trọng thương cũng chịu thiệt nặng.
Nghĩ tới những lời vừa rồi của Sở Hưu, Ngô Thiên Đông cau mày, thấp giọng quát: “Ngươi vừa nói vậy là sao?”
Sở Hưu cười nói: “Có ý gì ư? Nói rất rõ rồi mà. Đừng nói với ta ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy vẫn là thân đồng tử nhé, định lưu lại nguyên dương để tư luyện Đồng Tử Công à?”
Gương mặt Ngô Thiên Đông lộ vẻ xấu hổ, cả giận nói: “Sở Hưu! Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Sở Hưu giang tay nói: “Đừng để tâm, ta chỉ nói đùa chút thôi. Nhưng nếu ta nói, cô nàng ngũ muội mà ngươi vẫn luôn thầm mến, vị nữ thần trong lòng mà ngươi không đành khinh nhờn kia, thực chất lại thông đồng với cả ba vị huynh trưởng mà ngươi kết bái, ngươi sẽ nghĩ sao?”
Ngô Thiên Đông nghe vậy trợn tròn hai mắt, hai tay trực tiếp đặt lên Thu Nguyệt Đao, nhỏ giọng phẫn nộ quát lên: “Nói hươu nói vượn!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng kích động, nghe ta nói xong đã. Nếu khiến những người khác tới ngươi làm sao nghe được mấy chuyện hay ho tiếp đó.”