• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mạc mấp máy khóe môi, bước chân khựng lại không vào. 

“Vào hay là không?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi. 

Hạ Mạc vẫn đang chần chừ thì thím Ngô đã dìu cô bước vào trong. 

Cả bốn người đều im lặng cho đến khi thang máy xuống đến tầng một, người đàn ông mới quay sang nói với người phụ nữ đang khoác tay mình: “Cô đem tài liệu đã chỉnh sửa đưa cho thư ký Liêu” 

Người phụ nữ buông tay người đàn ông, gật đầu chào, rồi uyển chuyển bước qua người Hạ Mạc, ra khỏi thang máy. 

Cánh cửa thang máy lại đóng lại. Xuống đến tầng hai của hầm gửi xe cô liền giống như chú thỏ vội chạy ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu. Mặc dù hầm gửi xe toàn mùi xăng dầu, nhưng cô vẫn thấy nó dễ chịu hơn nhiều so với không khí trong thang máy. 

Lăng Diệc Thâm đứng ngay phía sau nhìn thân hình mảnh mai đó, hắn liền nghĩ đến hình dáng có những lúc không mặc gì. 

Hắn đã nhiều lần nhìn thấy cô, nếu không mặc quần áo thì cô thường mặc những bộ đồ ngủ rộng rãi, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy. Mái tóc dài được buộc gọn, trông không khác gì một cô bé mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhìn đầu ra được là một người phụ nữ phải sinh em bé? 

“Cậu chủ, xe của phu nhân ở khu A.” Thím Ngô vờ như không để ý đến sự khác lạ của hai người, chỉ nhìn Lăng Diệc Thẩm mà nói. 

“Ừ” Lăng Diệc Thâm ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi sải bước về khu A. 

Thím Ngô dìu Hạ Mạc, không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn. 

Lăng Diệc Thâm nghe tiếng bước chân phía sau, vô thức bước chân của hắn cũng chậm lại. 

Hắn đoán có thể Hạ Mạc đã có thai rồi. 

Lục Uyển Như sớm đã nói với hắn, muốn đưa Hạ Mạc đi kiểm tra sức khỏe. Hóa ra vì Hạ Mạc có thai nên Lục Uyển Như mới vui mừng mà dẫn cô đến đây, nhưng đáng tiếc chưa kịp ăn đã bị người khác chen ngang. 

Hắn còn có thể tưởng tượng, Lục Uyển Như lúc này nhất định đang rất hối hận vì việc này. 

Lục Uyển Như quả thực không hề vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Lăng Diệc Thâm cô liền có chút bất ngờ. 

Lăng Diệc Thâm mở cánh cửa xe, ngồi vào ghế phía sau cạnh Lục Uyển Như. Hạ Mạc đứng bên ngoài, nhìn Lăng Diệc Thâm đã an vị, cô liền có cảm giác mình giống như một người thừa vậy. cô ở trước mặt họ giống như một cái máy đẻ thuê, ngay đến cả danh nghĩa người thứ ba cũng không xứng. Cô căn bản chẳng có mặt mũi gì cả, chỉ có thể thở dài đáng thương. 

Cánh cửa xe hạ xuống, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng hỏi cô: “Có ai phạt cô đứng hay sao? Còn không mau lên xe?” 

Thím Ngô vội kéo tay cô, mở cửa xe. Hạ Mạc cúi đầu bước lên xe vừa hay ngồi đối diện hắn. 

Còn Thím Ngô ngồi ở ghế phụ ở phía trên. 

Ngồi trên xe, Hạ Mạc lúc nào cũng để hai tay trên đùi, cúi thấp đầu, tưởng tượng mình giống như một khúc gỗ, không động đậy, không nói chuyện, tốt nhất là không hít thở. 

Hạ Mạc thu gọn chân hết mức có thể, chỉ sợ đụng vào gấu quần của Lăng Diệc Thâm. 

Lục Uyển Như nhìn bộ dạng kỳ quặc của hai người, nén nhịn cười. 

Cô luôn không hiểu được chính mình, không biết bản thân có quan tâm hay không quan tâm đến Lăng Diệc Thâm. Nếu nói là không quan tâm thì sao khi nhìn thấy Lăng Diệc Thâm và Lục Uyển Thu bên nhau, cô liền cảm thấy khó chịu, đau lòng. 

Nhưng bây giờ, khi thấy Lăng Diệc Thâm và Hạ Mạc bên nhau, cô lại không hề khó chịu, tức giận, ngược lại còn cảm thấy hai người họ giống như một con sói đói khát và một chú cừu non, khiến cô có chút buồn cười. 

“Hôm nay, em đưa Hạ Mạc đi kiểm tra, bác sĩ nói cô ấy có thai rồi.” Lục Uyển Như nhẹ nhàng nói với Lăng Diệc Thâm. 

“Ừ” Mặc dù việc này hẳn đã dự liệu được trước, nhưng khi nghe Lục Uyển Như thông báo trực tiếp như vậy, trái tim hắn vẫn bất giác nhảy lên một nhịp, lướt nhìn sang người con gái đang ngồi đối diện. 

Những ngón tay đang siết chặt của Hạ Mạc khẽ động đậy, khóe mắt giật giật, trong mắt hai người họ cố giống như một món hàng sao? 

“Bác sĩ nói kết quả kiểm tra rất tốt, sau này phải đến bệnh viện kiểm tra đúng kỳ” Lục Uyển Như nói thêm. 

“Theo ý em làm đi!” Lăng Diệc Thâm như không quan tâm đến vấn đề này, thờ ơ trả lời, kết thúc cuộc nói chuyện. 

Ngón tay Hạ Mạc càng đan chặt vào nhau hơn, người đàn ông này hình như không chút để ý đến đứa bé trong bụng cô. 

Trước căn hộ cho mình Hạ Mạc ở, Lăng Diệc Thâm bước xuống trước, Hạ Mạc cũng bước ra theo sau. 

“Nếu như anh không có việc gì bận, thì ở lại đây chút đi. Vườn nhà đang làm vệ sinh cỏ” Lục Uyển Như vẫn ngồi trong xe nói ra: “Em về nhà trước xem thế nào, nếu làm xong rồi em sẽ gọi điện cho anh.” 

Không đợi Lăng Diệc Thâm có phản ứng gì, chiếc xe liền phóng đi. 

Hạ Mạc khó hiểu nhìn theo hướng chiếc xe. 

Cô cảm thấy rất tò mò về vị phu nhân này. Không phải chỉ vì cô ấy sẽ là mẹ của con cô, mà còn vì thái độ của cô ấy với người đàn ông này, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó hiểu, không thể lý giải. 

“Còn không vào?” Lăng Diệc Thâm đứng trong nhà, nhìn chằm chằm cô. 

“Ô” Hạ Mạc vội vàng nhanh chân bước vào trong, vừa khóa cửa cô vừa mắng thầm trong bụng: “Ngày nào cũng bày ra cái bộ mặt đó, anh ta đang giả vờ hay sao?” 

Cô quay lưng lại, môi vẫn hơi cong lên bất mãn, vừa hay nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn đang nhìn cô, cô lập tức thu lại suy nghĩ đó, giống như một người giúp việc, cúi thấp đầu đứng yên không nhúc nhích. 

Lăng Diệc Thậm chau mày một cái, không nói gì đi lên lầu hai, còn Hạ Mạc thì đi thẳng đến ghế sofa. 

Lăng Diệc Thâm tắm rửa xong đi ra vẫn không thấy cô, cô không định ngủ trưa sao? 

Hắn đưa tay lật giở mấy cuốn sách trên bàn, ngoài cuốn “Tuyển chọn những đề thi đại học” còn có sách tiếng Anh và toán học. Hắn nhớ đến con gái Lãnh gia từng nói cô là học sinh giỏi của trường, thuận tay đặt sách về vị trí cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK