Nếu như năm ấy trong lòng cô đã có người thích thì cô không cần phải gả vào Lăng gia rồi, cũng sẽ không phải trải qua những ngày tháng sống dở chết dở cùng Lăng Diệc Thâm.
Thím Ngô nhìn thấy dáng vẻ sầu muộn đỏ của Lục Uyển Như, liền nhìn ra ngoài cửa sổ nói tránh: “Phu nhân, tuyết rơi rồi.”
Chưa nói hết câu, thím Ngô như nhìn thấy quỷ sống, mở to mắt nhìn ra phía ngoài cửa.
Lục Uyển Như cũng vội quay đầu lại nhìn ra ngoài.
Giữa cơn mưa tuyết dày đặc, thân hình cao lớn của Lăng Diệc Thâm thân mật khoác vai một người phụ nữ yếu điệu hiện lên, hai người đang từ từ bước về phía họ.
Nét mặt Lục Uyển Như hết sức kinh ngạc.
Lăng Diệc Thâm rốt cuộc muốn làm gì? Phải chăng anh ta muốn làm loạn, hay muốn mình giống như Nga Hoàng và Nữ Anh[ Nga Hoàng và Nữ Anh là con gái của Đế Nghiêu, được cha gả cho Diêu Trọng Hoa. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vả ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.].
Chiếc áo khoác đen cổ cao càng tôn lên vẻ anh tuấn, cao lớn của Lăng Diệc Thâm.
Lục Uyển Thu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen dài quá gối, chiếc nơ hồng ở eo khiến cô càng trở nên duyên dáng động lòng người.
Trong mắt mọi người, Lăng Diệc Thâm và Lục Uyển Thu giống như một đội tiên đồng ngọc nữ, nhưng trong mắt Lục Uyển Như họ lại chẳng khác gì một đôi gian phu dâm phụ.
Nếu như trước đây Lục Uyển Như còn có chút tình cảm với Lăng Diệc Thâm thì bây giờ một chút ấy cũng hoàn toàn biến mất rồi.
“Chị!” Giống như chị mình, Lục Uyển Thu cũng mang nét dịu dàng vốn có của con gái nhà họ Lục, chỉ có điều giọng nói của cô nũng nịu hơn, ngọt như nước đường.
Khóe miệng của Lục Uyển Như khẽ nhếch lên, hóa ra đây là mẫu người mà Lăng Diệc Thâm thích, cũng chỉ tầm thường như vậy thôi.
“Uyển Như, Uyển Thụ đặc biệt đến thăm em đó” Lăng Diệc Thâm khẽ nheo mày nói.
“Đã đến đây thì là khách của chúng ta rồi, mời vào” Đôi mắt sâu thăm thẳm như nước mùa thu của Lục Uyển Như nhìn chăm chú vào giữa đôi lông mày của Lăng Diệc Thâm, cười dịu dàng, cô quay lại nói với thím Ngô: “Đi pha cho nhị tiểu thư nhà Lục gia chúng ta một ly nước ép tảo, nhớ cho thêm chút mật ong nhé.”
“Thật phiền chị phải nhớ khẩu vị trước đây của em, chỉ có điều bây giờ em lại không thích uống nước ép táo nữa rồi” Lục Uyển Thu dựa vào người đàn ông bên cạnh nói tiếp: “Giờ em lại nghiện cà phê hơn, và chỉ cho thêm một viên đường”
Sở thích thật giống với Lăng Diệc Thầm.
“Vậy thì pha cho cậu chủ và nhị tiểu thư tách cà phê đi!” Lục Uyển Như thong thả nói với thím Ngô: “Nhân thể xem canh của cô Hạ đã hầm xong chưa, xong rồi thì đem lên cho cô ấy uống đi, là nhớ đem thêm hai chiếc bánh matcha vừa làm xong lên nhé!”
Lục Uyển Như quay lại, vừa vặn nhìn thấy sự khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt Lục Uyển Thu, và cả nét bối rối, khó xử của Lăng Diệc Thâm, Tâm trạng của cô cũng theo đó mà vui lên vài phần.
“Mới đó mà nhị tiểu thư về nước cũng sắp được một năm rồi. Thời gian lâu như vậy mà vẫn nhớ đến người chị gái này, hôm nay lại còn đặc biệt đến đây cùng với anh rể như vậy, không biết em muốn ở lại đây mấy ngày hay chỉ đến chơi rồi về luôn?”
“Ngồi lát rồi đi.” Lăng Diệc Thâm nói.
“Sẽ ở lại vài ngày” Lục Uyển Thu cùng lúc trả lời.
Nét cười trên khuôn mặt Lục Uyển Như càng sâu, cô không một chút để ý đến Lăng Diệc Thâm, tiếp tục nói với Lục Uyển Thu: “Ngôi nhà cũ đang được sửa chữa, nhà này thì lại hơi nhỏ, trên tầng hai vừa hay chỉ còn một phòng khách cạnh với phòng Hạ tiểu thư, nếu như em không thấy bất tiện thì có thể ở đó. Chị có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau”
“Uyển Thu, anh tiễn em về!” Lăng Diệc Thâm đứng dậy, cao cao tại thượng nhìn hai người.
“Chị của em bây giờ sống rất tốt, em có thể yên tâm học vẽ rồi”
“Nhưng em vẫn muốn ở đây với chị vài hôm nữa” Lục Uyển Thu bĩu môi, rồi lại nũng nịu nói: “Em và chị ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, rất lâu rồi hai chị em cũng chưa có dịp gặp nhau như thế này”
“Đúng vậy, lần gặp gần nhất cũng năm năm trước rồi. Nhớ năm ấy, chị vừa hay đang mang thai, cùng em đi dạo trong hoa viên nhưng không may hai chị em chúng ta lại trượt chân rơi xuống nước, anh rể vì cứu em mà khiến con của anh và chị..”
Đôi mắt của Lăng Diệc Thâm chợt phát ra một tia lạnh toát, lồng ngực hắn nhấp nhô dữ dội, quả thực việc này là hắn không đúng.
Hắn lúc này chẳng để ý đến biểu cảm của hai người: “Uyển Thu, anh tiễn em về nhé!” Dứt lời hắn kéo tay Lục Uyển Thu bước vội đi ra ngoài cửa.
Lục Uyển Như đứng yên một chỗ, nhìn theo bóng dáng của hai người họ, viền mắt cô chợt đỏ hoe: “Lục Uyển Thu, ngày nào còn có tôi, thì ngày đó cô cũng chỉ có thể làm kẻ thứ ba mà thôi!”
“Tiểu thư!” Thím Ngô từ trên lầu đi xuống, nhìn Lục Uyển Như có chút lo lắng: “Nhị tiểu thư chính là loại người như vậy, tiểu thư không cần phải tức giận, cô ấy căn bản không xứng đáng.”
“Tôi đang thắc mắc tại sao một người thông minh như Lăng Diệc Thâm lại không thể nhìn ra được con người thực sự của cô ta chứ? Trừ phi anh ấy không muốn biết, hoặc không dám biết!” Lục Uyển Như cười đau khổ nói.
Năm đó giữa hai người họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cô không biết mà thôi.