Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu triều đình Bắc Yên dám không nói lý do gì đã giết người của Hoàng Phủ thị, vậy hậu quả sẽ rất lớn.

Môi hở răng lạnh, thế lực cấp bậc như Hoàng Phủ thị, nếu triều đình không giải thích một câu nói diệt là diệt, của ó thể thấy những tông môn còn không bằng Hoàng Phủ thị sẽ ra sao.

Cho nên lão tổ Hoàng Phủ thị tin rằng người trong triều đình chắc chẳn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Hạng Võ cười lớn nói: "Hoàng Phủ tiền bối hiểu lãm rồi, Hoàng Phủ thị các ngươi đang ngoan ngoãn, sao triều đình lại động tới các ngươi được?”

Lão tổ Hoàng Phủ thị hừ lạnh một cái, chỉ những tinh nhuệ Tây Lăng Quân mặc chiến giáp đang ở xung quanh, lạnh lùng nói: "Vậy đám người này là sao?

Hầu gia, ngươi đẫn người gióng trống khua chiêng tới Hoàng Phủ thị chúng ta chắng lẽ là để ngắm cảnh chắc?”

Hạng Võ đứng dậy, cười ha hả nói: "Cuối thu thời tiết thanh mát, phong cảnh xung quanh Hoàng Phủ thị các ngươi lại thanh nhã như vậy, rất hợp ngắm cảnh”

Đột nhiên Hạng Võ nghĩ ra điều gì, hẳn ném một quả chuối cho lão tổ Hoàng Phủ thị, khoe khoang: “Đặc sản Nam Man, đại bổ đấy, phù hợp với người già như. Hoàng Phủ tiền bối.”

Cương khí vô hình hiện lên trước người lão tổ Hoàng Phủ thị, quả chuối kia bị hắn đánh nát.

“Hầu gia đừng đổi chủ đề, cũng đừng nói mấy lời linh tinh đó nữa. Hôm nay rốt cuộc triều đình có ý gì?"

Thấy lão tổ Hoàng Phủ thị không nể mặt đánh nát quả chuối của mình, sắc mặt Hạng Võ lập tức trầm xuống.

“Đã nể mặt mà không căn! Mời ngươi ăn chuối ngươi không ăn, vậy ăn đao đi!

Bệ hạ có lệnh, từ giờ trở đi người của Hoàng Phủ thị không được phép bước ra khỏi Yến Tây Bình Diêu một bước, nếu không giết chết không cần luận tội!"

Lão tổ Hoàng Phủ thị giận quá hóa cười: “Đúng là trò cười! Hoàng Phủ thị chúng ta muốn đi chẳng lẽ còn phải xin ý chỉ của các ngươi hay sao? Triều đinh rốt cuộc đang có ý gì? Giam lỏng Hoàng Phủ thị ta?”

Hạng Võ thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, Hoàng Phủ thị các ngươi chỉ có thể tuân thủ thôi.

Ta sẽ không cầm tù các ngươi quá lâu, chờ một thời gian nữa là được”

Lão tổ Hoàng Phú thị đột nhiên nhíu mày, nghĩ tới điều gì đó: “Chờ bao lâu?”

Hạng Võ chỉ về phía đông: “Tới khi nào bên Tụ Nghĩa Trang đánh xong, lúc đó các ngươi có thể đi được rồi”

Lão tổ Hoàng Phủ thị nghe vậy trong lòng thất lại, bên phía Tụ Nghĩa Trang e rằng đã xảy ra chuyện!

Lão tổ Hoàng Phủ thị nhíu mày nhìn Hạng Võ, trầm giọng nói: “Rốt cuộc triều đình đang có ý gì? Còn muốn che chở cho tên Sở Hưu yêu nhân nhánh Ẩn Ma kia?

Chắng lẽ bệ hạ không biết thân phận Sở Hưu cùng tính khí đám Ẩn Ma kia ư? Hay chuyện này thật ra là ngươi tự ý hành động?”

Hạng Võ cười hắc hắc nói: “Hoàng Phủ tiền bối, có một số việc thấy là được, đừng nói ra thì chúng ta còn có thể trò chuyện tiếp.

Nói thẳng một lời, triều định trước nay không quan tâm các ngươi là Chính hay là Ma, chỉ quan tâm các ngươi nghe lời hay không nghe lời.

Cho nên giờ tới lúc kiểm tra xem Hoàng Phủ thị các ngươi. Nghe lời, vậy trở về, đợi đánh xong bên phía ta sẽ lập tức rút binh."

Ánh mắt lão tổ Hoàng Phú thị lóe lên vẻ sắc bén: “Còn nếu ta không nghe lời thì sao?”

Hạng Võ đứng dậy từ hắc long liễn, khí thế quanh người dâng lên tới cực hạn, dẫn phát khí tượng phong vân. Chỉ riêng khí thế, hắn đã có thế sánh vai với cường giả như Chử Vô Kỵ, chỉ thiếu một bước là tiến vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!

“Nếu ngươi không nghe lời, vậy lão tử không cần khách khí với lão già không chịu chết nhà ngươi nữa, trả chuối lại cho ta!"

Lão tổ Hoàng Phủ Thị thực ra là người rất giỏi nín nhịn.

"Trên giang hồ, tới Ngưng Thần Tam Cảnh đã là đại nhân vật đứng trên đỉnh cao của giang hồ.

Tông sư võ đạo được xưng là tông sư, cũng là cường giả hay xuất hiện nhất trước mặt người trong giang hồ.

Còn tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể, nói là đếm được trên đầu ngón tay, hầu hết đều có tên trên Chí Tôn Bảng, không hay xuất hiện trên giang hồ.

Cho nên Chân Hỏa Luyện Thần là cao thủ cường giả khuấy động phong vân.

Nhưng lão tổ Hoàng Phủ Thị rõ ràng có cảnh giới này, còn chưa tới lúc già yếu sắp chết, nhưng hắn vẫn bế quan trong Hoàng Phủ thị hơn mười năm, không phải vì tham sống sợ chết, mà là vì hẳn muốn dùng thời gian sống cuối cùng hộ tống Hoàng Phủ thị đi nốt đoạn đường còn lại.

Mặc dù Hoàng Phủ thị còn vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thăn là hắn trấn thú, nhưng thực tế đời sau lại hết sức bình thường, thế hệ trẻ cũng không có ai xuất sắc.

Cho nên vì Hoàng Phủ thị, hắn chỉ có thể lựa chọn trấn thủ trong gia tộc, bảo hộ Hoàng Phủ thị vượt qua thời kỳ suy yếu này.

Nhưng ẩn nhẫn giấu tài đồng nghĩa với việc lão tổ. Hoàng Phủ Thị là người mềm yếu

Một tiểu bối như Hạng Võ lại dám lớn lối trước mặt hắn như vậy, thậm chí còn dám chủ động xuất thủ, hỏi lão tổ Hoàng Phủ Thị làm sao nhịn nổi?

Ngay khoảnh khắc đó, một thanh trường thương bàn long đen nhánh đã được hẳn rút ra từ hắc long liễn, nắm trong tay.

Một thương đâm ra, chỉ một thương đơn giản nhưng lại dẫn phát mây đen hội tụ, tạo thành một vòi rồng gầm thét đánh xuống người lão tổ Hoàng Phủ Thị.

Trên Bàn Long Thương kia, đầu rồng lấp lóe sát cơ đỏ rực sắc bén, chẳng khác gì vật sống. Thanh Bàn Long Thương trong tay Hạng Võ không ngờ cũng là một thần binh!

Lão tổ Hoàng Phủ Thị đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt hội tụ bản ra thần quang, ngươi hững nơi ánh sáng đó đi qua tất cả cương khí đều tiêu tần, ngay cả dị tượng do nhát thương của Hạng Võ tạo ra cũng theo đó sụp đổ.

Có điều bản thân mũi thương của Hạng Võ vẫn mang theo lực lượng cường đại trực tiếp đâm xuống người lão tổ Hoàng Phú thị, nhầm thắng vào lõng ngực hắn. Những nơi mũi thương đi qua, mặt đất rạn nứt, tiếng nổ vang lên ầm ầm, uy thế cực kỳ mãnh liệt.

Lão tổ Hoàng Phủ thị hừ lạnh một tiếng, không ngờ lại trực tiếp vươn tay, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nắm chặt lấy thân thương của Hạng Võ. Cương khí vàng kim ầm ầm bộc phát, một tay khác trực tiếp đánh vào thân thương, ngay bản thân Hạng Võ cũng bị một quyền này đánh bay ra ngoài, chân đạp xuống đất, làm mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn cỡ vài trượng.

Hạng Võ cười ha hả nói: “Đây cũng bí kỹ của Hoàng Phủ thị à, Yên Nguyên Thần Mục phải không? Nghe nói có thể hủy diệt tất cả bí pháp cương khí nguyên khí? Thú vị, mạnh hơn so với Băng Phách Thần Mục của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành!”

Mặc dù chỉ mới giao thủ một chiêu, Hạng Võ đã rơi xuống hạ phong, nhưng đừng quên hai bên chênh nhau một cảnh giới, thực lực Hạng Võ thể hiện đã rất kinh người.

Hạng Võ cười lớn tiếp tục cầm thương lao tới, đối với người vốn tính lười nhác như bọn họ, chỉ khi tới lúc này mới thấy hưng phấn.

Phần lớn các nơi ở Bắc Yên đều đang giao thủ, có một số thế lực đã phát hiện, có điều không ai dám phá vỡ cục diện này.

Trước đó bọn họ tưởng rằng trong tỉnh thế hiện tại, Sở Hưu chỉ có thể ở lại Quan Trung Hình Đường nghĩ cách phòng ngự, không ngờ đối phương lại to gan lớn mật như vậy, còn dám chủ động xuất thủ.

Hơn nữa chủ động xuất thủ thì cũng thôi, nhưng trong chuyện này còn có triều đình tham dự vào, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.

Cho nên những thế lực phát hiện ra động tĩnh đều đang đợi, đợi kết quả ở phía Tu Nghĩa Trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK