Trường kiếm trong tay Trình Viễn Đông mang theo một loạt kiếm quang, một giết một kiếm thậm chí ngưng tụ thành một kiếm trận cỡ nhỏ, ỷ vào lực lượng áp đảo áp chế Nhan Phi Yên khổ sở không thể tả.
Ngay lúc Nhan Phi Yên sắp không chịu đựng nối nữa, một thanh Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm đánh tới từ một hướng khác. Một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh lui Trình Viễn Đông.
Lắc lắc cánh tay phát run, Trình Viễn Đông nhìn về phía người vừa tới, ánh mắt đầy kiêng kỵ: “Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên!”
Danh tiếng của 'Tiếu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên mặc dù không lớn như hảo hữu chí giao của hẳn, Sở Hưu. Có điều người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng có ai là hạng đơn giản?
Huống hồ trên người kẻ này còn có truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, không phải hạng dễ đối phó.
Trình Viễn Đông nhìn Nhan Phi Yên cười lên quái dị: “Việt Nữ Cung không có nam đệ tử nhưng thời khắc mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào nam nhân thôi.
Mị lực của Nhan cô nương đúng là rất lớn, trước thì có người thừa kế Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc trồng cây sỉ mãi không rời. Giờ lại có 'Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Chậc chậc, đúng là không thể trêu vào, không thể trêu vào. Tiếp tục đánh nữa liệu hòa thượng Tông Huyền kia có động phàm tâm với ngươi hay không?”
Nói xong Trình Viễn Đông trực tiếp xoay người rời đi. Dù sao hẳn cũng không định hạ thủ giết Nhan Phi Yên, giờ thấy Lã Phụng Tiên tới, hắn cũng biết khó mà lui.
Có điều lúc này Nhan Phi Yên lại bị những lời của "Trình Viễn Đông làm cho giận tới mức mặt mũi đỏ bừng. Những lời vừa rồi của hắn căn bản là châm chọc bản thân ai cũng có thể làm chồng, chỉ biết khoe khoang tư sắc tìm nam nhân làm chỗ dựa.
Định lực của Nhan Phi Yên không tệ nhưng lúc này nàng cũng bị Trình Viễn Đông chọc cho nổi giận
Có điều sau khi tỉnh táo lại, Nhan Phi Yên vẫn thi lễ với Lã Phụng Tiên nói: “Đa tạ Lã công tử đã cứu ta lần nữa.”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Nhan cô nương không cần khách khí, cô nương cũng không cần để ý mấy lời của tên kia.
Vốn không nhiều nữ nhân xông xáo giang hồ, nếu cứ nghe mấy câu khích bác của những kẻ như hắn, vậy còn làm được việc gì nữa?
Không cần quan tâm thị phi bên mép kẻ khác, làm tốt việc của mình là đủ.”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, có điều vẫn thở dài một tiếng.
Lã Phụng Tiên thấy Nhan Phi Yên có vẻ không vui, bèn chuyển đề tài: “Nhan cô nương, lần này Việt Nữ Cung các ngươi có bao nhiêu người tới Tiểu Phàm Thiên? Ngươi không tới tụ họp với các nàng à?”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: "Không cần tụ họp, chỉ mình ta tới thôi."
Lã Phụng Tiên nghe vậy giật mình: “Chỉ mình ngươi tới thôi? Ngay cả sư phụ ngươi cũng không tới à?"
Theo suy nghĩ của Lã Phụng Tiên, mặc dù thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không đủ, có điều căn cơ vẫn còn, sao lại chỉ có một chiếc chìa khóa được, chuyện này không hợp lý.
Nhan Phi Yên nhìn ra suy nghĩ của Lã Phụng Tiên bèn giải thích: “Gia sư thương thế chưa khỏi. Lần trước nhờ ơn của Lã công tử, mặc dù ta mời Phong Bất Bình Phong thần y tới chẩn đoán chữa trị cho gia sư nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới lành.
Trong Tiểu Phàm Thiên tranh đấu kịch liệt. Những võ giả tiểu bối chúng ta đã giao đấu kịch liệt như vậy, nếu tông sư võ đạo giao thủ chắc chắn còn khốc liệt hơn
Cho nên sư phụ dứt khoát từ bỏ cơ hội Tiểu Phàm Thiên lần này. Còn trong Việt Nữ Cung ta, những đệ tử khác thực lực không đáng nhắc tới, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên sợ chỉ là tới đưa chìa khóa cho kẻ khác, cho nên cũng không tới.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đây là lần đầu tiên hẳn tiến vào Tiểu Phàm Thiên, nhưng cũng nhìn ra mức độ cạnh tranh kịch liệt của nơi này. Ngay cả thực lực như Nhan Phi Yên cũng không cách nào bảo hộ cho bản thân, nói chỉ những võ giả yếu hơn.
Đúng lúc này phương xa truyền tới một lưỡng chấn động ma khí, thân hình Sở Hưu xuất hiện trước trận chiến, lập tức khiến mọi người rối loạn.
Gòn khi Lã Phụng Tiên thấy Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, trong mắt lại lóe lên vẻ khác lạ, rõ ràng là nghĩ tới điều gì.
Sở Hưu không chủ động nói thân phận Lâm Diệp trong nhánh Ẩn Ma với Lã Phụng Tiên, nhưng tương tự y cũng không hề giấu diếm chuyện này.
Sau lần trước Sở Hưu bị trọng thương, thật ra Lã Phụng Tiên đã mơ hồ đoán được thân phận của Sở Hưu.
Dù sao chuyện lần trước huyên náo rất lớn, đồng thời Sở Hưu lại vừa vặn 'bế quan khiến nguyên thần bản thân bị tổn thương vĩnh viễn. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Cho nên lúc này Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, Lã Phụng Tiên đã khắng định người này chính là Sở Hưu
Gòn lúc này mọi người xung quanh thấy Sở Hưu tới không hẹn mà cùng tạm thời ngừng tay, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đầy vẻ kiêng kỵ.
Trước đó bọn họ không kiêng kỵ Nhan Phi Yên là do Nhan Phi Yên chỉ là hạng nữ lưu, phần lớn danh tiếng là do thân phận chứ không phải do thực lực.
Còn đối mặt với Lã Phụng Tiên, mặc dù bọn họ cũng khá kiêng kỵ nhưng lại không quá nặng. Nguyên nhân là vì Lã Phụng Tiên chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa chiến tích của hẳn trên Long Hổ Bảng cũng không quá chói mắt.
Nhưng vị Lâm Diệp trước mặt lại bất đồng, đây là người đã ép trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long phải đem cả vị trí trang chủ ra đổi lấy đầu y.
'Sau chuyện ở Bắc Yên, vô số cao thủ Tụ Nghĩa Trang chết trong tay y, vô số tán tu nổi danh tại Bắc Yên cũng chết trong tay y.
Cuối cùng thậm chí mọi người còn nghe nói Nhiếp Nhân Long vô cùng tức giận mời cả Thanh Long Hội xuất thủ, thế nhưng vẫn không giết được đối phương.
Lâm Diệp này không hổ danh tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, thực vô cùng kinh khủng, cũng khiến bọn họ hết sức kiêng kỵ.
Có điều ngay lúc bọn họ định nói gì đó, Sở Hưu lại mở miệng trước.
“Đây là một tòa ma tháp.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, cái này còn cần ngươi nói chắc? Có là thằng ngu cũng nhìn ra phong cách kiến trúc này rõ ràng không phải Đạo gia và Phật gia.
“Nếu ta không nhìn lầm, trong số những người ở đây chỉ mình ta thuộc về Ma đạo. Cho nên tòa ma tháp này có duyên với ta, cũng nên thuộc về ta. Chư vị giải tán đi.”
Mọi người ở đây sửng sốt, không ai ngờ Lâm Diệp lại nói như vậy.
Trình Viễn Đông của Tàng Kiếm Sơn Trang cười lạnh một tiếng nói: "Lâm Diệp, rốt cuộc bản thân ngươi ngu ngốc hay ngươi coi chúng ta là thằng ngu đây?
Ngươi với ma tháp này có duyên, ta còn nói toàn bộ Tiểu Phàm Thiên có duyên với ta đấy!
Ngươi tưởng ngươi là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc, chỉ nói một câu đã đòi chúng ta rút lui. Với chút chiến tích đó của ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Thế nhân đều công nhận Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đã có thực lực sánh ngang với đại đa số tông sư võ đạo. Nếu Trương Thừa Trinh ở đây, lại nhất quyết lên tiếng bá đạo như vậy, thêm vào uy danh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ có lẽ còn dùng một lời dọa lui hơn mười người được.
Nhưng rõ ràng bất luận thân phận vốn có của bản thân Sở Hưu hay thân phận Ma đạo Lâm Diệp này đều không đạt tới hiệu quả đó.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy ý các ngươi là nhất quyết cướp đồ của ta?”
Ngay lúc Nhan Phi Yên sắp không chịu đựng nối nữa, một thanh Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm đánh tới từ một hướng khác. Một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh lui Trình Viễn Đông.
Lắc lắc cánh tay phát run, Trình Viễn Đông nhìn về phía người vừa tới, ánh mắt đầy kiêng kỵ: “Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên!”
Danh tiếng của 'Tiếu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên mặc dù không lớn như hảo hữu chí giao của hẳn, Sở Hưu. Có điều người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng có ai là hạng đơn giản?
Huống hồ trên người kẻ này còn có truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, không phải hạng dễ đối phó.
Trình Viễn Đông nhìn Nhan Phi Yên cười lên quái dị: “Việt Nữ Cung không có nam đệ tử nhưng thời khắc mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào nam nhân thôi.
Mị lực của Nhan cô nương đúng là rất lớn, trước thì có người thừa kế Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc trồng cây sỉ mãi không rời. Giờ lại có 'Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Chậc chậc, đúng là không thể trêu vào, không thể trêu vào. Tiếp tục đánh nữa liệu hòa thượng Tông Huyền kia có động phàm tâm với ngươi hay không?”
Nói xong Trình Viễn Đông trực tiếp xoay người rời đi. Dù sao hẳn cũng không định hạ thủ giết Nhan Phi Yên, giờ thấy Lã Phụng Tiên tới, hắn cũng biết khó mà lui.
Có điều lúc này Nhan Phi Yên lại bị những lời của "Trình Viễn Đông làm cho giận tới mức mặt mũi đỏ bừng. Những lời vừa rồi của hắn căn bản là châm chọc bản thân ai cũng có thể làm chồng, chỉ biết khoe khoang tư sắc tìm nam nhân làm chỗ dựa.
Định lực của Nhan Phi Yên không tệ nhưng lúc này nàng cũng bị Trình Viễn Đông chọc cho nổi giận
Có điều sau khi tỉnh táo lại, Nhan Phi Yên vẫn thi lễ với Lã Phụng Tiên nói: “Đa tạ Lã công tử đã cứu ta lần nữa.”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Nhan cô nương không cần khách khí, cô nương cũng không cần để ý mấy lời của tên kia.
Vốn không nhiều nữ nhân xông xáo giang hồ, nếu cứ nghe mấy câu khích bác của những kẻ như hắn, vậy còn làm được việc gì nữa?
Không cần quan tâm thị phi bên mép kẻ khác, làm tốt việc của mình là đủ.”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, có điều vẫn thở dài một tiếng.
Lã Phụng Tiên thấy Nhan Phi Yên có vẻ không vui, bèn chuyển đề tài: “Nhan cô nương, lần này Việt Nữ Cung các ngươi có bao nhiêu người tới Tiểu Phàm Thiên? Ngươi không tới tụ họp với các nàng à?”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: "Không cần tụ họp, chỉ mình ta tới thôi."
Lã Phụng Tiên nghe vậy giật mình: “Chỉ mình ngươi tới thôi? Ngay cả sư phụ ngươi cũng không tới à?"
Theo suy nghĩ của Lã Phụng Tiên, mặc dù thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không đủ, có điều căn cơ vẫn còn, sao lại chỉ có một chiếc chìa khóa được, chuyện này không hợp lý.
Nhan Phi Yên nhìn ra suy nghĩ của Lã Phụng Tiên bèn giải thích: “Gia sư thương thế chưa khỏi. Lần trước nhờ ơn của Lã công tử, mặc dù ta mời Phong Bất Bình Phong thần y tới chẩn đoán chữa trị cho gia sư nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới lành.
Trong Tiểu Phàm Thiên tranh đấu kịch liệt. Những võ giả tiểu bối chúng ta đã giao đấu kịch liệt như vậy, nếu tông sư võ đạo giao thủ chắc chắn còn khốc liệt hơn
Cho nên sư phụ dứt khoát từ bỏ cơ hội Tiểu Phàm Thiên lần này. Còn trong Việt Nữ Cung ta, những đệ tử khác thực lực không đáng nhắc tới, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên sợ chỉ là tới đưa chìa khóa cho kẻ khác, cho nên cũng không tới.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đây là lần đầu tiên hẳn tiến vào Tiểu Phàm Thiên, nhưng cũng nhìn ra mức độ cạnh tranh kịch liệt của nơi này. Ngay cả thực lực như Nhan Phi Yên cũng không cách nào bảo hộ cho bản thân, nói chỉ những võ giả yếu hơn.
Đúng lúc này phương xa truyền tới một lưỡng chấn động ma khí, thân hình Sở Hưu xuất hiện trước trận chiến, lập tức khiến mọi người rối loạn.
Gòn khi Lã Phụng Tiên thấy Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, trong mắt lại lóe lên vẻ khác lạ, rõ ràng là nghĩ tới điều gì.
Sở Hưu không chủ động nói thân phận Lâm Diệp trong nhánh Ẩn Ma với Lã Phụng Tiên, nhưng tương tự y cũng không hề giấu diếm chuyện này.
Sau lần trước Sở Hưu bị trọng thương, thật ra Lã Phụng Tiên đã mơ hồ đoán được thân phận của Sở Hưu.
Dù sao chuyện lần trước huyên náo rất lớn, đồng thời Sở Hưu lại vừa vặn 'bế quan khiến nguyên thần bản thân bị tổn thương vĩnh viễn. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Cho nên lúc này Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, Lã Phụng Tiên đã khắng định người này chính là Sở Hưu
Gòn lúc này mọi người xung quanh thấy Sở Hưu tới không hẹn mà cùng tạm thời ngừng tay, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đầy vẻ kiêng kỵ.
Trước đó bọn họ không kiêng kỵ Nhan Phi Yên là do Nhan Phi Yên chỉ là hạng nữ lưu, phần lớn danh tiếng là do thân phận chứ không phải do thực lực.
Còn đối mặt với Lã Phụng Tiên, mặc dù bọn họ cũng khá kiêng kỵ nhưng lại không quá nặng. Nguyên nhân là vì Lã Phụng Tiên chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa chiến tích của hẳn trên Long Hổ Bảng cũng không quá chói mắt.
Nhưng vị Lâm Diệp trước mặt lại bất đồng, đây là người đã ép trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long phải đem cả vị trí trang chủ ra đổi lấy đầu y.
'Sau chuyện ở Bắc Yên, vô số cao thủ Tụ Nghĩa Trang chết trong tay y, vô số tán tu nổi danh tại Bắc Yên cũng chết trong tay y.
Cuối cùng thậm chí mọi người còn nghe nói Nhiếp Nhân Long vô cùng tức giận mời cả Thanh Long Hội xuất thủ, thế nhưng vẫn không giết được đối phương.
Lâm Diệp này không hổ danh tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, thực vô cùng kinh khủng, cũng khiến bọn họ hết sức kiêng kỵ.
Có điều ngay lúc bọn họ định nói gì đó, Sở Hưu lại mở miệng trước.
“Đây là một tòa ma tháp.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, cái này còn cần ngươi nói chắc? Có là thằng ngu cũng nhìn ra phong cách kiến trúc này rõ ràng không phải Đạo gia và Phật gia.
“Nếu ta không nhìn lầm, trong số những người ở đây chỉ mình ta thuộc về Ma đạo. Cho nên tòa ma tháp này có duyên với ta, cũng nên thuộc về ta. Chư vị giải tán đi.”
Mọi người ở đây sửng sốt, không ai ngờ Lâm Diệp lại nói như vậy.
Trình Viễn Đông của Tàng Kiếm Sơn Trang cười lạnh một tiếng nói: "Lâm Diệp, rốt cuộc bản thân ngươi ngu ngốc hay ngươi coi chúng ta là thằng ngu đây?
Ngươi với ma tháp này có duyên, ta còn nói toàn bộ Tiểu Phàm Thiên có duyên với ta đấy!
Ngươi tưởng ngươi là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc, chỉ nói một câu đã đòi chúng ta rút lui. Với chút chiến tích đó của ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Thế nhân đều công nhận Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đã có thực lực sánh ngang với đại đa số tông sư võ đạo. Nếu Trương Thừa Trinh ở đây, lại nhất quyết lên tiếng bá đạo như vậy, thêm vào uy danh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ có lẽ còn dùng một lời dọa lui hơn mười người được.
Nhưng rõ ràng bất luận thân phận vốn có của bản thân Sở Hưu hay thân phận Ma đạo Lâm Diệp này đều không đạt tới hiệu quả đó.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy ý các ngươi là nhất quyết cướp đồ của ta?”