Ngụy Cửu Đoan vừa nói xong lại đột nhiên bị Cố Giang Lưu ngắt lời.
Nhìn Ngụy Cửu Đoan, Cố Giang Lưu trầm giọng nói: “Ngụy đại nhân, có vẻ ngươi hiểu nhầm gì rồi. Kiếm Vương Thành ta tới đây lần này không phải là định hợp tác với Quan Trung Hình Đường các người. Chúng ta chỉ báo cho các người theo thông lệ mà thôi. Kiếm Vương Thành sẽ ra tay tại Quan Tây.
Hợp tác là không thể, Kiếm Vương Thành ta chưa bao giờ hợp tác với người khác, Quan Trung Hình Đường nếu vẫn muốn nhúng tay vào thì đứng sau lưng chúng ta trợ giúp là được.”
Trước đó bất luận thái độ bọn Cố Giang Lưu phách lối ra sao, đám người Sở Hưu bất mãn thế nào, Ngụy Cửu Đoan cũng không nói gì. Có điều giờ Cố Giang Lưu lại có phần quá phận rồi.
Nơi này là Quan Trung, giờ Cố Giang Lưu lại dám nói để người của Quan Trung Hình Đường phụ giúp bọn họ, thế là sao? Không để Quan Trung Hình Đường vào mắt?
Ngụy Cửu Đoan sắc mặt âm trầm nói: “Cố tiên sinh, đừng quên nơi này là Quan Trung Hình Đường!”
Cố Giang Lưu thản nhiên nói: “Ta biết nơi này là Quan Trung Hình Đường. Nếu nơi này không phải vậy, ngươi tưởng người Kiếm Vương Thành ta xuất thủ còn phải báo trước cho các ngươi hay sao?”
Cố Giang Lưu nói rất bá đạo nhưng cũng là sự thật!
Chuyện này bản thân Sở Hưu đã trải qua rồi, ngày trước hắn bị Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành truy sát tới địa bàn của Thương Lan Kiếm Tông. Do Thương Lan Kiếm Tông quá mức suy yếu, cả Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều không để Thương Lan Kiếm Tông trong mắt, thậm chí không buồn lên tiếng thông báo. Chuyện này khiến cho Sở Hưu tìm được cơ hội châm ngòi y gián, cuối cùng hai bên vạch mặt động thủ.
Với mức độ bá đạo của Kiếm Vương Thành, giờ Cố Giang Lưu chịu tới thông báo cho chưởng hình quan Quan Tây Ngụy Cửu Đoan đã là nể mặt lắm rồi.
Huống hồ xét theo thực lực cá nhân, Cố Giang Lưu cũng chẳng để Ngụy Cửu Đoan trong mắt.
Cố Giang Lưu bề ngoài rất trẻ, trông chỉ hơn ba mươi. Mà thực tế hắn cũng còn rất trẻ, tuổi tác thực chỉ khoảng bốn mươi.
Ngụy Cửu Đoan tu luyện hơn trăm năm mới đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn Cố Giang Lưu chỉ dùng hơn hai mươi năm đã đạt tới đỉnh phong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Có lẽ không bao lâu nữa cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhấtcũng trong tầm tay hắn. Chính vì vậy k hi đối mặt với Ngụy Cửu Đoan hắn chẳng hề kính sợ chút nào.
Hơn nữa đừng nhìn Ngụy Cửu Đoan giờ còn tu vi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng thực tế hắn thật sự đã già, ai thắng ai thua còn không dám chắc.
Bọn Sở Hưu nhìn Ngụy Cửu Đoan, đám người Kiếm Vương Thành làm việc bá đạo vô lý như vậy, chẳng lẽ Ngụy Cửu Đoan không chịu tỏ thái độ hay sao?
Chẳng qua rất đáng tiếc cho bọn Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan thật sự không tỏ thái độ gì.
Hắn chỉ đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Phối hợp với Kiếm Vương Thành các ngươi cũng được. Có điều Kiếm Vương Thành các ngươi xuất thủ cũng phải có giới hạn. Nếu do các ngươi ra tay làm rối loạn tới trật tự của Quan Trung, đến lúc đó tự có tổng đường tới giải quyết với các người!”
Thấy Ngụy Cửu Đoan nhượng bộ trước mặt đám võ giả Kiếm Vương Thành như vậy, đám người Sở Hưu đều cảm thấy bất mãn, Ngụy Cửu Đoan làm vậy chẳng quá hèn nhát.
Thật ra Ngụy Cửu Đoan không đến mức nhát cáy như vậy, không sợ người của Kiếm Vương Thành, hắn chỉ đơn giản là không muốn gây chuyện.
Hắn biết mình đã chẳng ngồi trên vị trí chưởng hình quan được bao năm nữa. Đã thế nhiều một chuyện chẳng bằng bằng bớt một chuyện.
Nếu hắn xung đột với người của Kiếm Vương Thành, đám người này nổi danh thô bạo bá đạo trên giang hồ, đến lúc đấy không khéo chuyện sẽ càng lúc càng lớn.
Cho nên trong tình huống không ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, nhường được thì cứ nhường thôi.
Thân là thượng cấp hắn đã nhượng bộ, đám thủ hạ Sở Hưu đương nhiên không tiện phát tác, bức bối vô cùng.
Ngụy Cửu Đoan trầm giọng nói với Dương Lăng: “Thời gian tới ngươi theo chư vị Kiếm Vương Thành. Bọn họ có yêu cầu gì thì ngươi truyền lại cho các tuần sát sứ, cố gắng phối phợp với họ.”
Sau khi nói xong Ngụy Cửu Đoan trực tiếp quay người rời đi.
Cố Giang Lưu chẳng buồn để ý chỉ nói với Dương Lăng: “Lần cuối đám Quỷ Vương Tông xuất hiện là ở đâu?”
Dương Lăng nhìn qua Sở Hưu rồi nói: “Là ở Kiến Châu Phủ của Sở đại nhân.”
Cố Giang Lưu thản nhiên nói: “Vậy thì tốt, giờ chúng ta tới Kiến Châu Phủ.”
Dương Lăng tới cạnh Sở Hưu cười ha hả nói: “Sở đại nhân, nghĩa phụ đã bảo chúng ta phối hợp với chư vị Kiếm Vương Thành, vậy chúng ta cũng chỉ có thể phối hợp, theo đuôi bọn họ thôi.”
Sở Hưu hơi nhíu mày, đám người Kiếm Vương Thành này đến thì cũng đến, không ngờ bọn họ thân là người của Quan Trung Hình Đường mà còn phải phối hợp với người ngoài động thủ trên địa bàn của mình. Đây không phải hèn nhát thì thế nào mới là?
Chỉ có điều Ngụy Cửu Đoan đã phân phó, Sở Hưu đương nhiên không thể phản bác, cho nên y chỉ thản nhiên đáp: “Nếu đã vậy mời chư vị theo ta.”
Sau khi tới đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu nói với người của Kiếm Vương Thành: “Trước đó chúng ta đã nhận ra hành tung đám người Quỷ Vương Tông, ta cũng từng giao thủ với bọn chúng. Nhưng công pháp đám Quỷ Vương Tông kia quá tà dị nên bị đối phương chạy trốn mất.”
Nghe đến đó Lâm Khai Vân đột nhiên cười lạnh nói: “Đúng là nực cười, tìm ra rồi mà còn khiến chúng chạy. Thực lực đám Quỷ Vương Tông kia rõ là rác rưởi, bị người của Kiếm Vương Thành ta đuổi chạy khắp giang hồ. Thế mà các ngươi còn không bắt được.”
Lâm Khai Vân nói đám Quỷ Vương Tông là rác rưởi nhưng Sở Hưu không bắt được Quỷ Vương Tông chẳng phải càng rác rưởi?
Nghe xong câu này đám thủ hạ của Sở Hưu trừng mắt nhìn sang phía người của Kiếm Vương Thành. Quỷ Thủ Vương cười lạnh nói: “Sở đại nhân xuất thủ bắt võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, bị đối phương bỏ chạy có gì là lạ?
Nếu Kiếm Vương Thành các ngươi có năng lực thì đã diệt được Quỷ Vương Tông từ sớm rồi, cần gì đuổi xa như vậy, tới tận Quan Trung?”
Nghe lời này của Quỷ Thủ Vương, trong mắt Lâm Khai Vân lập tức lóe lên vẻ tàn khốc.
Tính tình hắn vốn không tốt, hơn nữa lần này vừa bế quan xong vốn định dương danh giang hồ, đuổi theo bước chân vị sư huynh của mình. Không ngờ bế quan ra lại phát hiện xếp hạng của hắn chẳng những không tiến mà còn thụt lùi, bị Sở Hưu chen xuống dưới hai mươi, trong lòng vẫn đang bốc hỏa.
Giờ một bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường lại dám chế nhạo như vậy càng khiến lửa giận Lâm Khai Vân cháy lên bừng bừng. Hắn hừ lạnh nói: “Ngươi là thứ gì mà đòi xen mồm vào ở đây?”
Dứt lời Lâm Khai Vân bắn ra một luồng kiếm chỉ sắc bén, trực tiếp đâm tới vai Quỷ Thủ Vương. Hắn vốn không định giết người nhưng kiếm chỉ này vô cùng sắc bén, nếu đánh trúng Quỷ Thủ Vương ít nhất cũng phế bỏ một cánh tay của hắn.
Sở Hưu giơ tay hóa chưởng thành đao, Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát chém vỡ kiếm chỉ kia, lạnh lùng nói: “Nơi này là Quan Trung, là Quan Trung của Quan Trung Hình Đường! Sao nào, người của Quan Trung Hình Đường ta không có tư cách nói chuyện hay sao?
Ai cũng nói Kiếm Vương Thành bá đạo, nhưng trên đất Quan Trung của chúng ta mà Kiếm Vương Thành các ngươi còn bá đạo như vậy, chưởng môn các ngươi có biết không? Ta không có tư cách lên tiếng vậy không biết Quan đường chủ có không? Có cần ta báo cáo lại mọi chuyện lên tổng đường không?”
Lâm Khai Vân còn định nói gì đó nhưng lại bị Cố Giang Lưu cản lại, cau mày nói: “Được rồi, đừng gây rối nữa. Lần này chúng ta tới vì Quỷ Vương Tông, Trước mắt trong số dư nghiệt Quỷ Vương Tông này có người bị Phần Thiên Kiếm Khí của sư thúc ngươi gây thương tích, không thể trốn xa được chỉ có thể dưỡng thương tại Quan Trung. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nếu không đối phương dưỡng thương xong không biết sẽ chạy tới nơi nào.”
Lâm Khai Vân nghe vậy đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Thấy bộ dáng này của Lâm Khai Vân, Sở Hưu cũng cười lạnh trong lòng một tiếng, không nói gì.
Chẳng trách Lâm Khai Vân này cả đời sống dưới cái bóng của Phương Thất Thiếu, tên này kém Phương Thất Thiếu quá xa.
Cùng là tuấn kiệt trẻ tuổi, bị người ngoài áp chế là chuyện bình thường, nhưng bị đồng môn áp chế là chuyện rất bức bối.
Có người sẽ chuyển áp lực đó thành động lực nhưng rõ ràng là Lâm Khai Vân không phải người như vậy. Hắn chỉ biến loại áp lực này thành lửa giận, thành cố chấp.
Một kẻ không thể khống chế cả tâm tình bản thân, tương lai làm sao có thành tựu lớn được?
Tối thiểu theo cốt truyện gốc Sở Hưu từng nghe tới tên Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu nhưng chưa bao giờ nghe tới tên Lâm Khai Vân.
Tương lai vị này chỉ có hai kết cục, hoặc nửa đường bị giết chết yểu, hoặc mãi mãi sống dưới cái bóng của Phương Thất Thiếu, không có danh tiếng gì.
Cố Giang Lưu nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở Hưu, Ngụy đại nhân đã nói chỉ cần những nơi Kiếm Vương Thành chúng ta đi qua, Quan Trung Hình Đường đều tận lực phối hợp. Ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.
Đám người Quỷ Vương Tông giết người tại Kiến Châu Phủ các ngươi, chịu ảnh hưởng lớn nhất cũng là Quan Trung Hình Đường các ngươi. Mau mau diệt trừ đám dư nghiệt Ma đạo này, các ngươi cũng sớm an tâm.
Trước đó các ngươi làm gì ta mặc kệ, nhưng sau khi người Kiếm Vương Thành ta tới, các ngươi chỉ có thể phối hợp làm việc.
Giờ điều hết thủ hạ của ngươi tới đây cho ta, nghe chúng ta chỉ huy, phối hợp với bọn ta tìm kiếm khắp châu phủ này. Ta không tin đám Quỷ Vương Tông không để lộ chút tung tích nào!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả kẻ tốt tính như Đỗ Quảng Trọng cũng không tiếp nhận nổi.
Người của Kiếm Vương Thành quả thật quá tự phụ, không coi ai ra gì.
Luận theo khả năng tìm kiếm vết tích điều tra hành tung đương nhiên những bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường bọn họ là người có kinh nghiệm nhất.
Kết quả giờ đám người Kiếm Vương Thành lại gạt bọn họ sang một bên, căn bản không buồn nghe ý kiến họ, sai họ làm việc vặt, đúng là một lũ tâm thần!
Đám người Đỗ Quảng Trọng nhìn sang Sở Hưu, người của Kiếm Vương Thành phách lối hơn nữa thì nơi này cũng chẳng phải do họ định đoạt.
Lúc này Dương Lăng đi tới bên người Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân, không nên gây chuyện. Đừng quên lời phân phó của nghĩa phụ, thời gian này cố gắng phối hợp với người của Kiếm Vương Thành mau chóng giải quyết bọn Quỷ Vương Tông kia đi, đây mới là việc chính.”
Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Lão Đỗ, ngươi mang người đi phối hợp với họ.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp dẫn đám người Quỷ Thủ Vương rời đi.
Đám người Đỗ Quảng Trọng bất đắc dĩ lắc đầu, quan hơn một cấp đè chết người. Tính cách Sở Hưu vô cùng mạnh bạo nhưng nề hà bên trên Ngụy Cửu Đoan không muốn sinh sự, bọn họ cũng chẳng có cách nào!